Vì chuyện của Y Tự, Lăng Hàm căn bản không nuốt trôi cơm, thấy cô gái kia đáng thương như thế, nghĩ tới việc người ta còn giới thiệu giúp mình trên Weibo, cậu liền đưa hộp cơm cho cô, những chuyện khác thì hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Một tuần sau đó, sóng yên biển lặng, Lăng Hàm đã kết thúc hết các cảnh quay của đạo diễn Lý, chuyển sang quay tiếp các cảnh quay của Đường Diệp. Đường Diệp cảm thấy rất hài lòng về biểu hiện của cậu, yêu cầu lại càng nghiêm khắc hơn, khiến Lăng Hàm cũng chẳng còn sức lực hay tâm sức đâu mà nghĩ đến chuyện của Chu Bắc Hiền và Lục Tư Nguyên nữa, dồn hết sức lực vào công việc.
Nhưng tối nào Lăng Hàm cũng nhận được một tin nhắn chúc ngủ ngon, cứ nghĩ đến chuyện là Chu Bắc Hiền gửi thì cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, lần này cuối cùng cậu cũng đáp lại một tin nhắn hỏi đối phương là ai, nhưng chủ nhân của tin nhắn kia không trả lời.
Lăng Hàm không giữ được bình tĩnh, định chặn số điện thoại này, đối phương bỗng gửi tới một tin nhắn: Cậu là Bạch Tử Sách sao?
Lăng Hàm đang định đi ngủ, giờ phút này Chu Công gì đó liền bay sạch, trong đầu như bị hắt cho một chậu nước, lạnh đến mức tỉnh cả người, cậu vội gọi lại vào số này, nhưng sau tiếng tút thứ hai thì lại là một giọng nói thu âm truyền tới “Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận”.
Rồi đối phương dập máy.
Lăng Hàm không từ bỏ lại gọi lại, có điều lần này thì không gọi được nữa.
Cậu nằm trên giường không yên, rời giường đi đi lại lại trong phòng, thầm đoán thân phận của đối phương liệu có phải là Chu Bắc Hiền không?
Nếu hắn đã biết được thân phận của cậu, vậy cậu chỉ cần thay đổi trạng thái của mình là có thể giải thích được, chứ Lăng Hàm khó có thể tin được rằng sẽ có người chấp nhận được cái sự thật ảo diệu là việc cậu “sống lại”.
Đi khoảng ba vòng trong phòng, Lăng Hàm cũng bình tĩnh lại, không cần biết có phải Chu Bắc Hiền hay không đều không quan trọng, trọng tâm lúc này phải là quay ra một tác phẩm ra trò thuộc về mình. Nghĩ vậy, cậu quyết định không thèm để ý tới cái số điện thoại bí ẩn kia nữa, lặng lẽ quan sát xem sao.
Ban ngày, Lăng Hàm chuyên tâm vào công việc, buổi tối cầm điện thoại nhìn mãi, chờ số điện thoại bí ẩn kia lại gửi tin nhắn tới. Nhưng chờ tới hai ngày, số điện thoại này lại không gửi thêm bất cứ tin nhắn nào nữa.
Chẳng lẽ từ bỏ rồi?
Lăng Hàm cầm điện thoại ngờ vực, chìm vào suy tư. Lúc này, điện thoại bỗng vang lên, Lăng Hàm nhìn thì thấy là một dãy số lạ, cậu khẽ chấn động, vội nhận điện thoại áp lên tai.
“Nhanh thế cơ à?” Một giọng đàn ông quen thuộc, trầm thấp truyền từ loa ra, trong giọng nói còn xen lẫn sự vui vẻ dễ thấy.
Lăng Hàm ngẩn ra: “Chu Bắc Hiền?”
“Là tôi.” Chu Bắc Hiền đáp.
“Anh chờ đã.” Lăng Hàm vội dập điện thoại, ấn vào nhật ký cuộc gọi, lưu số này lại, rồi lại mở tin nhắn ra đối chiếu, phát hiện đây là hai số khác nhau. Lúc mới nhận cuộc gọi, cậu còn tưởng là người bí ẩn kia gọi tới, nhưng không ngờ lần này thật sự là Chu Bắc Hiền.
Sau khi cậu gọi lại, câu đầu tiên khi điện thoại được kết nối là: “Anh có từng gửi tin nhắn cho tôi không?”
“Tin nhắn? Không.” Bên kia dừng lại, khẽ cười một tiếng: “Cậu không thích gọi trực tiếp à, nếu thế sau này tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
“Không, tôi không có ý đó.” Lăng Hàm vội từ chối, đùa chắc, nếu cứ tiếp tục không làm rõ thì cậu sẽ sống trong hoang mang mất.
Giờ điều cậu có thể chắc chắn là, số của người bí ẩn kia không phải là số của Chu Bắc Hiền, Lăng Hàm thở phào một hơi, sau đó lại trở nên căng thẳng, nếu không phải Chu Bắc Hiền vậy thì là ai?
Chu Bắc Hiền không ngừng tìm chủ đề để bắt chuyện với cậu, có vẻ như muốn gia tăng tình cảm, sau đó hắn lại nhắc tới chuyện muốn mời Lăng Hàm đi ăn, nhưng trong đầu Lăng Hàm lúc này chỉ còn mỗi chuyện số điện thoại bí ẩn kia, căn bản không có tâm trạng đâu để đối phó với hắn, sau khi từ chối liền nói cậu buồn ngủ rồi không khách sáo mà dập điện thoại.
Không ngờ tới trưa ngày hôm sau, Chu Bắc Hiền lại đích thân tới, nói muốn mời tất cả mọi người ăn cơm. Từ lúc quay lại làm việc với Đường Diệp tới giờ, cảnh đôi của Lăng Hàm với Y Tự đã ít hơn nhiều, ví dụ như hôm nay, trong lịch trình, hai người không có một cảnh nào đóng chung với nhau cả.
Vậy có nghĩa là, Chu Bắc Hiền biết Y Tự không có cảnh cho nên mới tới chăng?
Lăng Hàm đã nhìn ra, Chu Bắc Hiền có suy nghĩ muốn “bao” mình, nhưng kiểu thích này chắc cũng chỉ kiểu như thích một con thú cưng, dù sao giờ con cái nhà giàu ai chẳng ba thê bảy thiếp? Ở ngoài có cả đống tình nhân, bao nuôi một ngôi sao nhỏ căn bản chẳng là gì.
Trong các nhà đầu tư cho “Vô Tuyền” có GMG đổ vốn, Lăng Hàm cảm thấy chỉ dựa vào diễn xuất của Y Tự thì khó có thể lọt vào mắt xanh của Đường Diệp, cậu ta có thể vào được ê kíp của bộ phim này, chắc chắn Chu Bắc Hiền phải tốn không ít sức lực.
Nghe tin Chu tổng nhỏ muốn mời cơm, ai nấy đều nhiệt liệt hưởng ứng.
Chu Bắc Hiền mỉm cười ứng đối, ánh mắt vô tình hữu ý liếc về phía Lăng Hàm đang đứng ngoài vòng người, lại bị Lăng Hàm tránh đi.
Cậu không ngờ tới việc Chu Bắc Hiền sẽ mời cả đoàn làm phim ăn cơm, nếu như cậu không đi thì thành ra lạc bầy rõ ràng quá, sẽ dẫn đến việc để người ta nghi kỵ, cho nên cậu đi cuối cùng đoàn người, chầm chậm bước lên xe.
Bữa cơm này rất lớn, ngoài Lăng Hàm ra thì những người khác ở trong đoàn làm phim, kể cả nam nữ chính và các nhân vật quan trọng khác cũng tới. Lăng Hàm bỗng ý thức được việc có lẽ cậu đã đánh giá cao vị trí của bản thân trong lòng Chu Bắc Hiền rồi. Cậu những tưởng rằng hắn muốn tìm đủ mọi cách mời mình đi ăn cho nên mới mời cả đoàn, nhưng sau khi thấy Chu Bắc Hiền cười nói vui vẻ với mọi người trong đoàn, cậu liền cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, loại người như Chu Bắc Hiền sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế chỉ vì một ngôi sao nhỏ như cậu được?
Lăng Hàm lặng lẽ lấp cho no bụng, Âu Dĩnh dành chút thời gian ra nói chuyện với cậu được một câu rồi lại bị đoàn người vây lấy, Lăng Hàm thấy lúc này chắc cũng ổn rồi nên muốn chuồn. Nhìn Chu Bắc Hiền bị mọi người vây cứng, không thể thoát thân, Lăng Hàm liền nói với Đường Diệp một tiếng rồi chuồn ra cửa lớn.
Ra khỏi khách sạn thì trời đã tối đen, cậu giơ điện thoại lên, trên màn hình xanh hiển thị tám giờ hai mươi phút. Lăng Hàm đi xuống bậc thang thứ hai, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân dồn dập giống như có người đang chạy vội tới, rồi âm thanh quen thuộc vang lên: “Lăng Hàm!”
Lăng Hàm đang định bước xuống bậc thứ ba thì dừng lại, cậu hơi ngoảnh lại, đập vào mắt là gương mặt phiếm đỏ vì uống hơi nhiều của Chu Bắc Hiền.
Ánh đèn dưới bầu trời đêm ở Hoành Điếm rực rỡ, những con đường phụ cận đều theo phong cách cổ xưa, đèn lồng đỏ nối nhau thành chuỗi dài, sáng rực dưới màn đêm đen kịt. Gió lạnh thổi qua cổ, Lăng Hàm kéo khóa áo jacket lên, nói với Chu Bắc Hiền: “Có chuyện gì không?”
Tiếng ồn trong khách sạn được ngăn cách bởi bức tường, chỗ hai người đứng rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều. Mùi rượu phảng phất xen lẫn mùi thuốc lá phả ra từ người Chu Bắc Hiền. Lăng Hàm hơi giật mình: Hắn bắt đầu hút thuốc rồi sao?
Chu Bắc Hiền bước chậm lại, từ từ tiến đến gần Lăng Hàm, vì chạy vội nên hắn thậm chí còn không mặc áo khoác.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hắn ngoảnh lại thấy có bóng người lấp ló trong phòng, có vẻ sợ có người ra nên liền lặng lẽ đi về phía hành lang bên phải, hất đầu ra hiệu cho Lăng Hàm đi theo.
“Nói luôn ở đây đi.” Mặt Lăng Hàm lạnh tanh.