Sau khi Hoàn Nhan Hồng Liệt gặp đả kích này, hoàn toàn không lòng dạ nào lo việc nước, cả ngày mượn rượu giải sầu. Chỉ là uống rượu rồi mới có thể nói chuyện với bọn ta, trăn trở trằn trọc, chỉ là muốn chúng ta tìm Khang nhi của hắn về.
Khang nhi của hắn cũng được, Dương Khang cũng được, ta tuyệt không buông tay lúc này.
Hai tháng sau, thám tử báo về, Dương Khang xuất hiện ở Ngưu gia thôn ngoại ô Lâm An phủ. Ta suy đi tính lại, không báo cho vương gia, chỉ nói hoàn thành chuyện thúc phụ giao phó, hướng nam mà đi.
Chạy như bay mười ngày, đến biên giới Lâm An. Vì nơi này ta không thông, hơi suy nghĩ một chút, tức thì dùng lệnh bài vương phủ sai huyện úy địa phương bí mật hỏi. Huyện úy khúm núm nữa ngày, cũng nói không nên lời nguyên cớ đến, chỉ lắp bắp phân phó xuống dưới, chặt chẽ điều tra thêm.
Ta nhướng mày, đang muốn quát lớn, sư gia bên cạnh huyện úy cận thẩn mở miệng nói: “Hai ngày trước tiểu nhân vô ý đụng một người, tướng mại cùng hình dung của đại nhân có vài phần tương tự, nhưng…”
“Nhưng gì? Nói mau!” Ta quát.
Sư gia kia cả người run rẩy, nói: “Hai ngày trước ta cùng gia đinh đi trên phố, thấy một nam tử ở trước hiệu cầm đồ lén lét vô cùng khả nghi. Gia đinh tiến lên hỏi, một lời bất hòa liền đánh nhau, nam tử kia có võ công, gia đinh không phải là đối thủ, hắn thừa dịp chạy thoát.”
Hắn run cầm cập đưa một vật qua, nói: “Đây là vật người nọ cầm ở hiệu cầm đồ, ta vốn dựa vào cái này mà tìm kiếm một phen…”
Ta nhận vật kia, nhìn, đúng là ngọc bội Dương Khang luôn mang theo người, quả thật là hắn. Nhìn chằm chằm hai người trước mặt, sát khí thoáng hiện lại trong đầu, nhưng nghĩ đây là lãnh thổ trong một nước, trước khi chưa tìm được Dương Khang không nên gây nhiều phiền phức. Hỏi rõ phương hướng, rồi rời đi.
Hắn đã động thủ với người ta trên đường, tuyệt không ở khách *** để người ta tới bắt, huống chi hắn đã hết lộ phí. Giục ngựa ra khỏi thành, chuẩn bị tìm kiếm ở sơn miếu nhà hoang.
Đi đến núi đã sắp hoàng hôn, ánh nắng vàng chiều tà chiếu phủ cả đỉnh búi, cỏ cây vi vu, rất tráng lệ, cơ hồ làm cho người ta quên mất tuyệt vọng của binh mã loạn thế.
Lâm viên tình trú xuân ai chủ. Ấm áp thúc ẩn, u cốc huyền hòa, chim oanh nhẹ nhàng, chợt dời cỏ cây. Nghĩ đến ta tiêu dao khoái hoạt cỡ nào, lại ở Trung Nguyên trầm luân sầu não bấy nhiêu. Đợi tịch dương tan, ánh trăng yên tĩnh, lúc này mới phục hồi tinh thần, lại nghĩ không biết tìm từ đâu, bất giác phiền muộn.
Ghìm ngựa chậm rãi đi ước chừng một nén nhanh, phát hiện rừng cây phía trước có ánh lửa lập lòe, như đống lửa. Lòng ta khẽ động, cột ngựa lại, nín thở tới gần, bên cạnh đống lửa chỉ có một người, lờ mờ không rõ, nhìn hình dáng thật tương tự người nọ.
Ta tự cao võ nghệ hơn người, lúc này đến gần, người nọ ngẩng đầu, không phải Dương Khang thì là ai?
Thấy hắn chật vật, khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi, lòng đầy vui sướng hóa thành đau thương, một câu Tiểu vương gia cứng ở yết hầu, “Dương Khang…” Ta khẽ gọi.
Dương Khang thấy ta, một chút kinh ngạc xẹt qua, chợt cười khổ: “Lại là ngươi, may là quan bình không nhàn như ngươi vậy.”
Ta lấy ngọc bội trong lòng, đưa trả lại cho hắn.
Hắn không vươn tay, sắc mặt có chút khó coi: “Âu Dương Khắc, ngươi đến chê cười ta sao? Hay là Hoàn Nhan Hồng Liệt phát ngươi đến làm thuyết khách?”
“Ta tới làm gì ngươi thật sự không biết?” Ta nhướng mày.
“Ta đã hai bàn tay trắng, các ngươi không để cho ta sống yên ổn sao?” Một tia nghi hoặc hiện lên, ngược lại hóa thành uất giận.
“Hừ, ngươi cho là thiên hạ to lớn, nhưng ngươi ngẩng đầu nhìn, Kim quốc, Tống quốc, làm sao có chỗ dung thân cho Dương Khang ngươi!”
“Có liên quan gì với ngươi! Ta không cần ngươi giả mù sa mưa thông cảm!” Hắn vốn bị nhiều giày vò, lúc này có chút hổn hển.
Ta thở dài, bên hông lấy bầu rượu, ném cho hắn. Dưới căm giận hắn lại không cự tuyệt, liền nhận đổ vào miệng.
“Theo ta trở về, ngươi hãy làm tiểu vương gia của ngươi, vương gia vô cùng thương nhớ ngươi,” Ta ngừng một chút, “Ta cũng vậy.”
Hắn uống một ngụm rượu, chợt cười to, nằm xuống bụi cỏ, hay tay gối đầu: “Trở về? Ngươi không phải nói, thiện hạ rộng lớn, nào có chỗ dung thân Dương Khang ta, ta không phải người Kim, nhưng cũng làm không được người Tống.”
Ta đến bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Một người là ai, là máu chảy trong thân thể của hắn quyết định sao? Nếu là như thế, người Kim, người Tống, trăm năm trước có gì khác nhau? Dương Khang, ngươi làm không được người Tống, bởi vì trong xương cốt người là người Kim, ngươi thật muốn để huyết mạch buồn cười chi phối ý chí tự do của ngươi sao?
Dương Khang im lặng, một lát sau nói: “Âu Dương Khắc, ngươi xác thực ta mạnh hơn. Từ đầu đến cuối ngươi đều dẫn đường ta, nói những lời khiến người ta kinh ngạc, khiến người ta phân không rõ vốn cho rằng là thị phi.”
“Thị phi chỉ tại thời thế, công đạo không ở lòng người.” Ta lay lay quạt cười, “Với ta mà nói, thị phi chỉ tại hoan du.”
Nghe vậy Dương Khang cười to: “Tây Vực các ngươi là như thế sao? Hay là chỉ có mỗi ngươi?”
Không khí dịu đi, ta ngồi bên cạnh hắn, cười nói: “Đều thế. Trong phật giáo mật tông ở Tây Vực ta có một loại phật, gọi là Phật hoan hỉ, ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Hắn hoang mang liếc ta một cái, lắc đầu.
“Phật này dùng cách thức đặc biệt độ nhân ——” Ta cố tình ngừng một lát, nhìn ánh mắt của hắn, “Hoan hảo.”
Hắn sửng sốt, chợt đỏ bừng từ cổ đến mặt, trách mắng: “Làm càn! Lại lấy lời *** mỹ trêu đùa với ta!” Nghiêm trang trở lại bộ dạng tiểu vương gia, nhưng tại đây vùng hoang vu đất hoang, ánh lửa lay động, trên khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm hóa thành mị hoặc.