Khoảnh khắc ấy, Lăng Hàm cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào, hơi đau xót và tê dại, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có ai nói như vậy với cậu cả. Kiếp trước, cậu rực rỡ chói lóa, đứng ở đỉnh cao trong làng giải trí, tự tin đến mức ngông cuồng tự đại, mạnh mẽ đến mức không biết sợ điều gì, nhưng trên thực tế, tận sâu trong nội tâm cậu vẫn biết sợ hãi, chỉ là cậu không thể thể hiện điều đó ra ngoài mà thôi. Sau khi được sống lại, mọi chuyện đều không được thuận lợi, cậu phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình ra nhưng cuộc sống vẫn xảy ra vô số biến cố, sâu trong lòng cậu đè nén một nỗi bất an, nhưng nỗi bất an này lại không thể nói cho người khác được.
Lục Tư Nguyên lúc nào cũng xuất hiện vào thời điểm cậu khó khăn nhất, tựa như một vị cứu thế giải thoát cho cậu khỏi cơn hoạn nạn, một câu “Yên tâm, không sao đâu” kia giống như một liều thuốc an ủi có tác dụng mạnh nhất, vừa hiệu quả lại vừa có sức thuyết phục.
Sở dĩ cậu thấy cảm động là vì cậu biết đây không phải là những lời chót lưỡi đầu môi, càng không phải là những lời đường mật mà Chu Bắc Hiền lúc nào cũng nói nhưng lại rất khó để thực hiện được, cậu biết câu nói này là thật.
Tận sâu trong tim cậu như bị thủng một cái lỗ, có thứ gì đó nong nóng đang cuồn cuộn chảy ra ngoài, lấp đầy khoang ngực.
Lúc cậu sống lại, Lục Tư Nguyên đã cứu cậu…
Lúc cậu đang rơi vào bế tắc, chán nản, anh đã cho cậu cơ hội quay MV…
Lúc gặp tai nạn xe, anh đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ cậu…
Lúc cậu mất hết danh dự, anh lại dùng sự tin tưởng của mình để giúp đỡ cậu…
Tuy nhiều khi anh hung dữ với cậu, nhưng phần lớn thời gian lại bảo vệ cậu. Lăng Hàm không phải kẻ ngốc, cậu không phải là hoa sen trắng có thể vờ như không biết gì rồi cứ yên tâm hưởng thụ sự săn sóc này, một người có thể vì một người khác làm đến mức này đúng là đã ít lại càng ít hơn.
Liệu có phải Lục Tư Nguyên… thích cậu không?
Cậu đã nhiều lần nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại cảm thấy điều đó là không thể. Đó là Lục Tư Nguyên đấy, là Lục Tư Nguyên kiêu ngạo tự phụ đó! Là Lục ảnh đế mà bất kể thân phận, địa vị, dung mạo hay tiền tài đều vượt trội hơn người, sao anh có thể thích cậu của bây giờ được? Phải nói là anh thích Bạch Tử Sách của trước kia thì có khả năng hơn, đã thế từ trước đến giờ cậu cũng không biết rốt cuộc anh có cong không nữa.
Cậu là gay, được một người đàn ông xuất sắc khác đối xử như vậy, sao có thể không rung động được? Sao có thể không nghĩ linh tinh đây?
Giờ cậu không thể kiềm chế được nữa rồi.
Nếu Lục Tư Nguyên thích cậu, vừa hay, cậu cũng có chút thích anh, hai người có thể thử xem thế nào…
“Lục Tư Nguyên.”
“Hửm?” Giọng mũi trầm thấp quyến rũ đến mức khó tả.
“Tại sao anh lại giúp tôi thế?” Lăng Hàm hồi hộp siết chặt điệt thoại: “Sao anh phải liều cả mạng để cứu tôi vậy?”
Bên kia bỗng rơi vào im lặng.
“Tại sao?”
Trong phòng rất yên tĩnh, Lăng Hàm cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cậu hít sâu một hơi cố để mình bình tĩnh lại, sau đó lại khẽ khàng hỏi: “Có phải là anh… thích tôi không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi!” Lục Tư Nguyên lập tức phủ định.
Lăng Hàm đờ ra, Lục Tư Nguyên trả lời quá nhanh, ngay đến một giây dừng lại để suy nghĩ cũng không có.
Mặt Lăng Hàm bỗng đỏ bừng lên, cậu xấu hổ đến mức chỉ hận không thể chui vào cái khe nào đó, nhưng cậu không phải kiểu xấu hổ đáng thương, dù giờ trong lòng đang thấy nhục không tả nổi nhưng cậu vẫn không hề thể hiện ra, ngược lại còn cười lớn, nói: “Thật đấy hả, vậy thì tôi yên tâm rồi. Anh tốt với tôi quá, làm tôi hơi nghĩ ngợi, thật ra tôi cũng không thích anh, chỉ đùa thôi ha ha ha ha ha.”
Nói rồi cậu suýt nữa tự vả cho mình một cái, mẹ kiếp, nói năng cái kiểu gì vậy? Thế này chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi à.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, như thể không để ý tới lời nói có hàm ý khác của cậu, anh bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi có người mình thích rồi, sẽ không thích cậu đâu.”
Lăng Hàm: “…”
Lăng Hàm gãi gãi đầu: “Ha ha, thế hả, vậy thì tốt quá, ờ thì, sau này chúng ta chính là bạn bè tốt… anh em tốt…”
Giọng nói trầm thấp từ đầu bên kia cắt ngang mấy câu không đầu không đuôi này của cậu, giọng anh ngược lại với cậu, rất bình tĩnh: “Khi ấy cứu cậu ở bờ sông là vì đúng lúc tôi đi ngang qua, lúc quay MV cho cậu cơ hội là vì cảm thấy cậu thích hợp, lúc tai nạn xe tôi đang lái xe, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người ngồi cùng tôi. Còn về việc hiện tại giúp đỡ cậu là vì tôi không muốn kẻ tội phạm suýt nữa hại chết tôi được như ý… Cậu hiểu chưa?”
“… Tôi hiểu.”
“Nếu hành động của tôi khiến cậu hiểu lầm, vậy phiền cậu nhớ kĩ một câu: Trừ người trong lòng tôi ra, không thể có chuyện tôi sẽ yêu thêm ai khác.”
Lăng Hàm: “… Được, tôi nhớ rồi.”
Sau đó cậu dập điện thoại.
Trong căn phòng yên tĩnh, Lăng Hàm cầm điện thoại ngồi đờ ra đó, thế rồi cả người như mất hết sức lực mà ngã xuống giường.
Mẹ nó, mất mặt quá đi mất…
Sao Lục Tư Nguyên có thể thích cậu được chứ?
Lăng Hàm nằm trên giường lăn qua lăn lại một lúc lâu, sau đó cậu bật chăn ra rời khỏi giường, xỏ dép chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cuối cùng nước lạnh cũng đè được cảm xúc đang dâng trào trong lòng cậu xuống.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh tóc tai toán loạn, vẻ mặt mệt mỏi của mình trong gương.
Đây là lần đầu tiên mà Lăng Hàm mơ hồ cảm thấy thích một ai đó, đã thế còn có ý muốn bày tỏ. Kiếp trước, có bao nhiêu ong bướm theo đuổi cậu, nhưng chỉ có người ta tỏ tình với cậu, cậu chưa bao giờ chủ động thể hiện tình cảm của mình cả. Không ngờ hiện tại chỉ vừa mới nhen nhóm chút ý định muốn bày tỏ với người ta thôi mà đã bị người ta vô tình dập tắt luôn rồi.
Sau khi bị vả một cái như vậy, ngọn lửa tình yêu mông lung kia cũng theo đó mà tắt lịm, chỉ còn lại chút xấu hổ và cảm giác chịu thiệt theo lý tính.
“Chốt lại là sau này mình phải giữ khoảng cách với Lục Tư Nguyên thôi.”
Cậu nói với bản thân ở trong gương.
Rửa mặt xong, A Khôn gọi điện đến cho cậu, bảo cậu tới công ty một chuyến, Lăng Hàm nghe xong liền thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.
Lục Tư Nguyên cảm thấy rất phiền muộn.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lăng Hàm xong anh lại càng cảm thấy phiền hơn.
Anh nghiêm túc suy nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa hai người, lại chắc chắn rằng mình không hề nói sai. Trong vấn đề tình cảm, anh luôn tuân thủ một nguyên tắc: Nếu mình không có ý gì, vậy thì phải nói cho rõ ràng, không được để người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Anh biết có rất nhiều người lúc biết được tình cảm của người khác thì luôn nói khéo, không muốn nói năng quá tuyệt tình, dẫn đến việc tình cảm cứ dây dưa không dứt. Anh không có sở thích dùng tình cảm của người khác để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, chính vì lẽ đó mà bao năm nay scandal của anh vô cùng ít ỏi.
Anh không chắc rốt cuộc Lăng Hàm có thích mình không hay chỉ đang đùa, nhưng anh buộc phải làm rõ ràng ngay từ đầu, như vậy với ai cũng là tốt cả.
Chỉ là sau khi nói xong, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi bức bối.
Câu hỏi của Lăng Hàm cũng là câu hỏi mà anh muốn hỏi chính mình: Tại sao mình cứ để ý tới Lăng Hàm?
Tại sao?
Anh chắc chắn mình vẫn còn yêu người kia, dù rằng người ấy đã chết rồi.
Lục Tư Nguyên ngồi trên xe lăn cau mày, phất tay ra hiệu cho hộ lý đẩy anh ra chỗ bãi cỏ phía xa.
Một chiếc xe con màu đen đỗ trên đường trước tòa nhà, cô trợ lý giỏi giang xuống khỏi xe rồi vội đi vào, trên đường thấy Lục Tư Nguyên đang phơi nắng ngoài bãi cỏ, cô vội quay lại đi đến trước mặt anh, nói: “Sếp, tài liệu đây rồi ạ.”
Nói rồi, cô cung kính đưa tệp tài liệu cho Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên nhận lấy rồi mở ra xem: “Vất vả cho cô rồi.”
“Chuyện nên làm mà.” Cô trợ lý mỉm cười: “Bên phía Ưng Thiên Media nói chờ anh bình phục, hi vọng anh có thể qua đó xem thử.”
Lục Tư Nguyên đồng ý rồi lại hỏi: “Bên phía GMG có tin tức gì không?”
Cô trợ lý ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại kịp, cô đáp: “Công ty rất chú trọng đến vụ của Thường Hoan và Lăng Hàm, trước mắt đang chuẩn bị buổi họp báo.”
“Họp báo?” Lục Tư Nguyên khựng lại.
“Phải.”
Anh bỏ tài liệu xuống, ngẩn đầu nói: “Tại sao phải mở họp báo? Chuyện này do bên cảnh sát xử lí, tất cả nguyên nhân, quá trình, kết quả bên cảnh sát đều công bố cả rồi, chuyện này rất rõ ràng, còn phải làm rõ với phóng viên điều gì nữa?”
Cô trợ lý dè dặt nói: “Tôi cũng không rõ lắm, hoặc là đang muốn tỏ thái độ…”
“Tỏ thái độ?” Lục Tư Nguyên khẽ cau hàng lông mày đẹp của mình lại, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Bao giờ?” Anh hỏi.
“Hai giờ chiều ngày hôm nay.”
Hai giờ?
Lục Tư Nguyên sững người hỏi lại: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Cô trợ lý giơ tay lên nhìn đồng hồ, đáp: “Đã hai giờ rồi ạ.”