Nghĩ tới chuyện tâm sự của mình, đột nhiên cảm thấy gấu quần bị cái gì đó lôi lôi kéo kéo, cúi đầu nhìn lại mới biết Đại Bạch đã chạy tới bên cạnh từ lúc nào, đang ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào miếng bánh mì trên tay mình, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ.
Bị con cún nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ngốc nghếch, trái tim Lăng Hàm dần dần mềm nhũn ra, cúi đầu hỏi: “Mày ăn cái này?”
“Đừng cho nó.” Lục Tư Nguyên lập tức ngăn cản: “Nó không ăn đâu.”
Sau đó anh lấy từ dưới bàn trà ra một túi bánh quy cho cún, lấy một cái đưa cho Đại Bạch, Đại Bạch lập tức thấy lợi quên bạn, bỏ lại Lăng Hàm, quay đầu nhào vào lòng cha nó.
Lăng Hàm không nuôi cún, tò mò nên theo Đại Bạch ngồi xổm một bên, nhìn chằm chằm bánh quy cho cún trong tay Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên: “…”
Anh lấy một chiếc bánh quy đưa cho Lăng Hàm, Lăng Hàm ngửi ngửi, cảm thấy mùi rất thơm: “Có ăn được không?”
Lục Tư Nguyên im lặng mất nửa giây: “Được.”
Lăng Hàm ăn một cái, cảm thấy mùi vị rất tuyệt.
Một người một cún, ăn rất vui vẻ.
“Đợt này có lịch trình gì không?” Lục Tư Nguyên vừa đút bánh vừa hỏi.
Lăng Hàm lắc đầu: “Không có, đến lúc đó rồi tính sau.”
Lục Tư Nguyên im lặng một hồi: “Tôi có một người bạn làm đạo diễn, đợt này đang tìm người, có lẽ có thể giới thiệu cậu tới thử xem.”
Lăng Hàm đột ngột ngẩng phắt lên, vẫn chưa kịp vui mừng, Lục Tư Nguyên lại nói, mặt không có cảm xúc gì: “Phần trăm rất nhỏ, đừng ôm hy vọng quá.”
Ờ.
Lăng Hàm lặng lẽ ngồi về chỗ nhai bánh quy.
“Đợi lát nữa tôi sẽ phải đi, mười giờ sáng dì giúp việc sẽ tới dọn dẹp, cơm trưa có thể nhờ dì ấy nấu.” Lục Tư Nguyên đưa miếng bánh quy cuối cùng trên tay cho Đại Bạch, đứng dậy rời khỏi đó.
Không lâu sau đó, anh thay một chiếc áo jacket màu xanh dương rất đẹp trai, bước ra phòng khách, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhét đại vào túi áo. Ngay khi Lăng Hàm tưởng rằng anh đã chuẩn bị rời đi, Lục Tư Nguyên quay đầu lại dặn dò: “Nhớ cho kĩ, không được nói với bất kì ai rằng cậu đang ở chỗ tôi.”
Lăng Hàm gật đầu.
Cửa đóng lại.
Khoảnh khắc Lục Tư Nguyên rời nhà, tâm trạng Lăng Hàm vô cùng không tốt. Cảm giác không tốt ấy không phải nhắm vào Lục Tư Nguyên, mà là nhắm vào bản thân cậu. Cùng trẻ tuổi, cùng lăn lộn trong giới giải trí, vậy mà Lục Tư Nguyên có thể đứng trên đỉnh cao, còn mình thì chẳng có việc gì, chỉ biết ở trong nhà.
Một trời một vực, cách biệt quá lớn, cảm giác chênh lệch cũng quá lớn.
Lăng Hàm nghĩ, sống ở chỗ Lục Tư Nguyên thực sự không tiện lắm, cậu bắt buộc phải tìm được nhà.
Niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi, bất kể nơi này có tốt đến mấy cũng không thuộc về mình. Khi căn nhà chỉ còn lại một mình cậu, cảm giác cấp bách và cảm giác khó khăn khi bị ngó lơ một lần nữa bủa vây lấy cậu. Những việc mà cậu miễn cưỡng không nghĩ tới nhảy ra khỏi đầu, từng chuyện một, tiền, nhà, công việc, kim chủ... chuyện nào cũng khiến cậu đau đầu không thể tưởng nổi.
Khi cậu đã đi vòng vòng trong căn nhà một lúc lâu, cánh cửa bị ai đó mở ra, lúc một người phụ nữ trung niên bước vào, Lăng Hàm mới nhận ra đã tới mười giờ.
Ở mãi trong nhà không phải cách hay, Lăng Hàm thu dọn xong xuôi, thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Khi đó Chu Bắc Hiền cho cậu nghỉ phép, với tình hình trước mắt, kỳ nghỉ phép này có khả năng là nghỉ không thời hạn, cũng có nghĩa là có thể cậu sẽ không nhận được bất kì công việc nào.
Con người phải nhìn nhận rõ hiện thực, nhưng không được phép chấp nhận số mệnh. Chấp nhận số mệnh nghĩa là không tiến về phía trước nữa, Lăng Hàm cảm thấy mình không nên sống một cách vô dụng như thế. Tốt xấu gì cũng nhặt về được một cái mạng, có thế nào cũng phải đường đường chính chính mà đi tới cuối cùng.
Cậu biết tiền đồ của mình ở GMG về sau này coi như đã hết, phương án tốt nhất là tìm chỗ quản lý mới, tiếc rằng với trạng thái của mình hiện tại, làm sao công ty khác có thể bỏ ra một số tiền hủy hợp đồng lớn thay mình được?
Từ khi sống lại, mỗi một bước đi trong giới giải trí này đều vô cùng gian nan. Lần đầu tiên Lăng Hàm có suy nghĩ – có phải mình nên rút khỏi giới giải trí mà tìm lối thoát khác không?
Con đường mà kiếp trước phù hợp với mình, chưa chắc kiếp này còn phù hợp.
Đến công ty, Lăng Hàm chủ động chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân, cô gái lễ tân nói chuyện rất vui vẻ với cậu. Từ khi sống lại, kỹ năng lớn nhất mà Lăng Hàm nắm bắt được là uốn ba tấc lưỡi. Kiếp trước đi theo con đường lạnh lùng quý tộc, kiếp này lăn tới tầng lớp thấp như nhành cây ngọn cỏ, bắt buộc phải tìm thông tin và cơ hội trong dòng người, cho nên Lăng Hàm học được cách trò chuyện với người khác.
“Thời gian này anh không ở đây nên có lẽ không biết, Chu tổng lớn quay về rồi.” Cô gái ở quầy lễ tân có mái tóc mềm mại, dung mạo dịu dàng, nhưng lại vô cùng thích buôn chuyện.
Lăng Hàm định hỏi Chu tổng lớn là ai, nhưng sợ câu hỏi này quá ngốc nghếch, đành phải hỏi: “Thật sao?”
Cô gái nhỏ ghé đầu tới trước mặt anh mà lè lưỡi: “Chắc công ty lại sắp có biến động gì đây.”
“Nghĩ lĩnh tinh, làm sao có chuyện gì được?” Tuy Lăng Hàm nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng hăng hái thúc giục đối phương mau nói đi mau nói đi.
“Chu tổng lớn và Chu tổng nhỏ đang tranh giành quyền lực đó, anh nhìn xem, lần trước vì mối quan hệ xúi quẩy của anh, Chu tổng nhỏ lôi hết mấy người có liên quan tới Chu tổng lớn xuống, thay bằng người của mình, làm sao mà Chu tổng lớn nuốt cục tức này được?”
Lăng Hàm hiểu ra được Chu tổng nhỏ mà cô gái lễ tân nhắc tới là ai, Chu Bắc Hiền. Nghĩ như vậy, thân phận của Chu tổng lớn dễ đoán hơn rồi.
Kiếp trước, mối quan hệ của Chu Bắc Hiền và Lăng Hàm không dám công khai, càng không dám để người nhà họ Chu biết, Lăng Hàm cũng ngốc nghếch không ép uổng gì hắn, cảm thấy như thế sẽ làm khó hắn, đến lúc chết đi rồi, Lăng Hàm chưa từng bước vào cánh cửa nhà họ Chu. Nói đi nói lại, hình như Chu Bắc Hiền có một người anh trai, người anh trai này do vợ cả của cha hắn sinh ra, tên là Chu Thành. Nghe nói người này là một cậu ấm hào hoa, chơi bời lêu lổng, được đưa đến nước Anh du học từ lâu lắm rồi, sau này về nước chưa được bao lâu lại bị điều đến phía Nam để phát triển, có được một chút thành tựu tiếp tục được điều về, sau đó không biết làm sao mà bị đày tới nước ngoài lần nữa, hai năm trở lại đây mới quay về. Truyền kỳ về người này chủ yếu là những tin đồn tình ái, chắc vì ở nước ngoài lâu quá, học được thói tự do của Âu Mỹ, sau khi trở về lập tức quyến rũ rất nhiều ngôi sao danh giá, hơn nữa người này cũng không kiêng kị gì, nam nữ xơi tất, người nào cũng dám bỏ vào miệng. Bao dưỡng một ngôi sao ở tầng đáy của giới giải trí như Lăng Hàm hình như cũng không phải chuyện gì lạ.
Hai anh em nhà này vẫn luôn tranh quyền đoạt lợi, bây giờ nhìn lại, dường như Chu Bắc Hiền đang chiếm thế thượng phong.
Cô gái ở quầy lễ tân thao thao bất tuyệt kể chuyện đời tư của Chu tổng lớn, đột nhiên im lặng, đứng thẳng người, dịu dàng nói: “Chào Chu tổng!”
Lăng Hàm quay đầu lại, nhìn thấy một hàng người vội vàng đi vào sảnh lớn, người đàn ông đi đầu mặc âu phục màu đen, một tay đút trong túi quần, bước đi như cơn gió, hướng về phía mình. Bên cạnh anh ta có vài quản lý cấp cao, trong đó có một gương mặt quen thuộc mà cậu từng gặp ở buổi họp tường trình lần trước, nhưng người đó rất cung kính với người đàn ông này, có vài phần lấy lòng.
Lăng Hàm vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã sợ hết hồn, người này không phải ai khác mà chính là người đàn ông họ Chu hôm qua mới đánh nhau với cậu - tức kim chủ trước của cậu. Lúc này đây trên má phải của người này vẫn có vết bầm xanh tím lờ mờ, cho dù không làm giảm khí thế, nhưng nhìn vào cũng hơi kỳ lạ.
Vừa về nước đã bị đánh một trận, vác gương mặt nát bét tới công ty, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn anh ta giận điên mề lên rồi.
Lăng Hàm – với tư cách là kẻ đầu sỏ - sợ rụt cả vào, vội vàng cúi đầu trốn về một lối đi khác, nhưng chưa kịp hành động, người đàn ông kia đã bước tới quầy lễ tân. Lăng Hàm chỉ có thể nghiêng người giả bộ như đang chăm chú đọc quyển tạp chí đặt trên quầy.