“Ha ha, đó là tác phẩm ngày hôm nay tôi hài lòng nhất đấy!” Chuyên viên trang điểm đeo cái kính to bằng nửa gương mặt xuất hiện bên cạnh cô nhân viên hậu cần kia, nói một cách đắc ý.
“Tôi phải chụp thêm mấy tấm nữa!” Có vẻ như cô nhân viên hậu cần khá thân với chuyên viên trang điểm, cũng biết Lăng Hàm sẽ không tức giận nên vội vàng giẫm giày cao gót chụp thêm mấy tấm ảnh Lăng Hàm.
“Tôi cũng muốn!”
Vì thế Lăng Hàm cam chịu bị chuyên viên trang điểm lôi kéo chụp vô số tấm hình, lại còn bị yêu cầu làm đủ loại tư thế. Ánh mắt của hai cô nàng càng ngày càng phát sáng, lúc đầu còn sợ Lăng Hàm tức giận nên yêu cầu cũng không có gì quá đáng, sau đó có lẽ bọn họ cảm thấy tính tình Lăng Hàm tốt cho nên độ khó của yêu cầu ngày càng tăng. Cuối cùng, Lăng Hàm kiên quyết từ chối yêu cầu muốn cậu đưa hai tay làm tai thỏ rồi chu môi về phía trước làm bộ đáng yêu.
Hai cô gái vô cùng thất vọng.
“Chụp một tấm thôi mà.”
“Không được, không thể được.” Lăng Hàm lắc đầu, ánh mắt lấp lánh của hai cô nàng khiến cậu cảm thấy cực kì áp lực.
“Vậy chụp một tấm mặt nghiêng của công tử Cốc Thần Y tao nhã đi.”
Yêu cầu này không quá đáng, Lăng Hàm nhanh chóng tiến vào trạng thái, câu nghiêng người sang trái, tay phải đưa lên, tay trái vòng vào trước ngực, ánh mắt hướng về phía trước. Vào lúc này dường như cậu đã đặt mình vào cảnh tượng xanh mướt, cây cối sum suê của Cốc Thần Y, trên trời treo một vầng trăng sáng trong trẻo lạnh lùng, cậu mặc bộ đồ trắng khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt mà nhàn nhã, tựa như một vị công tử không nhiễm bụi trần...
“A a a a a a!!! Đẹp trai quá!!!” Hai cô gái ôm mặt hét chói tai, cầm điện thoại bận rộn đổi góc chụp liên tục, tranh thủ chụp được những tấm ảnh đẹp nhất.
Lăng Hàm đang chuẩn bị đổi tư thế thì đột nhiên bả vai của cậu bị người nào đó hung hăng kéo về phía sau, bên tai vang lên một thanh âm nghiêm nghị lại quen thuộc: “Tiểu Bạch?!”
Người này ra tay vừa nhanh vừa độc, bàn tay nắm lấy bả vai của cậu y như cái kìm thép khiến Lăng Hàm lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững lại, cậu tức giận ngẩng mặt lên nói: “Ai...”
Câu nói kế tiếp nghẹn trong họng.
Người đàn ông trước mặt cậu nhíu chặt chân mày, đôi mắt thon dài sắc bén như dao dường như muốn mổ xẻ cậu ra.
Chu Bắc Hiền.
Lại là Chu Bắc Hiền!
Bàn tay của Chu Bắc Hiền vẫn nắm lấy bả vai của cậu, năm ngón tay bấu chặt giống như nắm vào tận xương của cậu. Cảm giác đau đớn khiến Lăng Hàm hít ngược một hơi khí lạnh, cậu vội vàng lui về sau đồng thời hất tay của hắn ra, đè xuống cảm giác giận dữ, nói: “Anh làm cái gì đấy?”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Hàm, con ngươi của Chu Bắc Hiền đã giãn to ra vì ngạc nhiên, đáy mắt u ám của hắn xẹt qua một tia suy nghĩ vô cùng phức tạp: “... là cậu à.”
Lăng Hàm tức giận nói: “Không phải tôi thì anh nghĩ là ai chứ?”
“Tôi cứ tưởng cậu là...” Chu Bắc Hiền định trả lời theo bản năng nhưng đã nhanh chóng dừng lại, hắn cười lắc đầu một cái: “Là tôi nhận lầm.”
“Bắc Hiền, em tới...” Một giọng nói hết sức phấn khởi đột nhiên im bặt.
Đám người dần tản ra, Lăng Hàm nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy Y Tự đang mặc bộ hán phục màu xám nhạt kiểu dáng tương tự với cậu đứng cách đó không xa, gương mặt trang điểm tinh tế hoàn toàn cứng nhắc, ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh tay giao nhau của Chu Bắc Hiền với Lăng Hàm.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lăng Hàm mạnh mẽ hất tay một lần nữa: “Buông tôi ra!”
Lần này đã đánh rớt tay của Chu Bắc Hiền, thế nhưng Chu Bắc Hiền cứ như uống nhầm thuốc mà lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay của Lăng Hàm: “Chờ một chút!”
Lăng Hàm giật mình mở to hai mắt, lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ thất thố như thế này của Chu Bắc Hiền, hắn cứ như bị trúng tà, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình đang ở trường quay người đến người đi, cũng không lo lắng những ánh mắt tò mò xung quanh.
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, đại khái là đang suy đoán quan hệ giữa Lăng Hàm cùng Chu Bắc Hiền, trên mặt Lăng Hàm hơi nóng lên, cậu nghiến răng nói: “Chu tổng, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Chu Bắc Hiền tựa như người vừa mới tỉnh lại từ giấc mộng, hắn chớp mắt mấy cái, đáy mắt cũng khôi phục sự tỉnh táo: “Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người.”
Lăng Hàm vội vã rút tay về, xoay người rời đi không quay đầu lại. Cậu không muốn mới ngày thứ hai đã nghe thấy những lời đồn đại nhảm nhí, mấy tin đồn trong giới giải trí truyền đi rất nhanh, nếu để một người có tính cách nghiêm túc như Đường Diệp nghe thấy lời đồn thổi gì không tốt thì chắc cậu lại phải cuốn gói mất.
Trước khi đi, khóe mắt của Lăng Hàm liếc nhìn vẻ mặt của Y Tự, vẻ mặt của cậu ta lúc này hung ác cứ như bị cướp chồng, thật là khiến người ta sợ hãi.
Nhưng mà cậu đã làm cái gì đâu...
Lăng Hàm thầm nhủ trong lòng, không lâu sau Chu Bắc Hiền bị Đường Diệp dẫn đi, hai người họ cười nói đi ra một chỗ xa, xem chừng là có chuyện quan trọng cần nói.
Chờ những vị quản lý cấp cao rời đi, công việc được tiếp tục, Lăng Hàm với Y Tự bước vào một căn phòng theo phong cách cổ, Y Tự nằm trên giường, Lăng Hàm ngồi trước cửa sổ, những người xung quanh vội vàng làm việc.
Lăng Hàm cho rằng Y Tự sẽ gây phiền toái cho cậu, nhưng bất ngờ là quay đến cảnh thứ hai rồi mà Y Tự không hề có bất cứ động tác dư thừa nào, quả thực là khiến cậu rất ngạc nhiên.
“Tống Vân, đã khá hơn chút nào chưa?” Lăng Hàm ngồi trên giường nhỏ kiểu dáng xưa cũ, cúi đầu ân cần hỏi thăm Y Tự.
Cảnh thứ ba là Y Tự đóng vai Tống Vân bị thương, dưỡng thương ở Cốc Thần Y, được bạn tốt Bạch Như Phong chăm sóc, hai người họ có một đoạn đối thoại trên giường.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn...” Y Tự yếu ớt nói.
“Làm lại!” Đạo diễn lý dùng loa hô lên: “Y Tự, bây giờ Lăng Hàm là bạn tốt của cậu chứ không phải kẻ thù, đừng có trừng cậu ấy bằng ánh mắt như bị cướp vợ như thế.”
Các nhân viên không khỏi bật cười.
Y Tự lạnh lùng hừ một tiếng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàm vẫn nhọn hoắt như kim. Sự hận thù cùng nụ cười giả tạo khiến khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta trở nên vặn vẹo cực kì quái dị.
Lăng Hàm đang diễn đôi với cậu ta thật sự muốn cười bò, cậu chưa bao giờ thấy một vẻ mặt nào kỳ quái đến như vậy!
Đúng thật là vô cùng “thân thiện”.
“Y Tự, thả lỏng đi, hai người lúc này là bạn tốt, là bạn tốt đó hiểu không?” Giọng nói của đạo diễn Lý lại một lần nữa vọng ra khỏi loa.
Y Tự đột nhiên xoay người ngồi dậy khỏi giường: “Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Mọi người kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, nhao nhao nhìn về phía đạo diễn Lý. Đạo diễn Lý nhìn màn hình máy quay phim một chút, sau đó cầm loa nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhân viên công tác bận rộn cả nửa ngày nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, có người đi ra phía ngoài nói chuyện phiếm, có người ngồi thẳng trên chiếu, trên giường chỉ còn lại Y Tự cùng với Lăng Hàm.
Lăng Hàm vừa định đứng lên rời đi thì đằng sau vang lên một giọng nói thâm độc: “Đúng là bám dai như đỉa, lần này mày trèo lên ai mà được chọn vào đoàn làm phim này thế.”
Lăng Hàm dừng bước, xoay người: “Thật ngại quá, tôi được đích thân đạo diễn Đường chọn lựa.”
“Đạo diễn Đường?” Y Tự khinh thường hừ một tiếng rồi đứng lên, bước tới gần Lăng Hàm: “Loại người tống tiền người khác như mày mà cũng lọt được vào mắt xanh của đạo diễn Đường sao?”
Cậu ta cao giọng, mấy nhân viên còn trong phòng làm việc đột nhiên xoay đầu lại, tò mò nhìn về phía Lăng Hàm.
“Chú ý cách dùng từ của cậu.” Lăng Hàm thản nhiên nói: “Tôi có tống tiền hay không là do cảnh sát quyết định, cậu bôi nhọ tôi, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng đấy.”
“Hừ.” Y Tự khinh thường cười nhạt, đi vòng qua đằng sau cậu: “Có phải tội phạm tống tiền hay không trong lòng mày tự biết rõ! Nghe nói mày còn từng làm trai nhảy, có phải thật không vậy?”