Casey chạy về phía cổng trước. Như mọi buổi sáng, nơi này luôn đóng cửa, vắng vẻ và yên tĩnh. Đó là một cánh cổng lớn, cao chỉ ba mét nhưng dài đến hai mươi tư mét, vừa đúng với mặt tiền tòa nhà. Vài bộ bàn ghế nhỏ mày trắng kê ngay sát cổng, cạnh đó là hai cái đu do cha nàng làm và những hàng cây xanh do mẹ nàng trồng
Casey tay nắm chặt những chắn song cho tới khi các đốt trắng bệt ra. Đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh vùng đất Straton bao gồm cả trang trại Bar M lẫn K. C. Những cánh đồng lớn, ngọn đồi thấp thoáng với vòm cây xanh bao phủ. Giữa ranh giới phía bắc là cánh rừng thưa, dòng sông nhỏ và hồ nước ngọt xa xa, về phía nam. Đây là một vùng đất tuyệt đẹp. Song, vào buổi sáng mùa xuân mát mẻ, trong lành như hôm nay, Casey vẫn không tận hưởng nổi vẻ đẹp ấy. Tâm trạng nàng hỗn loạn. Chưa bao giờ nàng dám nói năng với cha như thế
Nhưng cũng chỉ vì ông đã quá vô lý. Muốn kìm nén cảm giác có lỗi và cơn giận dữ, đâu phải cô gái mười bảy nào cũng muốn là làm được. Nàng quen với việc giận dữ và hay bị anh trai Tyler và cậu em Dillon trêu chọc, còn cảm giác có lỗi lại là chuyện hoàn toàn khác
Chandos luôn cho rằng ông chẳng cần phải quan tâm đến trang trại Bar M, thậm chí không muốn làm bất cứ việc gì có liên quan tới Fletcher Straton, cha ông. Việc này không có gì bí mật. Casey yêu cha, cũng rất yêu ông nội. Và nàng hiểu rõ mối bất hòa giữa cha và ông, kéo dài nhiều năm rồi. Dù ông nội luôn cố gắng hòa giải nhưng cha vẫn không chịu nhượng bộ. Mà cũng khó nhượng bộ thật, nhất là với người tính tình như cha nàng
Bà nội Meara bỏ đi khi phát hiện bị phản bội, mang theo cậu con trai Chandos. Mặc dù bỏ bao công, ông nội không tài nào tìm được vợ con
Trên đường lang bạt, hai mẹ con bị bộ lạc da đỏ Kiowas bắt, rồi bị bán lại cho một người quý tộc Comanche. Họ đã gặp may. Người da đỏ ấy rất yêu quý cả hai mẹ con nên quyết định lấy Meara làm vợ và nuôi dưỡng cậu bé Chandos. Vài năm sau, họ có thêm một cô con gái – White Wing. Chandos rất yêu chiều cô em gái cùng cha khác mẹ này
Ông nội tưởng đã không bao giờ còn được gặp lại vợ con, cho tới khi Chandos đột ngột xuất hiện tại Bar M. Ngạo nghễ trên lưng ngựa, quần da hoẵng ống túm và những bím tóc đen dài, trông như một da đỏ thực thụ. Tất cả, ngoại trừ đôi mắt xanh thẳm – màu xanh của Meara. Và ông Fletcher nhận ra con trai nhờ đôi mắt ấy
Rời khỏi nhà, Chandos mới chỉ là đứa bé tám tuổi. Mười năm sau, khi sắp chính thức gia nhập bộ tộc Comanche, bà Meara quyết định gửi con về với cha đẻ. Bà muốn nó sống trong thế giới của người da trắng
Và bà đã sai lầm. Chandos chịu trở về chỉ vì luôn muốn nghe lời mẹ. Còn cậu cũng có suy nghĩ riêng. Vì đã được người Comanche nuôi dưỡng nên thâm tâm cậu vẫn cho mình là một người Comanche
Với mong muốn tìm hiểu về người da trắng nên Chandos không nề hà việc học hành ở họ, tất cả. Nên hiểu rõ kẻ thù đâu phải là phương châm sống của riêng dân da trắng. Bởi vui mừng với sự trở về của con trai và cho rằng chỗ của Chandos phải là ở đây, Fletcher không hiểu tại sao nó luôn tỏ ra phản kháng. Do bản tính ngang bướng, hiếu thắng, chuyên quyền, luôn cố gắng uốn nắn con trai thành người như ông mong muốn, bởi vậy ngày càng khơi sâu thái độ đối địch của nó
Mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm khi Fletcher ra lệnh cắt bỏ những bím tóc đen dài của Chandos. Nghe kể lại, đó là một cuộc ẩu đã dữ dội. Chandos làm bị thương ba người, và kết quả là lại bỏ nhà ra đi sau ba năm chung sống cùng cha đẻ. Ông bố thì nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu con trai nữa
Không lâu sau ông nghe Chandos quay về với bộ tộc đã nuôi lớn mình. Đúng vào ngày đó, cậu đau đớn chứng kiến cảnh tàn sát phụ nữ và trẻ em Comanche, trong đó có cả mẹ và cô em gái, cùng bị một nhóm người da trắng hãm hiếp rồi giết chết. Suốt bốn năm sau, Chandos cùng những người đàn ông Comanche sống sót, lần theo dấu vết bọn tội phạm để báo thù, cũng tàn bạo không kém gì chúng. Chính trong thời gian này, Chandos đã gặp và yêu Courtney Harte – mẹ Casey
Cuối cùng Chandos quyết định sống tại trang trại của gia đình Courtney ở kề trang trại Bar M của Fletcher Straton, cha mình. Anh muốn chứng minh rằng mình cũng có thể thành công trong việc quản lý trang trại mà không cần tới sự giúp đỡ của bố. Trước đó, Fletcher có mở cho anh một trương mục trong ngân hàng tại Waco, nhưng anh chưa hề động đến, và chắc chắn sẽ không bao giờ cần đến nó. Chandos muốn chứng tỏ tất cả những gì mình có đều do mình làm ra
Hai cha con chưa bao giờ hòa thuận. Ngay cả khi Fletcher mất, Chandos cũng không tha thứ cho cha. Tuy nhiên, một ngày nào đó Bar M và K. C sẽ được những đứa con của ông sáp nhập lại thành một. Và đây là điều ông không muốn. Thà thấy Bar M bị phá sản còn hơn phải giao nó cho ai đó, dù xứng đáng, quản lý
Nhưng đã bao giờ Casey dám lớn tiếng với cha đâu. Có thể nàng tin vào những điều nàng nghĩ, nhưng nói thẳng ra cái ý nghĩ đó lại là chuyện đâu dễ dàng gì
Casey không nghe thấy tiếng bước chân phía sau
“Cháu đang khóc à, cháu gái?”
Không cần quay lại nàng vẫn biết là ai và hẳn ông đã nghe được cuộc tranh cãi đáng tiếc ấy. Sau khi ông nội mất, nàng hay gần gũi với ông Sawtooth nên ông mới hỏi nàng bằng giọng thân mật như vậy
“Nước mắt thì tốt hơn sao?” giọng Casey nghẹn ngào
“Theo ông, cháu chưa bao giờ bằng lòng với mình, ngoại trừ việc khiến cho đàn ông phải lúng túng. Thế cháu định làm gì nào?”
“Rồi cha sẽ phải tin rằng cháu không cần lấy chồng chỉ để dựa dẫm. Cháu sẽ làm tốt mọi việc cùng với bọn đàn ông mà không cần gã nào đeo bám vào tạp dề cháu”
“Chẳng phải rồi cháu cũng đeo tạp dề sao?” Ông Sawtooth mỉm cười thích thú với ý nghĩ đó. “Vậy cháu sẽ làm điều đó bằng cách nào?”
“Kiếm một công việc không dành cho phụ nữ”
“Công việc phù hợp với phụ nữ không có nhiều đâu, cháu gái ạ”
“Cháu muốn nói hoàn toàn không phù hợp cơ. Thậm chí nguy hiểm mà không một phụ nữ nào dám làm. Oakley không phải là nữ đấu sĩ bò tót sao?”
“Ông có nghe nói về cô gái đó, hình như cô ta có nhan sắc của một gã đàn ông xấu trai. Nhưng không phải cháu đang nghĩ đến việc ngu ngốc đó chứ?”
“Ngu ngốc hay không, không quan trọng. Vấn đề chính là phải làm một việc gì đấy. Cha cháu chẳng bao giờ chịu thay đổi suy nghĩ đâu. Ông ấy rất bảo thủ, và tính cách này thừa hưởng từ ai thì chúng ta đều đã …”
Ông Sawtooth khịt khịt mũi, mặc dù luôn là bạn tốt của Fletcher nhưng ông cũng không thể phủ nhận điều này
“Ông không thích nghe giọng điệu đó của cháu đâu”
“Vâng, thật tệ quá”, Casey lầm bầm, “Cháu không đòi cha cháu phải cho phép, cũng không muốn chứng tỏ bản thân, cha cháu biết rõ khả năng của cháu mà. Vì vậy, cháu cần suy nghĩ kỹ đã”
“Lạy Chúa! Những hành động quá khích luôn làm ông e ngại đấy, cháu gái ạ”.