Vốn dĩ còn phải quay tiếp, nhưng sau đó Lăng Hàm không chịu nổi phải đi bệnh viện, chuyện quay phim đành phải hoãn lại. Chuyện này gây ra động tĩnh quá lớn, hầu hết mọi người trong đoàn đều biết đến chuyện này. Trước khi đi, Lăng Hàm thấy sắc mặt của Đường Diệp rất khó coi, biết tiếp theo Y Tự không được yên thân rồi.
Bụng đúng là rất đau, nhưng vốn dĩ có thể chịu được, có điều tại sao Lăng Hàm không muốn chịu nữa? Là để Y Tự cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, miễn cho cậu ta tưởng cậu dễ bắt nạt.
Lăng Hàm tới bệnh viện lấy thuốc xong lại quay về tiếp tục quay phim để đuổi kịp tiến độ, quả nhiên Y Tự cũng đã biết điều hơn nhiều, tuy nỗi hận không bớt đi nhưng cũng không giở trò mờ ám gì nữa.
Vì Lăng Hàm phải tới bệnh viện nên bị chậm trễ thời gian, buổi quay phim ngày hôm đó kéo dài tới tận mười giờ tối mới kết thúc, lúc kết thúc, Đường Diệp chậm rãi nói: “Nếu trong tình huống bình thường, những lịch trình tôi đưa ra luôn dôi chút ít thời gian để phần lớn lịch trình đều có thể hoàn thành đúng kỳ hạn, nhưng hôm nay lại bắt mọi người tăng ca thế này, tôi thấy rất có lỗi với mọi người.”
Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim vốn đang mệt rệu rã, nhưng thấy đạo diễn lớn lên tiếng xin lỗi thì vội tỏ ý có tăng ca cũng không sao, đạo diễn Đường cũng đã rất rộng rãi rồi vân vân. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, Đường Diệp nói vậy là để nhằm vào ai.
Y Tự làm như đã nghĩ thông, vội xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi không chú ý đến sức của mình, khiến Lăng Hàm vốn đã hơi yếu lại bị đâm đến mức phải vào bệnh viện, còn hại mọi người phải tăng ca.”
Lăng Hàm cũng lên tiếng xin lỗi: “Đây là lỗi của tôi, tại cơ thể tôi không tốt, không chịu nổi kiếm của Y Tự, sau này tôi sẽ cố gắng tập luyện thêm, để thành mình đồng da sắt, có thể chịu được đòn!”
Mọi người: “…”
Đường Diệp làm như không nghe thấy lời nói sắc bén của hai người kia, xua tay nói: “Hôm nay muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lăng Hàm ăn cơm xong liền về khách sạn, đang định ngủ thì nhận được điện thoại của Âu Dĩnh, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô: “Cậu bị Y Tự đánh à?”
Hai ngày nay, Âu Dĩnh và Tất Thâm vì vướng lịch trình nên không có ở Hoành Điếm, không được nhìn thấy những chuyện đã xảy ra, Lăng Hàm kinh ngạc thấy thấy cô ở xa như thế mà vẫn biết được tin, cậu buột miệng: “Sao cô biết?”
“Có người quay video đăng lên mạng rồi, hừ, chắc chắn là người khó chịu với cậu ta đăng lên.”
Lăng Hàm nói chuyện với cô vài câu rồi vội bật Weibo lên xem, quả nhiên phát hiện trên mạng đang truyền nhau một cái video, tiêu đề là: Thần tượng mới nổi đánh người mới, người mới bị đánh nhập viện.
Cậu kích vào xem, địa điểm hiển thị trên màn hình đúng là studio chỗ cậu quay phim, nhân vật chính trong video là cậu và Y Tự, cả video dài mười mấy phút, nội dung là Y Tự dùng kiếm liên tục đâm vào bụng cậu, sau đó Đường Diệp lên tiếng ngăn lại, cậu thì ôm bụng chui vào một góc, trông rất đáng thương.
Lăng Hàm không ngờ lại có người quay cảnh này lại, hơn nữa từ góc độ quay có thể thấy, đây là người trong đoàn làm phim làm.
Trong đầu cậu lướt qua vẻ mặt lo lắng cùng tức giận của cô gái hậu cần, Lăng Hàm muốn hỏi xem có phải cô làm không, nhưng cậu lập tức dập tắt suy nghĩ này ngay. Bất kể chuyện này có phải do cô làm không thì tốt nhất vẫn không nên truy cứu, dù sao thì video này nhằm vào Y Tự chứ không phải là cậu.
Cậu vốn chỉ định lợi dụng cơ hội này một chút để Đường Diệp đích thân xử lý Y Tự thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, không ngờ lại có người đứng ra thay cậu. Bằng chứng rành rành ra đó, để xem Y Tự sẽ xử lý cục diện này thế nào.
Nghĩ đến dáng vẻ sứt đầu bể trán của Y Tự, Lăng Hàm bỗng cảm thấy vui sướng vô cùng.
Cậu với tay tắt đèn đầu giường, chui vào chăn chuẩn bị ngủ, điện thoại lại vang lên hai tiếng “tít tít”, báo có tin nhắn mới.
Lăng Hàm phản xạ có điều kiện nghĩ là tin nhắn của người bí ẩn, nhưng cậu lại nghĩ ra cậu đã chặn số của người kia rồi, đáng ra không nhận được tin nhắn của người đó mới phải chứ.
Cậu cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Lục Tư Nguyên.
Lăng Hàm bỗng ngồi bật dậy.
Bao nhiêu ngày rồi, đây là tin nhắn đầu tiên mà cậu nhận được từ Lục Tư Nguyên.
Tin nhắn: Cậu không sao chứ?
Lăng Hàm lập tức trả lời: Không sao, vẫn ổn lắm, anh thì sao?
Sau khi gửi, cậu đợi một lát, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến cậu giật cả mình. Lăng Hàm cầm máy lên nhìn mới thấy là Lục Tư Nguyên gọi tới.
Cậu vội nghe máy, một giọng nam quen thuộc lại êm tai bay vào tai: “Cậu bị Y Tự đánh à?”
Lục Tư Nguyên cũng biết chuyện này rồi?
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, có lẽ anh cũng đã thấy cái video kia, Lăng Hàm kể lại một lượt chuyện ở phim trường cho anh nghe, nhưng vẫn giấu anh chuyện cậu đã “đò đưa” Chu Bắc Hiền.
Cậu cũng không biết tại sao mà mình phải giấu, nhưng cứ cảm thấy không nói ra thì tốt hơn, Lục Tư Nguyên chắc chắn sẽ rất tức giận. Nghĩ kĩ lại, Chu Bắc Hiền tán mình thì cũng đâu liên quan gì tới Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên cũng chẳng phải là gì của mình, dù cậu với Chu Bắc Hiền có thành một đôi thì cũng không đến lượt anh giận.
Nhưng suy cho cùng cậu vẫn thấy chột dạ, không dám nói ra sự thật kia.
Rồi cậu lại nghĩ, cậu không thể nào thành một cặp với Chu Bắc Hiền được, giữa hai người họ chỉ có hận thù, cậu chột dạ cái rắm gì chứ!
Lòng dần bình lặng lại: “… Tới viện khám rồi, bác sĩ nói không sao cả.”
Sau đó cậu lại chuyển chủ đề: “Dạo này chắc anh bận lắm nhỉ?”
“Hết bận rồi.” Lục Tư Nguyên đáp.
Lăng Hàm nghe thấy tiếng xe truyền ra từ điện thoại của anh, ngờ vực hỏi: “Vẫn chưa về nhà à?”
“Ừ, phía trước có xe chắn đường, tắc rồi.”
Lăng Hàm nghĩ tới việc gần đây chắc anh bận thật, mười một giờ rồi vẫn còn ở ngoài, liền nói: “Chắc gặp phải tên ma men nào đó rồi, trước tôi ra ngoài ăn đêm, chỗ ăn cơm có người đỗ xe chắn giữa đường, tắc nghẹt hết cả, sau đó thì đánh nhau luôn.”
Hồi đó, cậu ra ngoài đi ăn đêm với bạn thì bị chắn đường, chủ nhân chiếc xe kia chắc say rượu, to gan ngang ngượng, một người bạn trong đám của cậu khó chịu mới chạy lên nói lý, không biết thế nào lại thành ra đánh nhau.
“Cậu đánh nhau?”
“Sao thế được! Tốt xấu gì tôi cũng là ngôi sao nổi tiếng, sao có thể đánh nhau được?” Lăng Hàm buột miệng nói.
“Ngôi sao nổi tiếng?”
“À!” Lăng Hàm bịt miệng, bỗng nhớ ra mình không còn là Bạch Tử Sách nữa, cậu cười khan hai tiếng: “Là nghệ sĩ nhỏ, nghệ sĩ nhỏ, nhưng dù gì thì cũng phải chú ý tới hình tượng chứ.”
Lục Tư Nguyên ở đầu dây bên kia không lên tiếng.
Lăng Hàm vừa muốn nói chuyện với anh lại vừa muốn dập điện thoại, nói thì bầu không khí hơi gượng gạo, không nói thì thấy tiếc, hiếm lắm người ta mới có được một lần gọi tới hỏi han, cứ vậy mà dập thì tiếc lắm.
“Cậu có vẻ bận lắm nhỉ.” Lục Tư Nguyên nói.
Lăng Hàm đáp: “Vẫn ổn, vẫn ổn.”
Im lặng một hồi, Lục Tư Nguyên nói tiếp: “Bận đến nỗi không gọi được cả cuộc điện thoại?”
Lăng Hàm ngẩn ra, bỗng nghĩ đến chuyện khoảng thời gian này ngày nào cậu cũng mong ngóng Lục Tư Nguyên để ý đến mình, nhưng lại quên mất việc cậu cũng không hề để ý đến anh.
Nghĩ vậy, có vẻ mình cũng có chút sai rồi, đang cân nhắc nên xem trả lời thế nào, điện thoại bỗng truyền đến tiếng “tút tút”, Lục Tư Nguyên dập máy rồi.
Lăng Hàm tưởng anh giận, vội gọi lại, dè dặt nói: “Xin lỗi, là tôi không tốt, là tôi không tốt.”
Tuy cậu cảm thấy chuyện này không phải là lỗi của một mình cậu, cậu không gọi, anh cũng không gọi, hai bên bình đẳng mà, anh giận, tôi đây cũng nào có vui vẻ gì. Nhưng nghĩ đến chuyện đối phương là chủ nhà của mình, có thế nào cũng không thể tỏ vẻ khí thế được, đành nhận lỗi trước.
“Nói xin lỗi là xong à?” Hình như Lục Tư Nguyên đang cười, nhưng nghe kĩ cũng không nghe ra được, Lăng Hàm nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó, một lát sau lại nghe thấy Lục Tư Nguyên nói: “Lúc nãy tôi không cẩn thận dập máy mất.”
Ồ.
Lăng Hàm nghĩ, thì ra không giận.