Khi còn là Bạch Tử Sách, Lăng Hàm từng hợp tác với Đường Diệp, từng đến nơi này bàn bạc về kịch bản với Đường Diệp. Bây giờ nghĩ lại, đó là chuyện rất lâu về trước rồi.
Lăng Hàm có chút hoảng hốt.
Đường Tập nói có một bộ phim truyền hình đang chọn diễn viên, địa điểm thử vai là nhà của cậu ta... Cho nên, thực ra Đường Diệp đang tuyển diễn viên?
Trái tim vốn bình tĩnh của Lăng Hàm đột nhiên gợn sóng, đầu ngón tay hơi run, không kiềm chế được mà âm thầm chà lòng bàn tay phải vào quần – nếu như cậu đoán không lầm, đây sẽ là cái bánh cực to từ trên trời rơi xuống!
Đường Tập đã bước qua cánh cổng sắt, chắc cảm nhận được Lăng Hàm không theo kịp nên quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Lăng Hàm hoàn hồn, lặng lẽ cất bước tiến vào.
Vào đến sảnh lớn của biệt thự, người giúp việc đang lau bàn đứng thẳng dậy, mỉm cười với Đường Tập: “Cậu chủ.”
Nghe thấy câu chào của người giúp việc, Đường Tập ừm một tiếng: “Cha tôi đâu?”
“Đang ở thư phòng trên tầng hai.”
Đường Tập quay đầu nói với Lăng Hàm: “Chúng ta lên tầng hai.”
Đi được vài bước, dường như phát giác Lăng Hàm không đi theo, cậu ta quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Lăng Hàm không nói gì, cậu đã biết Đường Tập là con trai Đường Diệp từ lâu, ban đầu tiếp cận với Đường Tập cũng vì có mục đích khác, muốn nhờ việc cậu ta đạt được giải thưởng cuộc thi làm phim ngắn mà lộ diện trước công chúng, nhưng không ngờ Đường Tập còn muốn giới thiệu mình cho cha cậu ta.
Tâm trạng có phần phức tạp.
Cậu đang nghĩ xem nên nói điều gì, Đường Tập ở bên đó đã nghiên cứu biểu cảm của cậu trong giây lát, đột nhiên lên tiếng với vẻ mất tự nhiên: “Xin lỗi anh.”
Hả?
Lời xin lỗi của Đường Tập khiến Lăng Hàm khựng lại.
“Tôi vẫn luôn giấu anh về thân phận của tôi, thực ra cha tôi là Đường Diệp...” Thiếu niên tuấn tú kia đến gần, có phần dè dặt: “Anh sẽ không trách tôi chứ?”
Sao có thể trách được?
Lăng Hàm lắc đầu, nặng nề nói: “Cha cậu là ai không quan trọng.”
Nói xong Lăng Hàm âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng, thật vô liêm sỉ, nói cứ như thật ấy.
Hai mắt của thiếu niên tuấn tú kia sáng lên, đột nhiên kéo bàn tay cậu, nói: “Tôi biết anh khác biệt mà.”
Không đâu, tôi cũng giống những kẻ khác thôi.
Lăng Hàm âm thầm nói.
Sau khi tiết lộ thân phân, Đường Tập như cái máy hát bị ấn công tắc khởi động: “Lúc trước không phải tôi cố tình giấu giếm anh, chỉ là tôi không muốn dựa vào danh tiếng của cha mình, muốn dùng nỗ lực của bản thân để khẳng định mình, cho nên tôi không nói về thân phận của mình cho bất kì ai. Cuối cùng, tôi cũng giành được giải thưởng nhờ khả năng của mình rồi.”
Giọng điệu tự hào của thiếu niên khiến Lăng Hàm có vài phần cảm thán, cậu em à, cậu ngây thơ quá! Nếu như không có cha cậu, tôi không thể nào chọn cậu, nếu như không vì cha cậu, ông chú của cậu cũng sẽ không cho cậu mượn phòng làm việc. Phim của cậu rất xuất sắc, không sai, nhưng phim của người khác cũng rất xuất sắc, cho nên...
Nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy hăng hái của thiếu niên kia, một người đã cảm nhận sâu sắc được sự phức tạp của xã hội lựa chọn im lặng, chỉ mỉm cười và nói: “Khả năng của cậu, mọi người đều thấy cả, thành danh chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Sẽ có một ngày tôi vượt qua được cha tôi.”
Câu nói hùng hồn của Đường Tập vừa dứt, một giọng nói trầm tĩnh của đàn ông từ trên tầng hai vọng xuống: “Còn sớm lắm!”
Nghe thấy giọng nói này, cả Đường Tập lẫn Lăng Hàm đều ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang tầng hai, có một người đàn ông trung niên đeo kính vóc dáng tầm tầm đang đứng bên lan can bằng gỗ lim. Người đàn ông này không đẹp, nhưng khí chất rất nho nhã. Sau khi nói xong câu đó, ông men theo cầu thang gỗ từ từ bước xuống, vừa đi vừa nói: “Mới được giải thưởng của một cuộc thi làm phim ngắn đã đắc ý thế này, không có kiên nhẫn để tạo ra tác phẩm hay mà còn muốn vượt qua cha? Không có cửa đâu!”
Khi nói đến “không có cửa”, ông đã xuống tới đầu cầu thang, bước vào phòng khách.
Đường Tập nhướn đôi lông mày đen như hai vết mực, phản bác với vẻ không phục: “Ai bảo con không có kiên nhẫn? Cha chưa từng thấy lúc con làm đạo diễn đâu. Đạo diễn bây giờ nên trẻ trung dám nghĩ dám làm, cha đã già chát rồi, mà con còn rất trẻ, sau này thiếu gì cơ hội.”
Cậu ta giống như một con sói vừa mới trưởng thành, nóng lòng muốn hướng móng vuốt sắc nhọn của mình về phía con sói đầu đàn mà tuyên chiến, thách thức quyền uy của con sói lớn, từ đó có thể chứng minh khả năng của bản thân với toàn thế giới.
Đường Diệp hừ một tiếng khinh thường: “Chưa nghe đến câu gừng càng già càng cay à? Thùng rỗng kêu to, chỉ với cái mức ấy của con, xách dép cho người ta còn chẳng xứng.”
Lăng Hàm âm thầm nghĩ, hai cha con nhà này nói chuyện với nhau chẳng khách sáo gì.
Đôi lông mày đen của Đường Tập dựng ngược lên, đang định phản bác, đã bị Đường Diệp cắt ngang: “Lễ nghi đón khách của con đâu? Chẳng lẽ định để khách đứng mãi thế?”
Những câu phản nghịch của Đường Tập bị nghẹn trở lại, vội vàng đưa tay mời Lăng Hàm: “Anh ngồi đi, đừng khách sáo.”
Lăng Hàm nghe theo, ngồi xuống sofa ở phòng khách.
“Dì Ngô, rót trà.”
Người giúp việc già vội vàng đáp lời, đến bên cạnh chân tay bận rộn một hồi, rồi rót cho ba người mỗi người một chén trà.
Người đã đến rồi, ngồi cũng ngồi rồi, trà cũng rót rồi, Lăng Hàm biết nên nói vào việc chính rồi.
“Cậu là Lăng Hàm nhỉ.”
Sống lưng Lăng Hàm khẽ thẳng lên, cậu nói: “Đúng vậy, tôi chính là Lăng Hàm.”
Gương mặt của Đường Diệp mang nét cười, thái độ đón tiếp người khác cũng rất hòa nhã, thái độ này khiến Lăng Hàm như được uống thuốc an thần, tuy rằng không thể đoán được Đường Diệp có thích cậu hay không, nhưng ít nhất có thể đoán được ông không ghét cậu. Phải biết rằng tin tức tiêu cực về cậu như lá bay đầy trời, rất khó để người chưa từng gặp mặt mình có những đánh giá tích cực.
“Không giống với lời đồn lắm.”
Đường Tập ở bên cạnh nói: “Truyền thông bây giờ ấy mà, rất thích chém gió thành bão.”
Lương tâm của Lăng Hàm lặng lẽ nhói đau, cậu em à, những tin tức ấy không phải chém gió chặt bão đâu, đa phần đều là thật đấy. Nhưng chắc chắn cậu sẽ không nói thật lòng mình vào những lúc như thế này, trừ khi đầu óc bị kẹp vào cửa.
Đường Tập nói có vai diễn muốn tìm cậu, địa điểm hẹn gặp là nhà cậu ta, người cần gặp là cha cậu ta, điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là sắp tới đây có khả năng cậu sẽ được đóng phim truyền hình của Đường Diệp!
Đường Diệp từng quay bộ phim nào dở chưa?
Chưa từng!
Điều này có nghĩa là cậu sắp có một tác phẩm tiêu biểu, có được nước cờ đầu được đắp bằng vàng ròng!
Lòng bàn tay Lăng Hàm hơi rịn mồ hôi, cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng: “Những tin tức hiện tại đánh giá về tôi không tính cực lắm…”
Đường Diệp chưa nói gì, Đường Tập đã tỏ vẻ khinh thường: “Mấy bài báo đó không xem cũng được, người nổi tiếng thị phi sẽ nhiều, có ai thành ngôi sao mà không có ít lịch sử đen tối đâu?”
Ý tứ bảo vệ trong giọng điệu của cậu ta quá rõ ràng, khiến mặt Lăng Hàm hơi ửng đỏ: Cậu em à, tôi vẫn chưa phải ngôi sao gì đâu.
Nhưng Lăng Hàm không thể tự vả vào mặt mình, đành phải mặt dày giữ im lặng.
Đường Diệp chắc cũng cảm nhận được chủ đề cuộc nói chuyện đang lệch hướng nên nghiêm túc lên tiếng: “Tự giới thiệu một chút, kẻ hèn này họ Đường tên Diệp, từng quay vài bộ phim truyền hình, cũng coi như quen mặt trong giới giải trí, có thể cậu biết tôi.”
“Đạo diễn Đường uy danh lẫy lừng, làm sao có thể không biết được?” Lăng Hàm lập tức nịnh bợ, nịnh bợ chẳng ai chê thừa thãi cả, ai cũng thích nghe nịnh mà.
Đường Diệp cười cười, đạo diễn lớn như ông đã nghe qua quá nhiều câu nịnh nọt, chắc hẳn sức chống chọi cũng cao hơn, chẳng có động thái gì.