Ảnh Đế Thị Phi

Chương 60: Chó lớn

Cậu xuống xe cùng Lục Tư Nguyên rồi vào thang máy, trợn to mắt nhìn anh ấn ngón tay thon dài vào phím 12, cậu thầm ghi nhớ con số 12 này lại. Với sự hiểu biết của cậu về Lục Tư Nguyên, lỡ mà nhớ nhầm tầng, anh ta chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết đáp án, đến lúc đó chọc anh ta điên lên thì nguy.

Đến tầng 12, Lăng Hàm lại đi theo Lục Tư Nguyên tới cuối hành lang rẽ trái, trên đó có ghi 1203, đọc nghe cũng thuận miệng. Giữa 123 thêm một cái vòng, cũng dễ nhận ra.

Vẫn là mật mã cửa quen thuộc.

Đệch, còn phải nhớ mật mã nữa à? Lỡ cậu không nhớ được thì làm sao?

Với những gì cậu hiểu về Lục Tư Nguyên, lỡ cậu mà không nhớ mật mã, Lục Tư Nguyên chắc chắn sẽ không mở cửa cho cậu…

“Qua đây.” Giọng nói của Lục Tư Nguyên kéo trí óc cậu quay về.

Lăng Hàm ngoan ngoãn đi tới.

“Mật mã là XXXXXX.”

“Ờ.”

“Đọc lại một lượt?”

Coi cậu là học sinh tiểu học chắc.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đọc lại, sau đó vội móc điện thoại ra để lưu lại, nhưng lôi ra mới nhớ điện thoại bị hết pin.

Lục Tư Nguyên mở cửa, Lăng Hàm liếc thấy chỗ cây cảnh ở bên phía tay phải có giấy bút, cậu vội chạy tới cầm giấy bút lên ghi lại mật mã.

“Viết cái gì đấy?”

“Mật mã, sợ quên mất.” Lăng Hàm viết một dãy số soàn soạt lên giấy rồi nhét tờ giấy vào túi áo như trút được gánh nặng.

Cất xong cậu quay lại thì thấy Lục Tư Nguyên đang nhìn mình như nhìn một thằng thần kinh.

“Có cần phải kích động đến thế không?”

Lăng Hàm nghi ngờ “hả” một tiếng.

“Qua đây lấy vân tay.”

Lăng Hàm: “…”

Tự dưng thấy cái dáng vẻ cấp thiết ghi lại mật mã vừa rồi của mình ngu đần quá.

Lấy vân tay xong, cậu đi theo Lục Tư Nguyên vòng qua vườn hoa vào phòng khách, không gian bên trong rất rộng lớn, phía nam là một chiếc cửa sổ sát đất to đùng. Trong phòng khách để rất ít đồ, rõ ràng trông thoáng đãng hơn nhiều. Sàn nhà màu đen, tường sơn màu xám, các đồ vật trang trí nếu không phải bằng sắt thép thì sẽ là những món đồ sứ độc đáo, cả phòng đều được thiết kế theo phong cách hiện đại, nhìn vào trông rất lạnh lẽo.

Lục Tư Nguyên bỏ giày ra rồi đi chân trần vào phòng khách, Lăng Hàm cúi đầu nhìn đôi dép lông màu xám đi trong nhà được đặt trước cửa, cậu đi vào rồi lặng lẽ đi theo.

Lục Tư Nguyên vào phòng đi thẳng tới chỗ tủ tivi, sau đó lấy một cái hộp màu bạc ở dưới tủ ra, anh mở ra lấy một lọ Povidone-iodine đen thùi lùi và bông băng ra, nói: “Qua đây.”

Lăng Hàm thấy anh chấm thuốc vào bông, chắc muốn tự mình bôi thuốc cho cậu, cậu vội ngăn lại: “Để tôi tự làm.”

“Nói ít thôi.”

Ngang ngược, độc tài!

Lăng Hàm oán thán đi về phía anh.

Lục Tư Nguyên khẽ lau thuốc lên phía mặt bên phải của cậu, sau đó lại lôi một lọ thuốc nước toàn tiếng Anh ra xịt lên vết thương của cậu.

“Đây là cái gì thế?”

“Thuốc đẩy nhanh quá trình lành vết thương.”

“Ồ.”

“Xong rồi.” Xịt xong, anh lại cất lọ thuốc kia vào hộp thuốc, dặn dò: “Sau này mỗi ngày xịt ba lần, phải xịt đúng giờ.”

“… Được.”

Lăng Hàm không ngờ Lục Tư Nguyên lại bôi thuốc cho cậu, cậu không khỏi kinh ngạc, nghĩ tới việc Lục Tư Nguyên thuần thục chuyện thuốc men như thế, chắc rất biết chăm sóc người khác. Nhưng sao anh ta lại bảo một kẻ không biết gì như cậu tới chăm sóc anh ta chứ?

Bôi thuốc xong, Lăng Hàm nghe thấy động tĩnh ở phía sau, cậu quay lại thì thấy một vật sống chạy tới, không màng xung quanh lao thẳng vào lòng cậu.

Vật sống kia không nhẹ chút nào, Lăng Hàm suýt nữa thì không đón được. Lúc định hình lại được thì thấy là một con Husky đen trắng cực lớn. Vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt rất ngốc nghếch, lúc này nó đang thè lưỡi nghiêng đầu nhìn cậu, cặp mắt ướt át phản chiếu gương mặt thoáng kinh ngạc của Lăng Hàm.

“Anh nuôi chó à?” Lăng Hàm kinh ngạc suýt rụng cả hàm, với cái kiểu người đến uống nước cũng cần có người hầu như Lục Tư Nguyên mà lại đi nuôi chó? Con chó này sao mà lớn được vậy?

“Đại Bạch, qua đây.” Lục Tư Nguyên gọi.

Màu lông con Husky này đen nhiều hơn trắng, vậy mà lại gọi là Đại Bạch?

Nghe thấy chủ nhân gọi, Đại Bạch thoát khỏi người Lăng Hàm, lại chạy đi tìm cha mình.

Lục Tư Nguyên khom người xuống xoa đầu nó, mắng: “Đã bảo không được tùy tiện lao vào người khác rồi, không nghe lời là sao!”

Husky tỏ ra vô tội lắc lắc đuôi.

Lục Tư Nguyên khom người xuống, xoa đầu nó cười nói: “Nhớ cha không?”

Đuôi Husky lại càng vẫy tít hơn.

Trong căn nhà rộng rãi và hiện đại, một người một chó chung sống rất hòa hợp, vẻ mặt Lục Tư Nguyên bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, khiến Lăng Hàm có ảo giác anh là một người rất nhẹ nhàng... Lục khổng tước mà dịu dàng được thì heo cái cũng có thể trèo lên cây.

Lăng Hàm đi tới cạnh chỗ anh ngồi xổm xuống, nhìn con Husky kiếm chuyện làm quà: “Chó anh nuôi à?”

“Phải.” Nhắc đến chó, giọng điệu của Lục Tư Nguyên đối với cậu cũng ôn hòa hơn nhiều: “Nó tên là Đại Bạch, nào, tới chào chú đi.”

Nói rồi anh nhấc một chân con Husky lên vẫy vẫy Lăng Hàm.

Lăng Hàm bắt lấy chân Husky, cười nói: “Chào Đại Bạch, chú là chú Lăng.”

Husky bỗng cong người lên nhào vào lòng Lăng Hàm, liếm khắp mặt cậu.

Vì không kịp phòng bị mà Lăng Hàm suýt nữa thì bị “hôn” đến mức nước dãi đầy mặt, vào lúc “ngàn cân treo sợi tóc”, Lục Tư Nguyên đã xách cổ con cún ra giải thoát cho gương mặt của cậu.

“Đại Bạch! Không được tùy tiện liếm người khác! Nói con bao nhiêu lần rồi hả?” Lục Tư Nguyên mắng.

Đại Bạch nghiêng đầu, nhìn anh bằng vẻ đáng yêu, cái đuôi quẫy loạn xị, sau đó nó lại quay lại nhìn Lăng Hàm.

Lăng Hàm sợ hãi vội đứng dậy lùi lại phía sau.

“Nó có vẻ rất thích cậu đấy, đúng là đồng loại thu hút nhau.” Lục Tư Nguyên nhàn nhạt nói.

Lăng Hàm: Có giỏi thì anh nói lại lần nữa xem?

Nhưng làm người phải biết lấy đại cục làm trọng, cậu vờ như không nghe thấy: “Con chó này to ghê, mấy tuổi rồi?”

“Hai tuổi lẻ sáu tháng.”

“Đực hay cái thế?”

Lục Tư Nguyên ôm cổ Husky, sờ sờ bộ lông dày và mềm của nó: “Là con trai.”

Lăng Hàm ngứa ngáy trong lòng cũng vươn tay ra xoa đầu nó, rồi lại vuốt vuốt tai, cảm giác tay sờ mượt mượt rất thích.

“Đi đi.” Lục Tư Nguyên vỗ đầu Đại Bạch, Đại Bạch quẫy đuôi chạy đi.

Lục Tư Nguyên lại nói thêm một câu, nhưng vì Lăng Hàm mải nhìn theo Đại Bạch cho nên không nghe rõ anh nói gì, cậu quay lại hỏi: “Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”

“Không có gì.” Mặt Lục Tư Nguyên không cảm xúc đáp.

Chắc không phải vẫn còn giận đấy chứ? Giận suốt cả đường rồi vẫn chưa hết à?

Lăng Hàm cảm thấy mình nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng cả hai kiếp EQ của cậu đều quá thấp, lúc này bảo cậu chủ động tìm chủ đề nói chuyện thật sự là làm khó cậu. Nín nhịn nửa ngày, cậu đành phải nói: “Cảm ơn anh Lục đã cho tôi ở nhờ.”

Lục Tư Nguyên đánh giá cậu một lượt rồi chỉ thốt ra một chữ: “Giả.”

Lăng Hàm: “…”

“Đừng tưởng tôi không biết thằng nhãi cậu đang nghĩ gì, trước mặt thì gọi tôi anh Lục này nọ, sau lưng không chừng đã đặt cho tôi cái biệt danh gì đó cũng nên, trời sinh tính tình đã trái ngược, đúng là không khác gì mấy con cún.”

Lăng Hàm: “…”

Lục Tư Nguyên hất cằm chỉ cái ba lô sau lưng Lăng Hàm: “Đeo mãi không thấy mệt à?”

Tất nhiên là mệt rồi! Nhưng anh có cho tôi cơ hội để bỏ nó xuống đâu!

“Đi theo tôi.” Lục Tư Nguyên ra hiệu cho cậu đi theo, đưa cậu vào một căn phòng, nói: “Sau này cậu ở đây.”

Lăng Hàm nói một tiếng cảm ơn.