Một tháng trôi qua, sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi..
Cách dăm ba bữa, Lý Trường Tuấn lại hẹn tôi ra ngoài, mời tôi ăn cơm, xem phim, hoặc mua cho tôi một ít trang sức giá không đắt nhưng rất đẹp.
Mà tôi cũng rất dốc sức sắm vai một người phụ nữ dần dần rơi vào bể tình. Thường xuyên lén dùng ánh mắt say đắm nhìn Lý Trường Tuấn. Mà khi hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, luôn cười yêu chiều, xoa xoa tóc tôi.
Sau đó, trong lòng tôi thở dài, lại đắc ý dào dạt. Thờ dài là sao lại có một người người đàn ông tốt như vậy, nếu không biết trước anh ta là kẻ lừa đảo, chỉ sợ tôi sẽ muốn anh ta trở thành định mệnh đời này của tôi thật ấy chứ. Đắc ý là cho dù anh ta làm gì, cũng bị tôi – Ôn Tinh – nữ nội gián vô gian đạo siêu cấp lừa phỉnh.
Mà tôi cũng tin rằng mình được an toàn tuyệt đối. Bởi vì mỗi lần tôi đi ra ngoài cùng anh ta, đều có một chiếc xe đi theo chúng tôi. Trong xe, là Lý Minh lạnh lùng, Lý Minh thực sự. Mà mỗi tối Lý Trường Tuấn đưa tôi về nhà, sẽ có một ánh lửa lúc sáng lúc tối ở góc đường cách đó không xa —— đó là ánh lửa lúc Lý Minh hút thuốc lá. Mà bóng dáng của anh lại ẩn nấp ở sâu trong bóng đêm. Mỗi lần Lý Trường Tuấn rời đi, anh đều đi ra từ chỗ tối, cũng chỉ gật gật đầu với tôi coi như chào hỏi, rồi xoay người rời đi. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ rồi. Ánh lửa mơ hồ kia, lời tạm biệt không tiếng động kia, lại làm cho tôi vô cùng an tâm. Nghe Đổng Vĩ nói, là Lý Minh tự mình yêu cầu đến bảo vệ tôi. Điều này làm cho tôi vui sướng. Người đàn ông như vậy, sao có thể khiến người ta không an tâm được chứ? Sao có thể khiến người ta không rung động được cơ chứ?
Tuy rằng mỗi lần đến đồn gặp Lý Minh cùng Đổng Vĩ, chỉ thảo luận tiến triển của sự tình, hoặc thảo luận bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào, nhưng Lý Minh chỉ huy bình tĩnh như vậy, Lý Minh lạnh lùng kiên định như vậy, thật sự là quá đàn ông!
Nhưng ánh mắt anh nhìn ai cũng trầm tĩnh. Ánh mắt nhìn tôi, cũng chỉ hơi mỉm cười mà thôi —— dù sao tôi cũng từng xấu hổ ở trước mặt anh như vậy... Nội gian là công việc mạo hiểm, tôi không dám để lộ ra vẻ mặt vui mừng. Mỗi lần họp đều dùng vẻ mặt đứng đắn thảo luận với bọn họ, cũng nghiêm túc tỏ vẻ mình rất hứng thú với công tác cùng cuộc sống của cảnh sát.
Nhưng tôi thật sự có chút say mê anh mất rồi... Mỗi lần họp đều lén ngắm nhìn nửa bên mặt kiên nghị đẹp trai của anh, ánh mắt dõi theo bóng hình anh... Tôi thật quá thất bại!
Tin rằng qua một đoạn thời gian nữa, Lý Trường Tuấn sẽ tìm cớ vay tiền tôi. Tôi tin tất cả sẽ thuận lợi. Chỉ có một vấn đề làm cho tôi càng ngày càng khó xử —— phụ nữ rơi vào bể tình sao lại không đồng ý hôn người đàn ông trong lòng mình?
Mà hiển nhiên Lý Trường Tuấn muốn nhiều hơn thế! Tuy tôi lấy lý do gia đình tôi rất truyền thống bảo thủ để từ chối, ám chỉ sau khi kết hôn mới có thể tiếp xúc thân mật. Nhưng cự tuyệt nụ hôn của anh ta vài lần, đã làm cho mày anh ta nhăn lại.
Nhưng cứ nghĩ mình phải hôn một kẻ lừa đảo, tôi lại cảm thấy buồn nôn. Tôi nói điều khó xử này cho Lý Minh cùng Đổng Vĩ, Lý Minh chỉ nhíu mày: "Nếu cảm thấy miễn cưỡng, vậy chúng tôi sẽ nghĩ cách khác." Mà Đổng Vĩ lại trêu ghẹo nói: "Trả giá vài cái hôn để bắt được kẻ chuyên lừa đảo con gái này, không đáng sao?" Tuy rằng lời của anh ta đổi lấy cái trợn mắt của Lý Minh, nhưng tôi cũng hơi dao động.
Tôi chỉ có thể tiếp tục ôm tâm tính "binh đến tướng chặn" tiếp tục ‘vật lộn’ với Lý Trường Tuấn. Cho đến một tối, một lần cầu hoan của Lý Trường Tuấn đã đánh vỡ cân bằng này.
Vẫn là ở ngã tư đường ngoài cửa nhà tôi, Lý Trường Tuấn mặc tây trang trắng tinh, yêu chiều ôm eo của tôi: "Tiểu Tinh, anh yêu em như vậy!".
Giọng nói của anh ta thật sự rất thấp trầm, rất từ tính, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai tôi lại như chuông báo tử. Tôi cúi đầu cười nói: "Anh Minh, cám ơn anh!" Trong lòng lại như sét đánh..
"Tiểu Tinh..." dưới đèn đường mờ ảo, ánh mắt của anh ta dần dần trở nên sâu xa, hai tay giữ chặt cơ thể tôi, chậm rãi cúi mặt xuống, "Anh sắp điên vì em mất rồi...".
"Đừng! Đây là cửa nhà em! Nhỡ mẹ em ra sẽ thấy!" Tôi lập tức vươn hai tay muốn đẩy anh ta ra, lại không ngờ động tác của anh ta quá nhanh, ôm chặt tôi vào ngực, mà trong mắt của anh ta, tràn đầy □. Anh ta nhập tâm sắm vai nhân vật người đàn ông si mê vì yêu giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình "Ánh mắt thâm thúy, thì thào nói nhỏ, điên cuồng hôn lên "....
"Đừng!" Anh ta hung hăn hôn lên mặt, lên cổ tôi. Tôi sắp khóc mất, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Anh ta dường như muốn chứng minh sự thâm tình của mình, có lẽ muốn làm tôi cảm động, hôn càng thêm ra sức, cổ áo trong của tôi đã bị anh ta kéo ra.
Tôi hít sâu một hơi, ngừng xúc động muốn kêu cứu—— Ôn Tinh, không thể xúc động, nếu không tâm huyết hơn một tháng của mày cùng Lý Minh, Đổng Vĩ sẽ cuốn theo nước! Nghĩ đến Lý Minh, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng không tìm thấy ánh lửa quen thuộc ở góc đường.
Lòng tôi chùng xuống, anh đâu rồi? Vì sao ngày ngày bảo vệ tôi mà hôm nay lại không ở đây?
Tôi nhất định là bị điên rồi, trong lúc mình sắp bị kẻ lừa đảo này khinh bạc, lại còn có thể thất thần —— Tôi quả nhiên không phải người phụ nữ khôn khéo!
Tiếng chuông vang lên dồn dập, lại như cứu tính mạng tôi. Động tác của Lý Trường Tuấn có chút chần chờ, tôi lập tức tránh thoát, nói: "Nhất định là mẹ em thúc giục em về!" Tôi lấy điện thoại ra, lại phát hiện trên màn hình hiện lên hai chữ: "Lý Minh."
Lòng tôi chấn động, vội vàng dùng cơ thể ngăn ánh mắt nghi ngờ của Lý Trường Tuấn, nhận điện thoại, đầu bên kia không có tiếng động. Tôi vội hỏi: "Alo! Mẹ à! Con về ngay đây! Vâng! Bye bye!"
Khép điện thoại lại, đã thấy Lý Trường Tuấn dùng vẻ mặt áy náy nhìn tôi: "Xin lỗi, Tiểu Tinh! Vừa rồi anh không khống chế được mình! Anh thật sự rất muốn có được em!".
Giả vờ thật giống quá cơ! Tôi đã bình tĩnh trở lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không phải em kháng cự anh. Chẳng qua em thật sự là lần đầu tiên có bạn trai. Em... không bài xích anh làm như vậy với em..." Ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười vui sướng của Lý Trường Tuấn, tôi bắt lấy thời cơ, ngượng ngùng thêm một câu: "Em nghĩ, tương lai nếu kết hôn tất cả của em đều là của anh!" Nói xong vội vàng quay đầu chạy vào trong nhà. Chạy được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta vẫn mang vẻ mặt ngụy trang giả vờ vui mừng đến sắp phát điên. Trong lòng tôi âm thầm cười, chạy vào trong nhà.
Nhìn xe Lý Trường Tuấn dần dần đi khuất, tôi hít sâu một hơi, chỉnh trang lại quần áo, từ trong bóng đêm đi ra.
Quả nhiên, bóng dang cao lớn rắn rỏi lại quen thuộc kia đang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhà tôi. Đôi mày nghiêm túc, vết sẹo đỏ thẫm, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóa mắt, lặng lẽ hấp dẫn tôi. Anh vốn bình tĩnh nhưng giờ phút này lại không che giấu được vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Trong lòng tôi âm thầm cảm động, cũng có một chút vui mừng không nói nên lời chầm chậm lan ra. Có lẽ lo lắng của anh là vì chức trách mà thôi, nhưng tôi vẫn không kìm chế được mà vui mừng... Thật không có tiền đồ mà....
"Tôi không sao. Anh không cần lo lắng." Không biết sao, kinh hoảng cùng sợ hãi lúc trước, giờ phút này đều như tan thành mây khói, dường như cách tôi rất xa rất xa..
"Vậy là tốt rồi!" giọng nói của anh vẫn âm u khàn khàn, nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy an tâm.
Anh mạnh mẽ tiến lên từng bước, nâng tay lên, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn hai má tôi, ngón tay kiên định mà có lực, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Yên tĩnh như vậy đúng mười giây, anh đột nhiên rút tay lại như bị điện giật, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng cùng tự trách: "Xin lỗi, tôi không..." Có lẽ anh vừa mới nhận ra anh có hành động thân mật với tôi.
"Không sao!" Tôi cười tươi sáng, trong lòng cũng đan xen vui vẻ cùng hoảng sợ. Vui vẻ là do anh không chú ý mà biểu lộ ra sự quan tâm đối với tôi. Hoảng sợ là tôi không ngờ mình lại vui mừng vì sự quan tâm của anh. Bắt đầu từ lúc nào mà tôi đã sinh ra hảo cảm mãnh liệt với anh như vậy? Tôi bỗng nhiên nổi hứng thú, cười gian tà nói, "Vậy để cho tôi sờ lại!".
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, tôi nhanh chóng vươn tay, mơn trớn đường cong góc cạnh rõ ràng khuôn mặt kiên nghị của anh. Còn có vết sẹo dữ tợn lại thân thiết kia. Những chỗ tay tôi lướt qua đều mang độ ấm nóng bỏng..
Tôi chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nhìn anh, kiên định nhìn anh. Anh nhìn tôi, trên mặt hiện lên ý cười, nụ cười vui vẻ cùng tự tin: "Em trở về đi. Lần sau sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa."
Giống như ước định.
"Vâng!" Tôi gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng bắt đầu từ lúc tay anh xoa lên mặt tôi, trái tim tôi đã đập thình thịch không ngừng, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.