“Lăng Hàm?” Lục Tư Nguyên vô cùng kinh ngạc, thực sự có liên quan đến cậu ta sao?
“Đúng vậy.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lục Tư Nguyên, Tần Vĩnh bắt đầu kể lại chuyện không thể tin nổi này.
“Một tiếng trước, Lăng Hàm báo cảnh sát, cậu ta cho rằng vụ tai nạn đêm hôm trước là có người cố ý gây ra, hơn nữa đối tượng hoài nghi chính là Thường Hoan, đồng thời cậu ta còn tố cáo Thường Hoan cố ý dùng bình hoa đập vào gáy mình, cố tình muốn giết cậu ta.”
Lục Tư Nguyên: “...”
Lục Tư Nguyên hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy.
“Thường Hoan?” Lục Tư Nguyên thoáng nghĩ: “Là Thường Hoan của nhóm SKY?”
“Đúng vậy.” Tần Vĩnh nói: “Cảnh sát đã đến GMG điều tra, các phóng viên nghe thấy tin này đều chen đến GMG, sau đó nghe nói cậu gặp tai nạn đang ở đây nên lại nhào đến chỗ này.”
Lục Tư Nguyên: “...”
Chỉ có mấy ngày mà chuyện đã xảy ra như vậy, đây đâu phải là đang quay phim truyền hình đâu!
Lục Tư Nguyên không tin nổi, hỏi: “Vì sao Lăng Hàm cho rằng Thường Hoan muốn giết mình? Trước đây bọn họ từng kết thù sao?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm.”
Lục Tư Nguyên vẫn cảm thấy khó tin.
Hỏi xong đúng lúc chuông di động reo lên, người gọi tới là Lăng Hàm.
“Tôi nghe nói phóng viên chạy đến bên đó, có phải vậy không?” Thanh âm lo lắng vang lên từ đầu bên kia.
Lục Tư Nguyên nói: “Đương nhiên là thật.”
“Xin lỗi.” Lăng Hàm ủ rũ nói: “Tôi cũng không biết sẽ lớn chuyện đến thế, bên này xảy ra vài chuyện chưa kịp nói với anh.”
“Tôi không sao.” Lục Tư Nguyên cười khẽ: “Bọn họ cũng đâu thể ăn thịt tôi.”
“Tôi sợ họ làm phiền anh tĩnh dưỡng...”
“Tìm vài người đến canh chừng là được rồi.” Lục Tư Nguyên cắt lời: “Bên cậu thì thế nào, hiện giờ chắc các phóng viên đang tìm cậu hả?!”
“Không sao, tôi ở công ty thôi, bọn họ không vào được.” Lăng Hàm nói.
Lục Tư Nguyên: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vụ tai nạn kia là do Thường Hoan làm thật sao?”
Nhớ lại cảnh đêm hôm đó, khi ấy chiếc xe kia đi ngược chiều đến khiến anh không thể không bẻ tay lái, sau đó bọn họ cứ thế đâm vào công trường khiến tai nạn xảy ra, cảnh sát giao thông nói máy quay an ninh ở công trường đó đã bị phá, không quay lại được bất cứ cái gì.
Bây giờ nghĩ lại quả thực rất khả nghi.
“Là tên đó.” Lăng Hàm khẳng định nói.
“Có chứng cứ gì không?”
“...” Đầu bên kia trầm mặc một lúc: “Tôi biết là cậu ta.”
Sự ngập ngừng trong lời nói của Lăng Hàm khiến Lục Tư Nguyên hơi cau mày: “Không có chứng cứ?”
“Vì sao cậu ta muốn hại cậu?”
“Anh có tin tôi không?” Lăng Hàm hỏi ngược lại.
Lục Tư Nguyên sửng sốt, quả thực anh không hề nghi ngờ những gì mà Lăng Hàm nói, rõ ràng đối với sự việc li kì như vậy thì anh nên hoài nghi mới đúng, tố cáo người khác tội danh mưu sát không phải là chuyện nhỏ, vì sao anh lại dễ dàng tin tưởng lời Lăng Hàm như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, Lăng Hàm rõ ràng là kẻ ham hư vinh, hoàn toàn không đáng tin tưởng.
Lục Tư Nguyên nói: “Tôi tin hay không có quan trọng không?”
“...” Lăng Hàm nói: “Nói cũng đúng.”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lục Tư Nguyên hỏi: “Tại sao Thường Hoan lại muốn làm như vậy?”
Lăng Hàm không trả lời.
“Nói.”
Qua hồi lâu, lúc Lục Tư Nguyên cho rằng Lăng Hàm cúp máy thì đầu bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi nói anh đừng tức giận nhé.”
“Tại sao tôi lại phải tức giận?”
“Tôi nắm được bí mật của cậu ta.” Thanh âm của Lăng Hàm trở nên rất nhỏ, hầu như không nghe được nhưng Lục Tư Nguyên vẫn nghe rõ ràng: “Bí mật gì?”
“... Tôi có video cậu ta hút thuốc phiện.”
Lục Tư Nguyên: “...”
Lăng Hàm ở đầu bên kia nói tiếp: “Anh còn nhớ rõ chuyện tôi chui từ sông lên rồi cản xe của anh không?”
Đương nhiên là nhớ, đêm hôm đó Lục Tư Nguyên đi tảo mộ Bạch Tử Sách, trên đường đột nhiên gặp Lăng Hàm cả người ướt sũng toàn máu ngay trên đường, bộ dạng thê thảm của Lăng Hàm lúc đó chắc cả đời này Lục Tư Nguyên cũng không thể quên được.
Có lẽ bộ dạng đó của Lăng Hàm khiến anh động lòng trắc ẩn nên anh mới đưa cậu đến bệnh viện, những ngày sau còn vô tình hữu ý đề bạt người này, cũng dễ dàng tha thứ cho cậu.
“Lần đó tôi rơi xuống sông không phải vì đánh nhau với người ta, mà là bị Thường Hoan đánh cho bất tỉnh, bọn họ nghĩ rằng tôi đã chết nên mới ném tôi xuống sông.” Lăng Hàm chậm rãi nói: “Lục Tư Nguyên, nếu như hôm đó không có anh có lẽ tôi đã không sống nổi, cho nên cả đời này tôi đều cảm kích anh...”
Lục Tư Nguyên: “...”
“Tôi biết vì sao cậu ta muốn giết tôi, bởi vì tôi đã từng lấy chuyện video để tống tiền cậu ta.” Thanh âm của Lăng Hàm rất nhỏ: “Xin lỗi.”
Quả thực Lục Tư Nguyên không nghĩ tới chuyện còn có nguyên nhân này, lại càng không ngờ Lăng Hàm sẽ nói thật với mình, anh trầm mặc một chút, nói: “Tại sao lại nói xin lỗi tôi? Tại sao lại kể chuyện quan trọng như vậy cho tôi biết?”
“...” Lăng Hàm nói: “Bởi vì anh bị thương là do tôi, anh từng có ơn với tôi, còn nữa... tôi tin anh.”
Sau đó cả hai bên đều im lặng.
Lục Tư Nguyên cảm thấy tâm tình của mình có chút kì quái, Lăng Hàm là người ham hư vinh, vì tư lợi cá nhân mà đi tống tiền người khác, theo lý mà nói, anh hẳn nên chán ghét người này mới đúng. Thế nhưng khi Lăng Hàm cẩn thận nói xin lỗi rồi nói thật chân tướng sự việc anh lại không hề cảm thấy chán ghét.
Thật kì quái.
Sau một lúc lâu, Lăng Hàm còn nói: “Lần trước tôi may mắn sống sót, cậu ta vẫn còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, thậm chí còn liên lụy đến anh nên tôi sẽ không bỏ qua.”
Lúc này giọng nói của Lăng Hàm lạnh lùng không giống bình thường, Lục Tư Nguyên trầm giọng nói: “Không cần để chuyện tôi bị thương ở trong lòng, hôm đó tôi cũng có sai...”
Có vẻ như đầu bên kia đã bình thường lại, cậu khẽ nói: “Anh yên tâm đi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cậu ta nhiều lần muốn giết tôi nên chắc chắn sẽ để lại manh mối! Không nói nữa, anh cứ dưỡng thương đi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Sau khi cúp máy, Lục Tư Nguyên có chút lo lắng, Lăng Hàm không có bằng chứng xác thực, Thường Hoan lại là nghệ sĩ trong công ty nên chắc chắn công ty sẽ không buông tha cho Lăng Hàm, hơn nữa người hâm mộ của Thường Hoan sẽ công kích cậu.
Hiện giờ có ai có thể giúp cậu đây?
Lục Tư Nguyên ngẫm nghĩ một lát, nói: “Tần Vĩnh.”
Tần Vĩnh im lặng nãy giờ lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Lục Tư Nguyên: “Lăng Hàm gặp chuyện phiền toái, anh về công ty đưa cậu ấy ra ngoài, tìm một chỗ an toàn đi.”
Tần Vĩnh ngẩn người: “Tư Nguyên, nói thật tôi không hề ghét Lăng Hàm, thế nhưng lần này cậu ta hại cậu suýt nữa đi gặp Diêm Vương, cho nên tôi không cách nào vui vẻ tiếp nhận cậu ta được.”
Lục Tư Nguyên trầm giọng: “Tần Vĩnh, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng người lái xe hôm đó là tôi, hơn nữa là tôi tự nguyện cứu người, sao có thể trách cậu ấy được?”
Tần Vĩnh lắc đầu: “Tư Nguyên, ảnh hưởng của cậu ta với cậu quá lớn, cậu không tiếc mạng sống của mình để cứu Lăng Hàm, thậm chí nằm trên giường bệnh còn đi lo lắng cho đối phương, đây không phải là hiện tượng tốt.”
Lục Tư Nguyên khoát tay: “Không cần nói nhiều.”
Tần Vĩnh biết nếu Lục Tư Nguyên đã quyết định thì không ai có thể lay động được, anh ta thầm thở dài, nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa người ra ngoài! Thế nhưng chỗ an toàn mà cậu nói là chỗ nào?”
Lục Tư Nguyên trầm mặc một chút, trả lời: “Nhà của tôi.”
“Nhà cậu?” Tần Vĩnh cực kì hoảng sợ, anh ta chưa bao giờ thấy Lục Tư Nguyên đem người về nhà.
Lục Tư Nguyên thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu như chuyện này thật sự có người cố ý gây ra, tôi sẽ không bỏ qua.”
***
Tòa nhà GMG.
“Cậu muốn làm gì? Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?” Trong phòng làm việc ở GMG, A Khôn vừa quơ hai tay vừa đi tới đi lui, lo lắng đến phát cuồng mà gầm lên.
Căn phòng này được tạm thời được bố trí cho Lăng Hàm, hiện giờ bên ngoài GMG chen chúc đầy người hâm mộ, bọn họ hung hăng giơ tranh hoặc biểu ngữ chặn lại cổng lớn để yêu cầu Lăng Hàm phải công khai xin lỗi. Đám phóng viên cũng trộn lẫn vào trong đó, không ngừng chen vào bên trong. GMG gần như đã phải điều động tất cả các nhân viên an ninh tới đây để cản dòng người lại.
Nếu Lăng Hàm dám đặt chân ra ngoài một bước thôi, chắc sẽ bị đám fan hâm mộ kia xé nát!