Cuối học kỳ lớp mười một, những băn khoăn của Diệp Tử Điềm đã được chứng thực. Lúc đó, khi làm bài kiểm tra phân lớp, Lâm Vũ Đương đã có thành tích đứng đầu toàn trường, còn Diệp Tử Điềm cũng cố gắng nỗ lực và thi đỗ vào lớp chọn, thế là bọn họ lại là bạn cùng lớp với nhau.
Hôm đó là ngày lớp mười hai thi đại học, học sinh các khối dưới được nghỉ. Diệp Tử Điềm nhàn rỗi không có việc gì làm liền lén lấy điện thoại di động của bố nhắn tin cho Lâm Vũ Dương. "Sang năm bọn mình cũng phải thi đại học, cậu muốn thi vào trường nào?"
Đợi rất lâu, cậu ta mới đáp: "Đại học Hàng không Bắc Kinh."
Cô lại nhắn tin tiếp: "Tại sao cậu không thi đại học Thanh Hoa."
Cô lại đợi, đợi mãi mà không thấy cậu ta nhắn tin lại, càng đợi càng thấy sốt ruột. Cô quên mất một điều là trong kỳ thi đại học, thông tin mạng di động thường bị chậm do tăng cường kỹ thuật chống nhiễu sóng, mà nhà của cô và cậu ta đều ở gần trường.
Lúc cô sắp bỏ cuộc thì nhận được tin nhắn của cậu ta. "Bây giờ khó gửi tin nhắn quá, chúng mình gặp nhau nói chuyện nhé!"
"Được, ở đâu?"
"Nhà tôi không có ai ở nhà, cậu đến đây đi."
Mãi mới nhận được tin nhắn, xong cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức bắt xe buýt đến nhà cậu ta. Đến khi bước vào cổng nhà cậu ta, nghĩ đến câu nói bất hủ "Cô nam quả nữ ở chung một nhà" thì đã muộn.
Trong căn phòng sạch sẽ, gọn gàng của cậu ta, cô ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học, còn cậu ta thì ngồi ghé bên mép bàn.
Trên người cậu ta có mùi thanh mát của sữa tắm khiến ai đó ngất ngây.
Cậu ta hỏi cô: "Cậu muốn thi vào trường gì?"
"Tôi không có mục tiêu gì, đợi có kết quả thi tôi mới quyết định."
Cậu ta nói: "Điểm vào trường Đại học Hàng không Bắc Kinh không cao lắm đâu, cậu cũng thi vào trường đó đi!"
"..."
Mặc dù Diệp Tử Điềm không phải là người tinh tế, nhưng trong hoàn cảnh nhạy cảm này, nói đến vấn đề nhạy cảm này, mà cô không nhận ra thì có là đồ ngốc.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hơi cụp xuống của cậu ta, hỏi: "Vì sao?"
Cậu ta không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô. Nhiệt độ từ lòng bàn tay của cậu ta bỗng chốc truyền sang người cô khiến toàn thân cô nóng bừng.
Bàn tay của cậu ta rụt rè chạm lên má cô, cô không phản đối, môi cậu ta cũng chầm chậm đặt lên môi cô, cô vẫn khôngtừ chối...
Cậu ta ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô. Ngọn gió mát thổi qua làm tung rèm cửa sổ màu trắng, khiến trái tim của đôi trẻ đập loạn xạ.
Không cần phải nói nhiều, bọn họ đều hiểu tình cảm dành cho nhau.
Sau đó có một hôm, cô hỏi cậu ta: "Cậu thích tớ từ lúc nào thế?"
Cậu ta cúi đầu mỉm cười không muốn trả lời.
"Rốt cuộc là từ lúc nào vậy?"
Cô truy hỏi đến cùng, cậu ta không trốn tránh được, mới nói: Ngày đầu tiên bước vào trường cấp hai, cảm thấy ngôi trường này to rộng và áp lực, những gương mặt xa lạ trông thật lạnh lùng và xa cách. Rồi bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy trên bãi cỏ có một nhóm bạn đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong đó có Diệp Tử Điềm. Cô vừa nói một câu, cả đám bạn liền cười ha hả, cô cũng cười.
Bầu trời trong xanh, bãi cỏ xanh biếc, nụ cười xán lạn, rực rỡ của cô khiến tâm trạng nặng nề của ai đó cũng trở nên yêu đời.