Lăng Hàm cười khẽ, ngẩng đầu lên, tránh khỏi bàn tay đang sờ lên tai mình của hắn: “Anh thích tôi, phải có chút thành ý chứ nhỉ.”
Chu Bắc Hiền dường như ý thức được điều gì đó, lông mày hơi nhướn lên, không còn vẻ lo âu nữa: “Cậu muốn thứ gì?”
Có lẽ hắn cho rằng Lăng Hàm giống như những minh tinh cần được bao nuôi khác, sẽ đòi hỏi đồ này vật nọ. Dạng người như vậy dễ đuổi nhất, lúc lên trời được rao giá, lúc rơi xuống được đòi quà, niêm yết công khai, không cần phải chịu trách nhiệm gì cả. Đối với cả hai người, nhất là Chu Bắc Hiền, đây mới là dạng quan hệ an toàn nhất, dễ bị hắn chi phối nhất.
Nhưng Lăng Hàm làm sao có thể cho hắn toại nguyện được?
“Tôi muốn anh nói với cả thế giới rằng anh thích tôi, muốn ở bên tôi.”
Gương mặt Chu Bắc Hiền lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hắn nhíu mày: “Đừng có đùa như vậy.”
“Tôi không hề đùa.” Biểu cảm của Lăng Hàm rất nghiêm túc: “Nếu như anh có thể làm được điều này, có lẽ tôi có thể bắt đầu với anh.”
“Có thể? Không phải là chắc chắn sao?”
“Đúng vậy, không chắc chắn. Tại sao anh tuyên bố anh thích tôi thì tôi bắt buộc phải ở bên anh?” Lăng Hàm hỏi ngược.
“Mồm miệng sắc bén lắm.” Chu Bắc Hiền hết cách với cậu: “Lòng ham muốn của cậu lớn thật.”
Lăng Hàm hất cằm: “Đúng vậy, tôi tùy hứng như thế đấy, ai muốn thích tôi, đầu tiên phải thừa nhận với cả thế giới.”
Chu Bắc Hiền hoảng hồn trong một khoảnh khắc, đưa tay ra, dường như định chạm vào gương mặt Lăng Hàm, nhưng bị Lăng Hàm tránh né. Ánh mắt hắn rất nặng nề, nhưng lại thoáng vẻ dịu dàng: “Dáng vẻ ban nãy của cậu, thực sự quá giống...”
Lăng Hàm nhướn mày.
Chu Bắc Hiền dường như đắm mình trong dòng hồi ức: “Cậu ấy cũng giống như cậu vậy, lúc nói chuyện cứ hùng hùng hổ hổ, không để lại đường lui, đến cả việc tùy hứng cũng tùy hứng một cách hùng hồn... trên cơ bản cậu ấy sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng...”
Lăng Hàm lạnh nhạt ngắt lời hắn: “Xin lỗi, tôi không phải người mà anh nghĩ tới, tôi thích nhất là đưa ra những yêu cầu vô lý.”
Chu Bắc Hiền bật cười, không hề tức giận, dịu giọng nói: “Tôi biết cậu không phải cậu ấy, tôi sẽ suy nghĩ về điều kiện của cậu, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè trước?”
Lăng Hàm hơi nhướn mày, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ, yêu cầu này không quá đáng đúng không?”
Lăng Hàm đang định từ chối thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên gật đầu đồng ý: “OK, ngày mai đi.”
“Hôm nay không được sao?” Chu Bắc Hiền được đằng chân lân đằng đầu.
“Không được.” Lăng Hàm kiên định từ chối.
Chu Bắc Hiền thở dài, dường như bất đắc dĩ, giọng nói có phần cưng chiều: “Được thôi, nghe lời cậu.”
Lăng Hàm sởn hết cả da gà da vịt, đột nhiên nói: “Anh nhìn vào tôi, nói anh thích tôi.”
Chu Bắc Hiền tuy rằng rất kinh ngạc vì yêu cầu của cậu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tôi thích cậu.”
Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, hồi lâu sau mới lùi một bước, mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
“Biết tôi thích cậu rồi à?”
Lăng Hàm cười châm chọc: “Tôi đi đây.”
Cậu vừa quay người đã sầm mặt. Cậu có thể xác nhận rằng, ban nãy Chu Bắc Hiền chỉ đang đóng kịch. Hắn thể hiện trạng thái mất kiềm chế và một loạt cảm xúc phẫn nộ khác để biểu đạt tình cảm yêu mến mãnh liệt, như vậy có thể khiến một số người tưởng rằng hắn thực sự thích mình, sau đó đánh mất sự phòng bị trong lòng.
Có lẽ hắn cho rằng cậu quá cảnh giác nên muốn dùng cách này để cảm hóa. Nhưng trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ban nãy, Lăng Hàm không đọc nổi một chút yêu thương nào từ đôi mắt đen như đáy vực của hắn; ở sâu trong đôi mắt ấy, chỉ có sự bình tĩnh và vẻ lạnh nhạt không gì phá vỡ được mà cậu đã quá quen thuộc.
Chu Bắc Hiền không yêu bất kì ai cả.
Hắn chỉ đang thể hiện như thể hắn yêu Lăng Hàm thôi.
Có lẽ câu thích mà hắn nói có vài phần thật lòng, nhưng kiểu thích ấy cũng chỉ ở mức hời hợt nhất mà thôi. Thậm chí hắn chỉ tìm kiếm hình bóng trong quá khứ từ hình ảnh của cậu bây giờ, thích cái kiểu ấy, ai thèm?
Lăng Hàm cười lạnh.
Nếu anh đã thích chơi nhau, tôi cũng xin theo hầu, xem xem sau cùng thằng nào mới rơi vào rọ của thằng nào.
Lăng Hàm đẩy cửa, bước ra khỏi lối thoát hiểm.
“Tôi đưa cậu về nhé, cậu sống ở đâu?” Chu Bắc Hiền hỏi với theo.
“Tôi tự về được.” Lăng Hàm nói chuyện rất chậm rãi, rất bình tĩnh, nhưng ý từ chối kiên quyết trong giọng nói không cho phép bất kì ai phủ nhận.
Một kẻ thông minh và chu đáo như Chu Bắc Hiền sao có thể làm những chuyện khiến người ta chướng mắt như “ép buộc” được, vì thế hắn chỉ lặng lẽ tiễn cậu tới thang máy, tạm biệt cậu rồi đôi lứa đôi ngả.
Lăng Hàm gọi xe quay về chung cư Đằng Hải, sau khi vào căn hộ mới phát hiện ra có người đang đi lại bên trong, ban đầu Lăng Hàm tưởng là Lục Tư Nguyên, nhìn kĩ lại thì ra là Tần Vĩnh.
Tần Vĩnh đang đùa giỡn với chú cún trong phòng khách, trên tay cầm một miếng bánh quy cho cún hình khúc xương, chọc cho Đại Bạch ham ăn xoay vòng vòng.
Lâu lắm không gặp Đại Bạch, hình như nó lại to hơn rồi, chắc do ảo giác.
Lăng Hàm thay dép lê rồi bước vào phòng khách. Dường như Đại Bạch cũng nhìn thấy Lăng Hàm, thế mà nó không lùi không tránh, ngược lại còn vẫy đuôi thở hồng hộc chạy bước nhỏ tới bên cạnh cậu, giương đôi mắt ướt đáng yêu nhìn Lăng Hàm chằm chằm.
Trái tim Lăng Hàm mềm nhũn ra.
“Nào, Đại Bạch!” Cậu ngồi thụp xuống, vỗ vỗ hai bàn tay, cơ thể to lớn của giống chó Husky đột ngột nhào tới, Lăng Hàm không kịp đề phòng nên bị nó đè xuống nền đất.
Chú chó Husky liếm mặt cậu, liếm đến mức mặt mũi Lăng Hàm toàn nước miếng, nhưng cậu không hề thấy ghê mà còn cười ha hả: “Có nhớ chú không nào?”
Bản tính thích nhào vào lòng người khác của Đại Bạch không hề thay đổi, Lăng Hàm lâu lắm không gặp nên rất nhớ nó.
Đợi khi chú chó kia chơi chán rồi, Lăng Hàm mới vuốt vuốt phần lông mềm trên cổ nó rồi đứng dậy chào hỏi: “Anh Vĩnh.”
Nếu như đối với Lục Tư Nguyên, cậu vừa nể vừa sợ vừa chột dạ thì đối với Tần Vĩnh, lúc nào cậu cũng tôn trọng anh như một người anh cả.
Lúc cười trông Tần Vĩnh rất hòa nhã, kiểu hòa nhã này khác hẳn kiểu ôn hòa gượng ép và khống chế của Chu Bắc Hiền, thân thiện và dễ gần hơn hẳn.
“Về rồi à?”
Lăng Hàm gật gật đầu, kéo va li qua một bên, đưa mắt nhìn khắp nơi.
“Cậu ấy vẫn chưa về đâu.” Tần Vĩnh nói.
“Ồ.” Lăng Hàm mở va li ra, Đại Bạch tò mò xoay vòng vòng quanh va li của cậu, vừa xoay vừa vẫy đuôi.
“Cậu cãi nhau với cậu ấy à?” Tần Vĩnh hỏi.
“Hả?” Lăng Hàm ngẩng đầu lên, sau khi nhớ ra “cậu ấy” là ai mới vội vàng đáp: “Không ạ, sao có thể thế được?”
“Nhưng sau khi gọi điện thoại với cậu xong, cậu ấy có vẻ không vui.”
Lăng Hàm khựng lại, lập tức nhớ tới lần gọi điện trước đó của hai người, cậu đã chất vấn anh tại sao nhắc tới chuyện đổi quản lý. Lẽ nào vì chuyện này mà không vui?
Trông Tần Vĩnh không giống như đang nói dối, Lăng Hàm do dự trong chốc lát rồi nói: “Liên quan đến việc anh ấy đề xuất đổi quản lý cho em, em không thích có người tự tiện quyết định thay mình, cho dù là với ý tốt...”
“Không thể trách cậu ấy được.” Tần Vĩnh lắc đầu: “Vốn dĩ Lục Tư Nguyên chỉ âm thầm nói với chủ tịch hội đồng quản trị về chuyện thăng chức cho A Khôn, chỉ cần A Khôn thăng chức rồi, nghệ sĩ dưới trướng của anh ta chắc chắn sẽ có sự biến động, muốn đưa cậu đi cũng danh chính ngôn thuận hơn; nhưng không ngờ lúc đó cậu cả nhà họ Chu đột nhiên xuất hiện rồi thẳng thừng đòi người, vì tính chất của sự việc thay đổi cho nên mới biến thành thế này.”
Lăng Hàm sững sờ.