Lục Tư Nguyên bực dọc đấm xuống giường, anh thấy mình chẳng nói gì sai cả, Lăng Hàm vừa mới bày tỏ với anh chưa được bao lâu thì đã làm như không có chuyện gì mà thân mật với người phụ nữ khác, là ai thì cũng sẽ tức giận cả thôi. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Lăng Hàm, anh lại cảm thấy hình như mình sai rồi.
Có điều muốn anh phải hạ mình xin lỗi thì không thể nào.
Từ đó về sau, Lăng Hàm cố gắng tránh nói chuyện với y tá, cô y tá có vẻ như cảm nhận được điều gì đó nên cũng không cười nói vui vẻ vô tư với Lăng Hàm như trước đây nữa.
Lúc Lăng Hàm đang đi dạo một mình dưới lầu thì bỗng thấy một chiếc xe đi tới, cửa xe mở ra, Tần Vĩnh mặc một bộ đồ âu, đi giày da bước xuống khỏi xe.
Lăng Hàm lên tiếng chào, Tần Vĩnh cười với cậu, Lăng Hàm cảm nhận được một chút lạnh nhạt từ trong nụ cười ấy của anh ta.
Đang định bắt chuyện thì Tần Vĩnh đã đi xa rồi.
Những lời Lăng Hàm định nói ra đành phải nuốt lại.
Tần Vĩnh đi vào phòng bệnh, báo cáo với Lục Tư Nguyên một số công việc, Lục Tư Nguyên cũng nghiêm túc lắng nghe. Sau khi bàn chuyện xong, Tần Vĩnh nói: “Cậu nghĩ cậu ta tới chăm sóc cậu thật à?”
Người anh ta nói là ai, không cần nói cũng biết.
Lục Tư Nguyên: “Lẽ nào không phải?”
Tần Vĩnh cười, lắc đầu: “Cậu ta cùng đường rồi nên mới tới cầu cạnh cậu thôi.”
Chuyện giữa Lăng Hàm và Thường Hoan đã kết thúc, nhưng tin tức truyền thông vẫn không chịu buông tha cho cậu, các tin đồn về cậu vẫn đầy trời. Mặt xấu có, mặt tốt cũng có. Lăng Hàm nổi thật rồi.
Nếu ở những công ty giải trí khác, dựa theo cách nổi tiếng này của Lăng Hàm chắc chắn sẽ tiện thể thúc đẩy tuyên truyền, nhưng từ lúc Lăng Hàm vào bệnh viện Nam An tới giờ cũng đã được một tuần rồi, công ty lại không hề cho cậu cơ hội làm việc, ngay đến cả bộ phim truyền hình trước đây A Khôn có nhắc tới chuyện thử vai giờ cũng mặc kệ luôn rồi.
Cậu là người đã bị vứt bỏ.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều biết rõ.
Ngay đến cả A Khôn cũng dần không đoái hoài gì đến cậu nữa, nổi tiếng rồi, nếu độ nổi tiếng không thể biến thành lợi ích thực tế thì độ nổi tiếng đó cũng chỉ là cứt chó thôi.
Lăng Hàm không hề nhắc đến chuyện công việc của mình, người khác nhìn vào thì đều nghĩ cậu mưu tính thâm sâu. Bất cứ ai mà gặp phải tình cảnh này cũng đều sẽ tìm đường “sống” cho mình, từ biểu hiện trước đây của Lăng Hàm có thể thấy cậu rất ham muốn danh vọng và tiền tài, giờ bỗng trở nên thanh tâm quả dục như thánh nhân, ai mà tin nổi chứ.
Tần Vĩnh nói: “Buổi họp báo lần trước phạm phải điều kiêng kỵ của công ty, sau này Lăng Hàm sẽ không có cơ hội nào nữa đâu. Chắc cậu ta cũng rõ tình cảnh của mình lúc này rồi cho nên mới tìm kiếm cơ hội mới, mà cậu chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lục Tư Nguyên cười như không cười, thản nhiên đáp lại: “Tôi biết.”
Tần Vĩnh sững sờ: “Tư Nguyên, dạo gần đây quả thật cậu ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu đừng quên câu nói: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Những lịch sử đen tối mà báo chí lôi ra thì mười cái đến tám chín cái là thật, tôi không nghĩ loại người như vậy sẽ đột nhiên thay đổi tính nết đâu.”
Lục Tư Nguyên trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chẳng lẽ không thể cho người khác trở nên tốt đẹp hơn được à? Trước đây từng phạm sai lầm, lẽ nào phải bị phỉ nhổ cả đời?”
“Đấy là cái giá cậu ta phải trả khi phạm phải sai lầm.” Tần Vĩnh trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu sai mà không cần trả giá, vậy trên đời này còn ai phải làm người tốt tiếp nữa? Nếu người xấu chỉ cần cúi đầu xin lỗi thì có thể được tha thứ, vậy những người được coi là lương thiện kia sao có thể cam tâm được?”
“Nói gì nghiêm trọng thế, tôi không muốn nghe những lời này.” Lục Tư Nguyên cau mày lại.
Tần Vĩnh: “Cậu thật sự tin rằng cậu ta tới đây là để chăm sóc cậu?”
Lục Tư Nguyên bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi tin cậu ấy.”
“Có muốn đánh cược không?”
“Cược cái gì?” Lục Tư Nguyên cau mày.
“Đánh cược trước khi cậu ra viện cậu ta nhất định sẽ đưa ra yêu cầu, nếu cậu ta đề nghị cậu làm chuyện gì đó, chứng tỏ cậu ta có ý muốn lợi dụng cậu, sau này chúng ta sẽ không qua lại với cậu ta nữa, còn nếu không… tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện giữa cậu và cậu ta nữa.”
Lục Tư Nguyên cười như không cười: “Anh có can thiệp hay không với tôi không quan trọng, quyết định của tôi trước giờ đều không bị ai làm ảnh hưởng cả.”
Tần Vĩnh tức tối nhíu mày, cố đè nén cơn giận xuống nói: “Cậu có cược không?”
Lục Tư Nguyên cười lắc đầu: “Được thôi.”
Thái độ của anh khiến người ta không hiểu được anh đang nghĩ gì.
Lăng Hàm hoàn toàn không hề biết gì về chuyện hai người họ đánh cược với nhau, tâm trạng của cậu không được tốt lắm, vì cậu biết được tin từ A Khôn, nói rằng vì cậu gây chuyện trong cuộc họp báo, cho nên lãnh đạo nào đó và một số quản lý đã bị đuổi việc vì giải quyết mọi chuyện không thỏa đáng, nghe nói người được thay thế là người của Chu Bắc Hiền.
Lăng Hàm ngẫm nghĩ liền biết bản thân trở thành con dao cho Chu Bắc Hiền sử dụng rồi, chẳng trách tự dưng hắn có lòng tốt cho cậu cơ hội khiếu nại, thì ra là vì muốn đối phó với người khác.
Nghĩ lại liền thấy bực mình.
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tiếp tục toàn tâm toàn ý làm hộ lý cho Lục Tư Nguyên. Lục khổng tước cũng không khó hầu, rất ít khi hành hạ cậu, có điều hai người càng lúc càng ít nói chuyện với nhau. Trước đây, lúc hai người đấu khẩu hoặc trêu chọc nhau, Lục Tư Nguyên vẫn trưng ra cái vẻ như lần đầu gặp mặt, lạnh lùng và khó tiếp cận. Giờ cãi nhau thành ra không vui thế này, Lăng Hàm cũng cố gắng khống chế bản thân, hai người thật sự giống một mối quan hệ giữa bệnh nhân và hộ lý, càng thờ ơ nhau hơn.
Cả hai ôm tâm tư như vậy nửa tháng trời, cuối cùng Lục Tư Nguyên cũng xuất viện.
Trước hôm xuất viện một ngày, Lục Tư Nguyên bảo Lăng Hàm đỡ mình ra bãi cỏ bên ngoài tản bộ, cỏ cây trong viện tươi tốt, bầu không chí trong lành mát mẻ. Nửa tháng sống nhàn nhã khiến Lăng Hàm thấy hơi lưu luyến.
“Cậu có gì muốn nói với tôi không?” Lục Tư Nguyên hỏi.
“Hả?” Lăng Hàm không hiểu.
“Nghe nói dạo gần đây cậu không nhận được công việc nào à?”
Lời nói mang tính ám thị rõ ràng như thế khiến Lăng Hàm sững sờ, nếu là người khác thì sẽ thuận nước đẩy thuyền theo, nói mình khó khăn, nhân cơ hội này để xin này xin nọ, nhưng Lăng Hàm tự nhận thấy cậu đã nhận quá nhiều ơn của Lục Tư Nguyên, cho nên không nhờ vả anh điều gì nữa.
“Vẫn ổn, tạm thời tôi không nghĩ tới những chuyện này.” Lăng Hàm khách sáo đáp: “Dù sao lâu lắm cũng không được nghỉ, giờ được thoải mái thế này cũng thích.”
Những ngày qua nói là chăm sóc, nhưng thật ra Lục Tư Nguyên cũng không sai bảo gì cậu, cuộc sống vô cùng nhàn hạ, dễ chịu, nhưng chuyện cô y tá cứ như chiếc gai đâm trong lòng. Sao Lục Tư Nguyên lại có thể nghĩ cậu như vậy?
“Thật sự không có gì khác muốn nói với tôi à?” Lục Tư Nguyên hỏi lại.
Lăng Hàm cảm thấy hôm nay Lục Tư Nguyên thật kì lạ.
“Không có thật mà, không thì anh nói coi tôi nên nói cái gì đây?”
Lục Tư Nguyên nghe cậu nói vậy lại chỉ nghiêng mặt đi không nói gì nữa, giây phút anh quay đi, Lăng Hàm vô tình nhìn thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, có vẻ như tâm trạng đang rất tốt.
Hôm sau, Tần Vĩnh tới đón Lục Tư Nguyên ra viện, hai người họ căn bản không cần phải động tay, chỉ đứng ở ngoài chờ người ta thu dọn cho, Lăng Hàm tép riu đành phải yên phận ở trong phòng thu dọn hành lý của mình.
Tần Vĩnh đứng ở hành lang, hỏi: “Thế nào, cậu ta có yêu cầu gì không?”
Lục Tư Nguyên nhìn Lăng Hàm đang tất bật trong phòng, lắc đầu.
Tần Vĩnh rất kinh ngạc: “Cậu ta không đề cập chuyện công việc với cậu à?”
“Không.”
Tần Vĩnh bĩu môi: “Không ngờ đấy nhé, chẳng lẽ tôi nhìn lầm cậu ta rồi?”
“Lần này tôi thắng rồi.” Lục Tư Nguyên khẽ nói: “Sau này đừng nói những lời không tốt về cậu ấy trước mặt tôi nữa.”
Tần Vĩnh nhún vai: “OK, sau này tôi sẽ không nói xấu cậu ta nữa.”