“Tiểu Lăng à.” Người đàn ông trung niên nho nhã đặt kịch bản lên bàn trà, sau đó nói với Lăng Hàm: “Cậu rất được, tôi quyết định giao nhân vật Bạch Như Phong cho cậu.”
Lăng Hàm vô cùng vui sướng nhưng vẫn cố gắng đè cảm giác kích động xuống: “Cảm ơn thầy Đường!”
Đường Diệp đứng lên, chìa tay về phía Lăng Hàm: “Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.”
Lăng Hàm vội vã cầm tay ông, siết chặt: “Hợp tác vui vẻ!”
Có sự cho phép của Đường Diệp, vậy khả năng được đóng phim truyền hình của cậu là một trăm phần trăm! Đây là cơ hội lớn nhất để cậu đặt chân vào giới nghệ thuật từ lúc sống lại đến giờ!
Đường Tập đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên, cười với Lăng Hàm: “Chúc mừng anh, tôi biết là anh làm được mà.”
Lăng Hàm mang ơn Đường Tập, chỉ hận không thể tiến lên ôm lấy cậu chàng một cái, thằng nhóc này tốt quá!
Mãi đến khi rời khỏi biệt thự, Lăng Hàm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kích động, đi đường cũng có chút lâng lâng như đang bước trên mây.
Đường Tập cùng cậu chậm rãi đi dạo, mặt đường hơi trơn trượt, bầu trời xám xịt như đang chuẩn bị có một cơn mưa khác, trên đường không có một người nào, cực kì yên tĩnh.
Đường Tập ngẩng đầu nhìn trời, dừng bước: “Trời sắp mưa rồi, tôi về lấy cái ô.”
Lăng Hàm bắt lại cánh tay của Đường Tập theo bản năng, cản động tác xoay người của cậu chàng. Bầu không khí lạnh lẽo, cánh tay chàng thanh niên rắn chắc nóng hừng hực như trong cơ thể cậu chàng có sẵn một ngọn lửa, nóng bỏng.
“Không cần đâu.”
Lúc này tâm trạng của Lăng Hàm vô cùng tốt, nụ cười rực rỡ giống như một mặt trời chói mắt dưới bầu trời xám xịt.
“Tôi ngồi xe về mà, không cần đến ô.”
Đường Tập ngưng mắt nhìn cậu một lát, lại cúi đầu nhìn tay Lăng Hàm đang nắm lấy tay mình. Lăng Hàm ngượng ngùng buông ra, cánh tay vẫn treo lơ lửng trong không khí một chút rồi thu về, chủ nhân của cánh tay nói: “Hay là để tôi lái xe đưa anh về, anh ở đâu?”
Lăng Hàm vội vàng lắc đầu từ chối, đùa à, làm sao cậu có thể để người khác biết cậu với Lục Tư Nguyên đang ở chung một chỗ được.
“Tôi đón xe về là được, không cần phiền vậy đâu.”
“Anh đang tránh né tôi sao?” Đường Tập trừng mắt nhìn rồi đột nhiên kề sát vào Lăng Hàm, nhiệt độ trên da của Đường Tập thông qua không khí truyền đến người cậu, khiến cậu có chút khó chịu.
Lăng Hàm lùi lại một bước, lắc đầu: “Tránh cậu? Tại sao tôi lại phải tránh cậu?”
Đường Tập đứng thẳng dậy, ồ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Anh thực sự không thích đàn ông sao?”
Câu hỏi nhạy cảm này khiến Lăng Hàm gióng lên hồi chuông cảnh báo, cậu muốn biết nguyên nhân Đường Tập hỏi như vậy, là đã biết cái gì cho nên hỏi sao.
“Không thích.” Lăng Hàm cẩn thận phủ nhận.
Đường Tập rơi vào trầm mặc, cậu chàng nhăn mi như có chút đau khổ, nhìn chằm chằm Lăng Hàm, khiến Lăng Hàm chẳng hiểu ra sao.
Cuối cùng cậu ta nói: “Đi thôi.”
Đi ra khỏi khu biệt thự, Đường Tập quay trở về. Tuy Lăng Hàm vẫn cảm thấy thái độ của Đường Tập kỳ quái nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, nhìn quanh bốn phía không có ai, tâm trạng sung sướng khi bắt được cơ hội lớn khiến Lăng Hàm không kìm được nhảy lên hai cái, nắm tay đấm lên trời hô “yeah”, sau đó ngửa đầu cười ha hả.
Một chiếc xe lăn bánh lại gần, Lăng Hàm lập tức im bặt, làm bộ như người vừa rồi không phải là cậu, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Chiếc xe lướt qua, Lăng Hàm lập tức rút di động gọi cho Lục Tư Nguyên, cậu muốn báo tin tốt này cho Lục Tư Nguyên nhưng đột nhiên lại ngừng lại.
Nếu như cậu nói cho Lục Tư Nguyên biết thì anh sẽ có biểu cảm gì?
Lăng Hàm vừa hưng phấn lại vừa tò mò, cậu cực kì muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tư Nguyên cho nên cậu bỏ di động xuống, quyết định để đến tối sẽ báo tin tốt cho anh.
Lăng Hàm quay về nhà Lục Tư Nguyên thu dọn đồ đạc, hành trình khá vội, ngày hôm sau đã phải rời thành phố A để bay tới trường quay Hoành Điếm lớn nhất cả nước.
Lăng Hàm vui vẻ muốn huýt sáo, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được vai đóng phim truyền hình, vạn sự khởi đầu nan, có bước đầu tiên thì những bước sau sẽ dễ hơn rất nhiều. Cảm giác hưng phấn này vẫn kéo dài ngay cả khi cậu về đến căn hộ của Lục Tư Nguyên, thậm chí lúc thu dọn đồ đạc cũng khẽ ngâm nga hát.
Thật ra cũng không có gì để dọn, Lăng Hàm đem mấy bộ đồ nhét vào cái va li đen, sau đó kéo đến để ở phòng khách, đằng sau có một tiếng động nhỏ truyền đến, Lăng Hàm quay đầu thấy Đại Bạch đang lắc lắc đuôi chạy đến, nhìn cậu bằng vẻ mặt mong chờ.
“Lại đây nào!” Lăng Hàm tâm trạng tốt ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi con chó Husky.
Đôi mắt ươn ướt của Đại Bạch nhìn cậu một cách đề phòng.
Lăng Hàm vừa mới cử động là nó lập tức lùi lại né ra một khoảng, bộ dạng lưỡng lự. Chắc là do đêm hôm đó để lại bóng ma quá lớn trong lòng nên đến bây giờ Đại Bạch vẫn không muốn tiếp xúc với Lăng Hàm.
Lăng Hàm nghĩ nghĩ một chút, sau đó đi tới bàn trà bên cạnh cửa sổ sát đất, dựa theo trí nhớ tìm được một cái hộp giấy rất đẹp, sau khi mở ra liền ngửi thấy mùi bánh quy thoang thoảng, bên trong còn chừng nửa hộp bánh quy cho chó hình khúc xương.
Lăng Hàm hít một hơi, không nhịn được bèn nhón một cái bỏ vào mồm.
Ngon quá đi!
Ống quấn của cậu bị kéo kéo, Lăng Hàm cúi đầu liền thấy Đại Bạch đang ngoắc đuôi nhìn chòng chọc bánh quy cho chó trong tay cậu, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Quả nhiên là một con chó tham ăn, hoàn toàn không chịu nổi sức hấp dẫn của đồ ăn mà!
Lăng Hàm đưa bánh quy chó nó, nói: “Sau này không được nhìn thấy chú là tránh, biết chưa?”
Đại Bạch sung sướng ăn bánh quy, cắn răng rắc.
“Chú nói cho con biết này, hôm nay chú nhận được vai nam phụ thứ ba đó!” Lăng Hàm cực kì sung sướng kể với Đại Bạch: “Con có hiểu cái gì gọi là nam phụ thứ ba không? Đó là nhân vật quan trọng nhất sau nam chính và nữ chính! Vậy mà chú lại lấy được nhân vật quan trọng như vậy! Chú đã bảo người có tài chắc chắn không thể không nổi tiếng mà! Thời cơ sẽ đến, khổ tận cam lai, những ngày an nhàn của chú tới rồi!”
Đại Bạch vùi đầu ăn bánh quy, hoàn toàn chẳng hưởng ứng gì khiến Lăng Hàm cảm thấy có chút cô đơn. Cậu càng nhớ Lục Tư Nguyên, nếu như có Lục Tư Nguyên ở đây chia sẻ niềm vui với cậu thì tốt quá.
Mấy lần cậu muốn cầm di động lên để gọi hoặc gửi tin nhắn cho anh, cuối cùng đều nhịn xuống.
Bất ngờ phải để đến phút cuối mới vui chứ!
Lăng Hàm tưởng tượng dáng vẻ giật mình của Lục Tư Nguyên, không nhịn được cứ ngoác miệng cười.
Cậu gọi điện cho A Khôn, anh ta không bắt máy nhưng Lăng Hàm chẳng hề khó chịu, thái độ của A Khôn thế nào chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, cuối cùng Lăng Hàm chỉ gửi một tin nhắn báo cho anh ta biết chuyện cậu nhận được vai diễn này.
Trời dần tối, Lăng Hàm vào nhà bếp làm cơm, đáng tiếc khả năng nấu nướng của cậu thực sự có hạn nên cuối cùng lại phải ra ngoài mua đồ ăn sẵn về nhà, lúc về lại vòng đi mua một chai rượu rồi khẽ cười đi lên nhà.
Làm xong xuôi mọi thứ, Lăng Hàm ngồi ở phòng khách chớp mắt chờ Lục Tư Nguyên, trong phòng khách đang chiếu một bộ phim cũ nhưng Lăng Hàm xem không nhập tâm chút nào.