"Bang!"
Một tập kịch bản đột nhiên bị quăng trên bàn!
"Trượt tay..trượt tay...lại là trượt tay! Đại tiểu thư của tôi, làm ơn lần sau nếu có lúc nào lướt Weibo chú ý một chút được không!?"
Chị Lưu đau đầu lấy tay đỡ trán, ngực không ngừng phập phồng:
"Em đếm xem đây là lần thứ mấy rồi, may mà lần này chỉ là Chu Cầm Cầm, nếu đổi lại là mấy người cỡ như Mục Dao thì em chờ bị người ta chửi chết đi!"
Cô gái có tóc dài uốn nhẹ ngồi trên sô pha màu nâu, cô nhìn tập kịch bản trên bàn, rồi quét mắt nhìn Lưu tỷ đang tức giận, mày nhíu lại, vẫn không nói gì.
"Được rồi, dù sao Chu Cầm Cầm với em cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân, việc này sẽ do công ty thuê thủy quân để khống chế, em không cần phải nhúng tay."
Nói xong, chị Lưu đi về phía phòng bếp tự rót cho mình ly nước, thì thầm: "Em cũng đừng nghĩ suốt ngày toàn chơi game, tuy rằng trong giới giải trí kỹ năng diễn xuất không phải là quan trọng nhất, nhưng rốt cuộc cũng không thể diễn quá tệ được, nếu không cho dù có chị của em nâng đỡ che chở, em cũng không thể đóng phim của những đạo diễn lớn nổi tiếng được."
Bưng ly nước, chị Lưu mới chậm rãi đi tới nhìn về phía Tô San:
"Chị có tìm cho em một thầy dạy diễn xuất, em hiện tại tình thế gấp gáp, mấy ngày nữa là phải tham gia quay phim, lần này cũng không được để cho thất bại, phải biết rằng chị của em vì thay em bắt lấy cơ hội này đã phải đầu tư không ít tiền, nếu không với vị trí của em, cho dù bò thêm mấy năm nữa cũng không thể sờ tới"
Nghe chị Lưu nói một tràng dài, Tô San chỉ chuyển động ánh mắt, cũng không nói lời nào.
Thấy Tô San không để ý tới mình nói, chị Lưu hơi chút bực bội đặt mạnh cốc nước lên bàn:
"Đừng tưởng là chị đang nói giỡn với em, đạo diễn Hoàng kia tính tình không tốt, nếu như biểu hiện của em quá tệ, người ta sẽ không quan tâm xem em có phải là người nhà của nhà đầu tư hay không đâu."
Nghe vậy, người ngồi trên ghế sô pha rốt cuộc cũng có phản ứng, cô duỗi tay hất tốc ra sau, thuận miệng nói:
"Em không cần thầy dạy diễn xuất"
Dứt lời, chị Lưu chút nữa bị chọc giận quá hóa cười:
"Đúng vậy, giới giải trí đúng là dựa vào tuổi trẻ để kiếm cơm, nhưng mỗi ngày đều có bao nhiêu người mới xuất hiện, em không có thực lực thì sớm muộn sẽ bị đào thải thôi!"
"Em mới đòng hai bộ phim, sao chị biết là em không có thực lực?" Tô San ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn chị Lưu.
Chợt cảm thấy ánh mắt Tô San có điểm kỳ lạ, chị Lưu nhíu nhíu mi, đi tới ngồi trên đầu kia của sô pha, tiện tay cầm lên tập kịch bản trên bàn, mở ra một trang đưa cho Tô San.
"Ngay bây giờ, cho chị xem thực lực của em đi." Chị Lưu không chút để ý nói.
Nhận lấy tập kịch bản, Tô San cúi đầu nghiêm túc quét mắt nhìn, một lúc lâu sau, bỗng dưng ngồi thẳng lên, nhấp khóe môi, lông mi dài vút hơi động, trong mắt sáng ngời dần dần đỏ lên.
Chị Lưu đang muốn nói gì, nhìn thấy lông mi Tô San run lên, khóe mắt có 2 giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống tới cằm, muốn nói nhưng lại khóc nhìn Lưu tỷ. Toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh, chị Lưu vội vàng lấy một tờ giấy đưa cho cô
"Em cũng không tệ nha."
Tô San bình tĩnh dùng khăn giấy lau mặt, sau đó ngồi lại sô pha.
"Nhưng trước đây em diễn 2 bộ phim kia quá tệ, không lẽ gần đây có em nghiên cứu tập luyện diễn xuất hả?" Nói tới đây, chị Lưu lại cảm thấy không có khả năng, trước đây Tô San diễn cảnh khóc đều phải dựa vào thuốc nhỏ mắt, bây giờ không tới ba giây là có thể rơi lệ?!
"Chị toàn kiếm cho em mấy phim thần tượng kiểu ngốc-bạch-ngọt, mấy phim này cần gì kỹ năng diễn xuất!" Tô San ngồi xếp bằng trên sô pha tiếp tục lướt điện thoại