Thảo kể lại trong thư khi tôi đã sang Philippin trong chương trình tu nghiệp Thạc sĩ Xã hội học, rằng buổi tối hôm đó, Kha đưa Thảo đến bờ sông. Anh dừng xe lại rồi bỗng dưng ôm Thảo khóc nức nở. Thảo ngạc nhiên định hỏi tại sao nhưng không dám, chỉ để mặc Kha khóc ròng rã.
Một năm sau thì tôi nhận được thiêp báo đám cưới của Thảo và Kha. Tôi cầm tấm thiệp trên tay mà nước mắt lưng tròng. Mấy người bạn Philippin hỏi sao tôi lại khóc, tôi trả lời chắc là do tôi nhớ nhà quá thôi.
Sau đêm hôm đó, Kha và tôi đã vĩnh viễn mất nhau. Tôi không thể chịu đựng nỗi sự ghẻ lạnh của anh ở văn phòng làm việc, những thay đổi đầy kinh hãi của anh. Anh thường gọi tôi vào phòng, quát tháo, thậm chí đánh tôi không thương tiếc.
Khoảng thời gian đó thật khủng khiếp, như một địa ngục vậy. Tôi chỉ có thể tâm sự với chị kế toán. Chị mắng tôi, nhưng cũng chấp nhận làm nơi cho tôi trút cạn nỗi lòng.
“Chị đã nói với em rồi còn gì. Bây giờ em đã phải nói hai tiếng hối hận. Nhưng nó đã quá muộn rồi, em có thấy chưa?”
Tôi làm việc được thêm hai tháng, không thể chịu đựng nỗi nữa, tôi xin nghỉ việc. Bố tôi quen biết nên xin được cho tôi một suất du học sang Philippin theo một chương trình trao đổi văn hóa giữa hai nước. Không chút do dự, tôi quyết định đi ngay.
Vậy là sau khi tốt nghiệp một năm, tôi đến làm với chức danh trợ lí giám đốc cho một công ty nước ngoài. Tôi yêu sếp của mình. Tôi hi sinh vì anh ta nhưng tôi không thể nói ra tôi đã hi sinh vì anh ta những gì. Anh ta không hiểu tôi, nên oán hận, trách cứ, dày vò và hành hạ tôi. Một năm hai tháng sau, kể từ khi vào làm, tôi xin nghỉ việc. Sáu tháng sau tôi lên đường sang Philippin. Nơi có những bờ biển trải dài, những hòn đảo trồng dừa nhiều vô kể xiết.
“Anh Hai à, có lẽ khoảng giữa năm em và anh Kha làm đám cưới. Anh có mừng cho em không? Em cảm ơn anh, nhờ có anh và qua anh, em đã tìm được hạnh phúc cho mình. Em cảm ơn anh nhiều lắm.
Em sẽ tốt nghiệp vào tháng tám, anh Kha bảo là chậm lắm đến tháng mười sẽ tổ chức lễ cưới. Bố mẹ bảo tháng mười tổ chức lễ hỏi thôi, đến tháng mười hai hãy làm đám cưới vì anh sẽ về nước vào dịp đó, phải không anh? Em đang đếm từng ngày đây. Hì hì, em gái anh đã lớn thật rồi nhé. Em sẽ có chồng, và em đã lấy được người em rất yêu thương.
Em vẫn thắc mắc mãi vì sao cái hôm sinh nhật anh, em và anh Kha gặp anh ở tiệm bánh kem, anh Kha lại nổi giận đến vậy. Anh ta chở em ra bờ sông rồi ôm em khóc. Sau lần đó thì anh Kha đã ngỏ lời làm quen em. Anh biết đấy, em…vui sướng biết dường nào!
Rồi anh nữa, đột nhiên lại bỏ sang đó du học. Bố bảo em là bố chỉ nói đùa, vì nghĩ là anh sẽ không chịu đi. Ai ngờ vừa nói ra anh đồng ý liền làm bố mẹ giật mình đó. Anh Hai của em thay đổi đến kì lạ luôn!
Em có gửi sang cho anh vài tấm ảnh. Hôm chủ nhật rồi anh Kha đi cùng nhà mình ra biển chơi. Tụi em đi ngắm hoàng hôn nè, rồi ăn đồ biển. Vui lắm, tiếc là anh không có anh, nếu không sẽ còn vui thêm biết chừng nào. À, còn nữa nha, em đã biết lái canô rồi. Anh Kha dạy em đó. Khi nào anh về nước, anh em mình ra biển, em sẽ khiêu chiến với anh! Hì hì.”
Tôi đọc thư của cô em, khẽ mỉm cười rồi lại lau nước mắt. HÔm tôi nhận được thư, tôi đã đọc nó một lần ở trường đại học, rồi khi về đến nhà trọ, tôi ra biển ngồi và đọc lại lần nữa, xem đi xem lại những bức ảnh, có hình của Kha.
Trong ảnh Kha tươi cười với Thảo. Tim tôi nhói đau từng cơn. Nó làm tôi nhớ đến chuyến đi biển của tôi và Kha cùng công ty. Nó làm tôi nhớ đến cuộc ái ân trong lều. Nước mắt cứ chảy mãi, cứ rơi, lăn dài rồi hòa vào đám cát trắng. Tôi nhớ Kha. Tôi đặt lá thư cùng ảnh xuống nền cát rồi cởi phăng áo chạy ra biển.
“Kha àhhhhhh! Emmmmm yêuuuuuu anhhhhhhhh!!!!!”
Tôi hét lên. Tôi yên tâm rằng ở đất nước này người ta chỉ có thể hiểu tiếng Anh. Tôi ngã người xuống nước. Biển vị mặn, hay tôi đang nếm nước mắt của đời tôi?
Tháng ba qua đi rồi đến tháng tám thu về. Loay hoay trong nỗi đau, tháng mười hai đã kề cận đến. Mẹ gọi điện thoại sang cho tôi, bảo tôi về nước vì Thảo và Kha sẽ làm đám cưới. Nếu tôi không sắp xếp được việc về lâu, tôi chỉ cần về một hai hôm rồi đi trở lại. Mẹ bảo có một đứa em gái, đủ mặt cho em nó vui.
Tôi dạ vâng, dù không muốn về nhưng nghĩ đến Thảo, đến bố mẹ tôi, tôi cũng trình đơn xin lên trường đại học, xin phép được về nước ba hôm vì có việc. Ông hiệu trưởng đạo Hồi thân thiện, vui vẻ chấp nhận. Ông còn chúc tôi thượng lộ bình an, và còn nhờ tôi mua cho vợ ông một chiếc nón lá!
Cuối năm, tôi không ngờ là ở đất nước này cũng có nhiều Việt kiều đến vậy. Họ đặt vé không còn chỗ nào, từ hạng VIP đến loại bèo nhất. Mấy người bạn nước ngoài giúp đỡ tôi, họ liên hệ mọi nơi cuối cùng cũng tìm được cho tôi một vé loại bét nhất để về nước, đúng vào ngày đám cưới của Thảo.
Tôi đẩy va li vào cửa nhà, khi Kha đang đeo nhẫn vào tay Thảo.
Tôi buông tay làm chiếc va li ngã ra đất. Thảo nhìn ra sân.
“Anh Hai về rồi! Anh Hai….”