Về đến Đằng Hải đã là buổi chiều, tâm trạng Lăng Hàm đã khôi phục kha khá, nghĩ đến việc mình suýt vì Chu Bắc Hiền mà mất đi cơ hội đóng phim truyền hình, Lăng Hàm không kiềm chế được mà khẽ tát cho mình một cái.
Chuyện đến nước này rồi, còn băn khoăn cái gì mà yêu với không yêu? Yêu thì đã làm sao? Không yêu thì đã làm sao? Chẳng lẽ Chu Bắc Hiền chịu quỳ trước mặt cậu gào khóc chảy nước mũi sám hối chắc? Việc cấp bách bây giờ là lấy được vai diễn.
Mở cửa vào phòng khách, đập vào mắt là bóng người nho nhã ngồi bên khung cửa sổ sát đất, Lục Tư Nguyên mặc áo choàng tắm màu nâu, một quyển sách rất to để mở trên đùi, hai mắt tập trung vào trang sách.
Nghe thấy động tĩnh, cơ thể Lục Tư Nguyên khẽ động đậy, nhanh chóng gập quyển sách lại, hai bàn tay đặt lên trên như che giấu, sau đó mới quay đầu lại hỏi: “Về rồi à?”
Ánh mắt Lục Tư Nguyên rất bình tĩnh, nếu như không phải hai tay của anh vẫn đè lên cuốn sách, chắc Lăng Hàm sẽ tưởng vẻ kinh hoảng mà mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của bản thân.
Nếu như Lục Tư Nguyên không giấu giếm, Lăng Hàm sẽ không thấy hứng thú với việc anh đang đọc gì, anh càng giấu, Lăng Hàm càng tò mò về nội dung sách.
“Anh đang đọc gì thế?”
“Không có gì.” Lục Tư Nguyên đứng thẳng dậy, kẹp sách dưới nách, sải chân bước về phía phòng ngủ. Lúc đi ngang qua phòng của Đại Bạch, Đại Bạch đột nhiên từ trong phòng xồ ra, một chú cún cao ngang ngửa thắt lưng người vui vẻ nhào về phía Lục Tư Nguyên. Lục Tư Nguyên không hề phòng bị gì nên lảo đảo mấy bước, cuốn sách dưới nách rơi xuống nền nhà, trượt theo sàn gỗ trơn bóng tới mũi chân Lăng Hàm.
“Đại Bạch!” Lục Tư Nguyên tức giận trách mắng chú Husky, chú cún to lớn vốn đang vui vẻ muốn chơi trò bổ nhào với chủ nhân bị hù một cái, chiếc đuôi vui vẻ vẫy vẫy cũng cụp xuống, đôi mắt ướt át có vẻ rất tủi thân.
Lăng Hàm cúi người nhặt cuốn sách bên chân mình lên, đó là một cuốn album được đóng bìa cứng, mở ra xem, bên trong toàn là ảnh của một người đàn ông, hình ảnh to nhỏ đủ cả, thậm chí có vài tấm hơi mờ. Người trong ảnh lúc thì ngồi chơi điện thoại, lúc thì nói chuyện cùng người khác, lúc thì tạo dáng, lúc lại đi cùng trợ lý trên đường... Hình ảnh trong đủ mọi hoàn cảnh, rất sinh động.
Đó là ảnh của Bạch Tử Sách.
Cuốn sách ảnh không giống với cuốn mà lần trước Lăng Hàm nhìn thấy ở phòng ngủ, cuốn sách ảnh lần trước toàn là ảnh chân dung, tấm nào cũng được lựa chọn cẩn thận, mà ảnh trong cuốn này đa phần là ảnh được chụp ngoài đời, không căn chỉnh góc độ, tạo hình, ánh sáng, không thể hiện được kỹ năng chụp ảnh, thậm chí nhiều lúc Bạch Tử Sách trong ảnh trông lôi thôi lếch thếch, dường như không ý thức được mình đang bị chụp.
Lăng Hàm nhanh chóng lật sách, càng xem càng kinh ngạc.
“Trả cho tôi.” Cuối cùng, Lục Tư Nguyên cũng mắng Đại Bạch xong, thấy Lăng Hàm đang lật sách của mình, nhanh chóng bước tới trước mặt Lăng Hàm, giằng lấy cuốn sách ảnh.
Hai tay đột nhiên trống không, Lăng Hàm ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn Lục Tư Nguyên với vẻ kinh ngạc.
Lục Tư Nguyên cũng không muốn giải thích gì thêm, cầm cuốn sách bước nhanh vào phòng ngủ, chỉ một lát sau, bên trong vang lên tiếng rào rào, như có cái gì đó bị đổ, sau đó là những tiếng mắng chửi khe khẽ.
Lăng Hàm đứng trong phòng khách nhìn Đại Bạch bị mắng đến mức hai tai cụp xuống, bước vào phòng ngủ.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được kéo một nửa, đèn áp tường màu vàng cam bật sáng, chiếu rọi căn phòng vô cùng rõ ràng. Trên sàn nhà được trải thảm lông cừu màu xám là vài cuốn sách rơi vãi lung tung, đa phần đều là sách đóng bìa cứng, trong đó có một cuốn sách ảnh chân dung mà trước đó Lăng Hàm từng thấy. Bìa của những cuốn sách này là Bạch Tử Sách với đủ tư thế, có ảnh đen trắng, có ảnh màu, có ảnh cận mặt, có ảnh chụp nửa người, có ảnh toàn thân... đủ kiểu đủ dạng, muốn gì có nấy.
Lục Tư Nguyên nóng vội và bực bội nhặt từng quyển sách lên, chồng vào một chỗ, nhưng vì động tác quá vội vàng mà chồng sách lung lay như sắp đổ xuống lần nữa. Lúc này Lục Tư Nguyên đã nhặt được quyển sách bìa cứng cuối cùng, “bụp” một cái đặt lên trên cùng của chồng sách, sau đó ôm gọn cả chồng sách, vội vàng đặt lên tủ sách đã được mở toang trong phòng ngủ.
Trước kia Lăng Hàm đã chú ý tới một chiếc tủ đóng im ỉm trong phòng ngủ, nhưng ngại vấn đề riêng tư, Lăng Hàm cảm thấy tự tiện động vào tủ đồ đóng kín của người ta không ổn lắm, cho nên chưa từng nhìn thấy đồ đạc bên trong. Bây giờ sau khi nó được mở ra, Lăng Hàm dễ dàng nhìn thấy trên các ngăn tủ bên trong chất đầy sách, CD, giày chơi bóng, quần áo, vân vân... linh tinh và lộn xộn, thứ gì cũng có luôn.
Ánh mắt của Lăng Hàm dừng lại khi chạm phải đôi giày chơi bóng ở ngăn thứ ba, đôi giày đó là giày chơi bóng của Nike, màu trắng thuần, kiểu dáng rất đơn giản, có lẽ vì đi lâu rồi nên màu sắc đã chuyển sang ngà ngà, màu của dây giày cũng thành màu xám, ở mũi giầy có một vết mài mòn.
Chính vì chỗ mòn đó mà Lăng Hàm không kìm lòng được muốn bước lên vài bước, định nhìn cho rõ hơn, thế nhưng Lục Tư Nguyên đã vội vã nhét chồng sách vào trong, sau đó thô lỗ đóng cửa tủ lại.
Một tiếng “rầm” khó ở vang lên, Lục Tư Nguyên dường như trút bỏ được tâm trạng lo lắng và hoảng hốt nào đó, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói với Lăng Hàm: “Nhìn cái gì?”
Lăng Hàm do dự dừng bước chân.
Cho dù động tác ban nãy của Lục Tư Nguyên quá mạnh mẽ và vội vàng, nhưng ngay giây cuối cùng, Lăng Hàm vẫn có thể nhìn rõ mũi giày của đôi giày kia, đó là một vết mài hình vuông rất đặc biệt, trước kia có lần chạy bộ, cậu cảm thấy hơi xót chân, thế là cậy mạnh mài một miếng da trên mũi giày, tạo thành dấu vết như thế.
Trên thế giới có thể có những đôi giày giống hệt nhau, nhưng không thể có những vết mòn giống nhau.
Chắc vì thấy Lăng Hàm quá kinh ngạc, Lục Tư Nguyên có vẻ mất tự nhiên, khoanh tay lại, hai tay khoanh trước ngực như đang che chắn cái gì đó, cằm hơi hất lên, ánh mắt dường như lạnh đi: “Cậu nhìn gì đấy?”
Không biết nên trả lời thế nào.
Đột nhiên nhìn thấy có người sưu tầm bao nhiêu ảnh chụp của mình, còn sưu tầm cả quần áo và giày, tâm trạng của Lăng Hàm có phần kỳ dị. Cậu biết có một số fan cuồng sẽ sưu tầm ảnh chụp của ngôi sao cũng như một số đã từng dùng làm bộ sưu tập riêng của mình, Lăng Hàm có thể hiểu được, nhưng khi hành vi này được áp lên người Lục Tư Nguyên, cậu cảm thấy rất khó tin.
Lục Tư Nguyên là ai chứ? Bản thân anh có xuất thân ưu tú, tài nghệ xuất chúng, vốn dĩ đã đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, là sự tồn tại mà tất cả mọi người phải ngưỡng vọng, khó có thể tưởng tượng ra anh có hành động điên cuồng theo đuổi một ngôi sao nào đó. Mặt khác, quan hệ của Bạch Tử Sách và Lục Tư Nguyên rất tệ hại, họ là người ngang vai ngang vế, địa vị tương đương, cho nên có đánh chết Lăng Hàm cũng không thể nghĩ rằng Lục Tư Nguyên lén lút... lén lút...
Cảm giác khác lạ trong lòng như có con mèo giơ móng vuốt cào cào vào trái tim, cậu muốn hỏi, “hóa ra anh là fan của tôi à?”, “có phải anh rất hâm mộ Bạch Tử Sách không?”, vân vân, nhưng sau cùng không nói ra miệng. Nhìn dáng vẻ giấu giếm của Lục Tư Nguyên, dường như không muốn người ta biết được anh đang lén lút sưu tầm ảnh của Bạch Tử Sách.
“À ừm... tôi cũng thích Bạch Tử Sách, tôi có thể xem một chút không?”
Sau cùng, Lăng Hàm chọn cách nói khá thận trọng, thử hóa giải địch ý của Lục Tư Nguyên.