Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến
Sao không vui lên như một thời bao thương mến
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền
Hôm nay như thường lệ tôi đón xe buýt từ trường về. Tôi chọn cho mình một chiếc ghế trống rồi lấy ipod ra nghe. Giờ này hãy còn vắng bởi tôi được nghỉ mấy tiết cuối chứ mọi khi phải đứng giữa nhung nhúc những người và người. Việc được ngồi ghế lúc này đối với một anh thanh niên như tôi quả là xa xỉ. Tôi ngồi tận hưởng cái hạnh phúc bình dị ấy. Từ một năm nay tôi đã học được cách cảm thấy hạnh phúc từ những điều cỏn con. Một bữa cơm tối mọi người ngồi ăn bên nhau và xem thời sự, tôi thấy vui. Một ngày đi học giảng đường đông đủ sinh viên, tôi thấy vui. Một buổi đi chơi với bạn bè uống trà sữa ở Feeling Tea khiến tôi hạnh phúc. Những hạnh phúc ấy tôi tìm ra chỉ sau khi nhận lấy những nỗi đau khi mối tình với em qua đi. Em đến rồi đi như một luồng gió mát thổi vào cuộc đời tôi nhưng những kí ức về em không bao giờ biến mất. Tôi tưởng thời gian sẽ xoá nhoà hình ảnh của em nhưng tôi đã nhầm. Đôi khi những kí ức về mối tình ngắn ngủi chưa đầy một tháng tưởng đã ngủ yên bỗng thức dậy đầy sức sống, đôi khi trong những giấc mơ tôi lại thấy cái ôm thật chặt từ sau lưng để rồi khi thức dậy thấy đắng ngắt ở trong lòng...
Tôi vẫn ngồi nghe những ca khúc yêu thích của mình, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi lùi về phía sau. Tôi lơ đãng không biết hồn mình đang ở đâu. Mắt tôi nhìn mà không nhìn, tai tôi nghe mà không nghe. Bỗng tôi giật mình khi nghe tiếng nói như phát ra từ xa xăm: “Em chào anh”. Tiếng nói ấy từ chiếc ghế cạnh tôi. Tôi không muốn quay lại. Giọng nói ngọt ngào ấy làm tôi sợ. Nhưng tôi vẫn quay lại và tôi thấy điều tôi không muốn thấy: em.
Lâu lắm rồi không gặp anh.
Ừ.
Tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt bình thản dù lòng tôi như mặt biển trong cơn bão miền nhiệt đới. Tôi sợ. Những nỗi đau em gây ra thời gian vẫn chưa làm lành hết thì giờ đây em lại xuất hiện. Tôi lo những vết thương cũ lại mưng mủ và em sẽ gây ra những vết thương mới trong lòng tôi. Không chỉ là nỗi sợ hãi mà còn một cảm xúc nữa trong tôi là sự giận dữ. Em nói cứ như giữa tôi và em chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, cứ như em chưa từng gây ra bao đau khổ, dằn vặt cho tôi.
“Phải rồi, lâu lắm không gặp. Lâu lắm kể từ khi em gửi cho anh một dòng tin nhắn ngắn ngủi nói chia tay”, tôi nghĩ thầm.
Tôi ngắm em. Một năm đã trôi qua nhưng em vẫn không thay đổi. Vẫn đôi mắt buồn đằng sau cặp kính gọng đen, vẫn phong cách ăn mặc ấy, chỉ có mái tóc ngắn khi xưa giờ em để dài hơn.
Anh có khoẻ không?
Anh vẫn khoẻ. Còn em?
Tôi và em cứ nói những câu xã giao nghe mà phát buồn nôn. Cuộc gặp gỡ này không làm tôi thoải mái chút nào. Câu chuyện của tôi và em thỉnh thoảng bị những khoảng lặng chen vào. Đó là lúc một trong hai người định nói ra một điều gì nhưng lại thôi vì ngại gợi đến chuyện cũ. Sau một khoảng lặng như thế em nói:
- Em sắp đi Phần Lan.
Tôi cũng lờ mờ biết chuyện đấy. Đôi lần tôi cũng ghé qua blog của em. Em sắp đi du học sang cái xứ sở lạnh lẽo của băng và tuyết ấy.
Bao giờ em đi?
Ngày mai em đi.
Sau câu nói đấy là một khoảng lặng dài. Tôi đeo lại tai nghe vào. Em lấy một tai nghe cùng rồi nhắm mắt ngả vào vai tôi. Tôi quên hết những giận hờn dành cho em, như em chưa từng khiến tôi đau đớn. Cảm giác giống với lần đầu gặp em, một thứ hạnh phúc tựa như pha lê, lung linh và dễ vỡ. Tôi bỗng chột dạ khi nghe bên tai mình ca khúc của Lê Hiếu:
Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền?
...
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em
Dường như chiếc ipod thấu hiểu tâm trạng tôi lúc này nên đã chọn đúng bài hát ấy. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa kính. Không gian đang trôi ngược lại. Thời gian đang trôi ngược lại. Ca khúc ấy như chiếc chìa khoá mở cánh cửa thời gian đưa tôi về lần đầu gặp em. Cái ôm ấy như còn mơn man trên da thịt tôi, nụ hôn ấy như còn xôn xao trên bờ môi tôi. Em đang tựa đầu vào vai tôi ngủ. Tôi nhớ lại tất cả những gì đã cố chôn vùi. Nỗi đau mất em như còn nóng hổi trong lòng, nước mắt của ngày hôm ấy giờ chảy ngược vào trong tim tôi. Tôi quay lại ngắm em. Dường như em là điều bí ẩn cuộc đời đã mang đến cho tôi. Em là ai mà khiến tôi như vậy? Tôi đã từng mong không bao giờ gặp lại em nhưng giờ lại cảm thấy hụt hẫng khi ngày mai em đi đến một chân trời xa thật xa.
- Dậy đi em, chuẩn bị đến nơi rồi- tôi lay em dậy.
Em tỉnh dậy, không hề biết những suy tư phiền muộn của tôi trong lúc em ngủ. Em cười chào tôi bởi tôi sẽ xuống bến khác, bởi đây là lần cuối tôi gặp em:
- Tạm biệt anh.
- Bye.
Tôi nở nụ cười vẫy tay chào. Em quay lưng bước xuống. Bất chợt tôi vùng khỏi chiếc ghế chạy về phía cửa. Chiếc xe buýt tiếp tục chuyển bánh đến bến đỗ tiếp theo của nó. Còn lại tôi và em.
- Ơ anh xuống bến sau cơ mà- em ngạc nhiên hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ nhìn vào mắt em. Tôi gửi hết tâm sự của mình vào cái nhìn ấy. Rồi tôi nhẹ nhàng ôm lấy em. Tôi ôm em thật lâu. Tôi không biết nó kéo dài bao lâu, vài giây, vài phút hay vài tiếng bởi thời gian như ngừng hẳn lại. Tôi thì thầm vào tai em:
- Có một con người trong anh... vẫn còn yêu em...
Em không nói gì. Tôi cũng không cần em phải nói gì. Em chỉ lấy ra một mảnh giấy màu vàng ghi vài chữ gấp lại đưa cho tôi rồi nói:
- Khi nào em đi rồi anh mới được mở ra nhé.
Tôi cầm lấy mảnh giấy em trao.
Tạm biệt anh.
Tạm biệt em.
Em bước đi. Tôi bước theo hướng ngược lại...
Ngày hôm sau tôi bắt xe buýt ra Nội Bài với bó hoa trên tay. Tôi lò dò nhìn bảng điện tử. Đây rồi, chuyến Hà Nội- Frankfurt bay lúc 19h30. Em phải transit ở Frankfurt rồi mới đến Helsinki được.
Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy em cùng gia đình, bạn bè. Tôi ngại không muốn gặp, chỉ đứng từ xa ngắm cho đến khi em bước vào trong. Tôi lủi thủi bước đi trong ánh đèn mờ mờ rọi từ khu sân bay. Chợt có một tiếng rít, chiếc máy bay của em kiêu hãnh xé gió nhấc mình lên không trung.
- Thế là em đã đi rồi đấy- tôi lẩm bẩm một mình.
Bước lên chiếc xe buýt vắng vẻ, tôi ngồi xuống ghế, bó hoa tươi đặt ở ghế bên cạnh. Bỗng tôi sực nhớ ra, thọc tay vào túi quần lấy ra mảnh giấy màu vàng in nét chữ của em: “Hãy quên em đi nhé anh”
Tôi nhớ lại những lời đã nói với em một năm trước: “Để quên một người... Cách tốt nhất... Là hãy yêu một người khác...”
“Ngốc quá...
Làm sao anh có thể yêu ai khác...
Khi mãi mãi còn yêu em...”
Tôi mỉm cười lôi ipod ra nghe bài hát yêu thích của mình:
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em