“Cậu không sao chứ?” Cây Kéo Nhỏ khuỵu xuống, hoảng hốt hỏi Y Tự. Stylist còn lại cũng luống cuống tay chân đứng bên cạnh, không biết nên làm gì.
Âu Dĩnh chạy hai bước về phía Y Tự rồi dừng lại, cô quay người, kéo cánh Lăng Hàm, khản giọng hét lên: “Sao cậu lại đánh cậu ta?”
Lăng Hàm kéo tay cô rồi nói: “Nếu tôi không ra tay, cô sẽ đánh cậu ta.”
Âu Dĩnh sững sờ, đôi mắt to tròn bỗng rưng rưng ngập nước.
“Đừng sợ, loại người này đáng đánh.” Lăng Hàm sợ nhất là con gái khóc, cậu vụng về an ủi: “Tôi không đánh mạnh, cậu ta không chết được đâu.”
“Cái tên ngốc này!” Âu Dĩnh đấm lên bả vai Lăng Hàm, khóc: “Cậu có biết cậu ta là ai không? Cậu ta là người tình của Chu Bắc Hiền đấy! Sau này cậu còn muốn ở lại cái giới giải trí này nữa không?”
Cây Kéo Nhỏ vốn đang ngồi xuống xem xét Y Tự, nghe thấy vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật sao? Y Tự thật sự là tình nhân của Chu Bắc Hiền à?”
Lăng Hàm thật sự rất phục, giờ phút này rồi mà cô ấy còn hóng hớt như thế, cậu thở dài: “Đưa cậu ta đi viện đi.”
Xúc động nhất thời như ma làm, đánh cậu ta một trận thế này chắc sẽ có rắc rối. Nhưng cậu không hối hận vì đã ra mặt thay Âu Dĩnh, Âu Dĩnh đã giúp cậu không ít việc, lần này nếu không phải muốn giúp cậu nói dối thì cô ấy cũng sẽ không gây thù chuốc oán với Y Tự đến mức thế này.
Nhưng cậu thấy rất bất ngờ vì chuyện Âu Dĩnh biết thân phận của Y Tự, càng bất ngờ hơn khi cô ấy biết mà vẫn dám đối chọi với cậu ta.
“Xảy ra chuyện gì à?” Ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc truyền tới khiến cho cả năm người ở trong phòng đều phải quay lại.
Có hai người đứng ngoài cửa, một người là Đường Diệp, người còn lại là… Lục Tư Nguyên.
Mặt Đường Diệp tái lại, rõ ràng vô cùng tức giận. Cũng phải thôi, vừa mới dặn mọi người phải hòa hợp với nhau, quay người một cái đã đánh nhau rồi, như vậy có ông sếp nào mà vui nổi chứ.
Thần sắc của Lục Tư Nguyên rất khó lường, anh chỉ lạnh nhạt liếc Y Tự một cái, sau đó lại quay qua nhìn Lăng Hàm và Âu Dĩnh.
Có lẽ phụ nữ vốn yếu đuối nhát gan, thấy Đường Diệp hùng hổ như vậy, Âu Dĩnh tự nghĩ mình sai liền theo phản xạ kéo lấy Lăng Hàm trốn ra sau lưng cậu.
Lục Tư Nguyên thấy vậy, vẻ mặt thoáng thay đổi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàm đã chuẩn bị sẵn lời lẽ để đáp trả, cậu cướp lời Đường Diệp: “Đạo diễn Đường, thật sự rất xin lỗi, là tôi không nhịn được con giận nên mới ra tay đánh người…”
“Rõ ràng là cậu ta chửi chúng ta trước mà!” Âu Dĩnh vội đứng ra bảo vệ Lăng Hàm, cô cuống cuồng nói: “Đạo diễn Đường, chuyện này tôi có thể làm chứng, là Y Tự quá đáng, cậu ta khiêu khích chúng tôi trước, còn chửi chúng tôi nữa…”
Giống như sợ Đường Diệp không tin, cô lại quay sang xin Cây Kéo Nhỏ làm chứng: “Hai người cũng có mặt, tôi nói không sai đúng không?”
Cây Kéo Nhỏ gật mạnh đầu, stylist đứng cạnh cô vốn đang hơi do dự, nhưng thấy Cây Kéo Nhỏ gật đầu cũng khẽ gật theo.
“Không phải! Là nó đánh tôi trước!” Y Tự bị bơ, chật vật bò dậy, chỉ Lăng Hàm mắng: “Đạo diễn Đường, là nó đánh tôi trước, cố tình muốn trả thù tôi!”
Âu Dĩnh tức đến mức giậm chân: “Y Tự, cậu còn chút thể diện nào nữa không thế hả? Rõ ràng là cậu chửi chúng tôi trước…”
“Tôi nói vài câu nói thật thì sao chứ?” Y Tự lạnh lùng nói: “Tôi có nói gì quá đáng không?”
Âu Dĩnh hé miệng nhưng lại mím chặt lại, không nói được lời nào.
Lăng Hàm biết mình đánh người trước là đuối lý rồi, cậu không giải thích gì, cúi đầu tự kiểm điểm, dù sao lời Âu Dĩnh nói ra cũng thuyết phục hơn cậu. Cậu lén nhìn sắc mặt Lục Tư Nguyên, đúng lúc Lục Tư Nguyên đang nhìn cậu, cậu vội quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Vẻ mặt đó… Ừm, tóm lại là không vui vẻ chút nào.
“Thật ra, tôi cũng đã đứng ở bên ngoài được một lúc rồi…” Lục Tư Nguyên nãy giờ không nói gì, lúc này lại lên tiếng: “Cũng thấy mọi việc xảy ra, Y Tự gây sự trước rồi Lăng Hàm đánh người, ai cũng sai hết.”
Y Tự tức giận trợn trừng mắt: “Ý anh là tôi sai sao? Ra tay đánh người giờ còn có lý nữa hả?”
Lục Tư Nguyên hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh dần.
Lăng Hàm không thể ngồi yên chờ chết, bỗng cười lạnh một tiếng: “Y Tự, chắc cậu không biết đâu nhỉ, chuyện vừa nãy tôi đã thu âm lại hết cả rồi, nếu để cả thế giới này biết cậu chửi Âu Dĩnh những lời lẽ đó, tôi tin sẽ có rất nhiều người đồng ý để tôi tẩn cậu đấy.”
Mọi người sững ra.
Âu Dĩnh chống nạnh nói: “Tốt quá, tôi sẽ kiện câu ta tội phỉ báng!”
Lăng Hàm nhướn mày: “Cậu ta không chỉ phỉ báng cô, còn phỉ báng cả lão tổng của Chính Hợp Thanh Mỹ và Thái tử của Long Hưng nữa.”
Âu Dĩnh ngẩn người, sau đó lại phụ họa: “Đúng đúng đúng, suýt nữa thì tôi quên mất!”
Y Tự dám gây sự với Âu Dĩnh nhưng chắc chắn không dám chọc tới Chính Hợp Thanh Mỹ và Thái tử của Long Hưng, đặc biệt là cái người ở Long Hưng kia, làm chuyện gì cũng không biết kiêng kị, không sợ trời không sợ đất, chọc vào anh ta, cả đời này đừng hòng sống yên. Sắc mặt Y Tự khẽ thay đổi, cuối cùng đành mạnh miệng: “Tao không tin là mày đã thu âm.”
“Có muốn nghe thử không?” Lăng Hàm móc điện thoại ra.
“Được rồi, được rồi, chuyện này kết thúc tại đây, các người quên là còn ông già này ở đây rồi hả?” Đường Diệp tức giận, chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Y Tự: “Cậu còn muốn nằm đó bao lâu nữa?”
Y Tự cắn răng, chắc biết mình không làm gì được nữa đành bò dậy, phủi bụi trên người, hung hăng trừng mắt với Lăng Hàm.
Có Lục Tư Nguyên và Đường Diệp ở đây, Y Tự có điên cuồng đến đâu đi nữa cũng không dám thật sự làm gì, cậu ta miết nắm đấm, mặt mũi xanh mét.
“Vừa mới bảo các người hòa hợp với nhau xong thì đã đánh nhau rồi, xem ra các cô các cậu không coi lời tôi nói là gì đúng không?”
Giọng của Đường Diệp rất thấp, trong đó còn xen lẫn cả sự tức giận dễ nhận thấy.
Mọi người vội im bặt, cúi đầu nghe mắng.
Đường Diệp lắc đầu, nói với Lục Tư Nguyên: “Để cậu chê cười rồi.”
Lục Tư Nguyên cũng cười lại với ông: “Lăng Hàm và Y Tự là nghệ sĩ của GMG, khiến ông chê cười rồi mới đúng.”
Đường Diệp nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: “Chuyện này dừng ở đây, không ai được nhắc tới nữa.”
Có lời cảnh cáo nặng đô của Đường Diệp, Y Tự dù không cam tâm cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lăng Hàm khẽ thở dài, may quá, xem như qua cửa rồi.
Đánh nhau te tua mà vẫn phải giả bộ làm bạn, Y Tự, Lăng Hàm, Âu Dĩnh không thấy thoải mái chút nào, trong suốt quá trình tạo hình, mọi người đều như biến thành kẻ câm, một mực im lặng.
Chờ đến lúc quay về phim trường làm việc, ba người lại phải ở chung một chỗ thì khó chịu mức nào không cần nói cũng đủ biết.
Một lát sau, Lăng Hàm thấy có một người trung niên đi vào, tay cầm máy ảnh, lúc vào rồi cũng chỉ lẳng lặng đứng ở một góc không bắt mắt.
Ba người vốn đang ở thế giương cung bạt kiếm nhất thời xốc lại tinh thần, lôi diễn xuất trăm điểm của mình ra, chuyển đổi trạng thái từ sát khí sang cười nói ha hả, từ kẻ thù sống chết liền hóa thành bạn bè thân thiết.
Lăng Hàm phải cảm ơn Tất Thâm, nếu không phải có Tất Thâm đứng ở giữa chọc cười, âm thầm điều chỉnh bầu không khí thì chắc chỗ này sẽ gượng gạo chết mất.