Chiếc điện thoại màu đen rơi xuống bên giường của Bạch Tử Sách, Bạch Tử Sách phát hiện hóa ra điện thoại của Lục Tư Nguyên giống loại của mình. Cậu miễn cưỡng nén cơn giận, nhặt nó lên, thuần thục dùng ngón tay gạt màn hình, vô tình nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình trên màn hình đen, quả nhiên được quấn như cái bánh chưng y như cậu tưởng tượng, nhưng gương mặt trên cái bánh chưng đó không hề quen thuộc.
Bạch Tử Sách khựng lại, vội vàng nhập mật mã, mở điện thoại, lập tức tìm chức năng chụp ảnh, sau đó nhanh nhẹn mở chế độ tự chụp ảnh giơ lên trước mặt mình nhìn trái nhìn phải.
Tần Vĩnh và Lục Tư Nguyên: “...”
Hai người chấn động vì động thái này của Bạch Tử Sách, họ không ngờ Bạch Tử Sách lại cầm điện thoại để chụp hình tự sướng, bỗng chốc quên cả nói chuyện, chỉ có thể câm nín nhìn kẻ tàn tật một nửa với cái đầu quấn tròn xoe như bánh trôi đang cầm điện thoại đổi các góc độ để chụp mình tanh tách.
Người xinh đẹp luôn rất chú ý đến bề ngoài của mình, nhìn thấy thứ gì có thể phản quang được sẽ soi vào đó theo bản năng, càng không nói tới dạng tự luyến như Bạch Tử Sách. Trong nhà cậu, ngoài phòng vệ sinh ra, phòng ngủ, thậm chí cả cửa nhà và phòng khách cũng lắp đặt gương đứng, cứ hở ra là soi gương. Chuyện chụp ảnh tự sướng càng nhiều như cơm bữa, lúc chơi weibo, thỉnh thoảng cậu sẽ đăng một tấm ảnh khoe mặt mình, khiến các fan phải kêu gào một trận. Tất nhiên bây giờ đã không giống lúc trước, lúc này cậu chụp ảnh không phải để thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Bạch Tử Sách không rảnh nghiên cứu biểu cảm của hai người kia, sau khi chụp xong cậu lấy ảnh ra xem đi xem lại, không đúng, có nói thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ bị đập một nhát thôi mà, không phải tiện thể phẫu thuật chỉnh hình luôn đó chứ! Chàng thanh niên trẻ trong điện thoại tuy rằng có vài phần giống Bạch Tử Sách, nhưng hoàn toàn không phải là cùng một người!
Chuyện gì thế này?
“Không phải cậu muốn liên lạc với quản lý à?” Lục Tư Nguyên thong dong hỏi.
Bạch Tử Sách hoàn hồn lại, vô thức chỉ lên mặt mình: “Mặt tôi sao thế này? Các anh bảo bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi rồi sao?”
Cuối cùng Tần Vĩnh không nhịn nổi nữa, cười đến mức hai vai run lên: “Chúng tôi làm sao có thể phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu được? Yên tâm đi, vết thương trên mặt cậu chỉ là một vài vết xước nhỏ, sẽ hồi phục nhanh thôi, không cần lo lắng.”
Anh ta tưởng rằng Bạch Tử Sách lo lắng cho dung mạo của mình chứ không hiểu được sóng to gió lớn trong nội tâm của cậu. Bạch Tử Sách vô cùng hoảng hốt, vô thức nhìn về phía Lục Tư Nguyên. Người đàn ông cao lớn này nhướn đôi lông mày, khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh khi và trào phúng khi nhìn một tên vừa ngốc vừa đần. Mặt anh ta rất đẹp, cho nên dù tỏ thái độ khinh bỉ như vậy vẫn không khiến người ta thấy phản cảm. Sau cùng, đôi môi mỏng của anh ta lạnh lùng thốt ra một câu: “Lăng Hàm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khi ấy Bạch Tử Sách vẫn chưa kịp phản ứng lại, vô thức hỏi: “Ai cơ?”
“Lăng Hàm, chắc không phải cậu chơi trò mất trí đến nghiện rồi đó chứ!” Khóe miệng Lục Tư Nguyên nhếch lên, để lộ một nụ cười nhàn nhạt như có như không.
Ý thức được việc anh ta đang nói chuyện với mình, Bạch Tử Sách như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc trên giường bệnh, đến cả tròng mắt cũng không động đậy gì nữa. Anh ta đang gọi mình? Mình tên là Lăng Hàm?
Hình ảnh không ngừng xoay chuyển trong đầu, từng cảnh từng cảnh một, cuối cùng tạo thành một mạch chảy rõ ràng.
Cậu và chiếc xe tải kia tông nhau chính diện...
Chàng trai kia nói mình cầm ảnh chụp uy hiếp người ta..
Họ nói dùng bình hoa đập chết mình...
Một gương mặt xa lạ...
Bạch Tử Sách, Lăng Hàm...
Sau khi bị xe tải tông phải, nếu không phải cậu đã chết thì là được đưa vào bệnh viện, nhưng thực tế cậu lại ở trong tay hai người đàn ông khác một cách kì lạ, mà hai người đàn ông kia đang giết người và chuẩn bị vứt xác.
Bạch Tử Sách hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, ngửa đầu ra sau mà hỏi: “Tôi tên là Lăng Hàm?”
Lục Tư Nguyên không trả lời, nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Bạch Tử Sách đè nén những nghi vấn cuộn trào trong lòng, hỏi thêm một câu khác: “Bạch Tử Sách thì sao... Bạch Tử Sách thế nào rồi?
Nghe đến câu hỏi này, biểu cảm của Tần Vĩnh khá ảo, anh ta vô thức quay về phía Lục Tư Nguyên. Mà nụ cười của Lục Tư Nguyên không còn nữa, môi mím thành một đường thẳng. Khi anh không cười, gương mặt lạnh lùng như ngọc thạch, con người đen sâu thăm thẳm khiến người ta cảm thấy bị đàn áp mạnh mẽ, vô cùng khó đến gần.
“Cậu hỏi chuyện của Bạch Tử Sách làm gì?”
Bạch Tử Sách không chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt anh, thấp thỏm hỏi tiếp: “Anh ấy... bây giờ vẫn ổn chứ?”
Cơn giận trong mắt Lục Tư Nguyên thoáng hiện ra rồi biến mất, anh không tiếp lời, quay người rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn buông lại một câu: “Tôi sẽ giúp cậu liên lạc với quản lý, dưỡng thương cho cẩn thận đi!”
Tần Vĩnh thở dài, dịu giọng nói với Bạch Tử Sách: “Lăng Hàm, tại sao lại nhắc tới Bạch Tử Sách? Cậu ta đã chết được một năm rồi. Sau này đừng nhắc tới Bạch Tử Sách trước mặt Tư Nguyên nữa, Tư Nguyên sẽ không vui đâu...”
Những lời sau đó Bạch Tử Sách không nghe được gì nữa, trong đầu cậu chỉ không ngừng lặp đi lặp lại câu nói “Bạch Tử Sách đã chết một năm rồi”. Lực chấn động của câu nói này không khác gì một quả bom nổ tung trong đầu cậu, khiến suy nghĩ và tư duy của cậu nổ tung thành từng mảnh vụn.
Qua một lúc lâu sau cậu mới từ từ hoàn hồn lại, run rẩy dùng tay sờ lên gương mặt mình.
Thấy thần sắc của cậu không ổn lắm, Tần Vĩnh khẽ hỏi: “Cậu sao thế?”
“Tôi muốn vào phòng vệ sinh.” Bạch Tử Sách kiềm chế nói.
Tần Vĩnh đỡ cậu dậy khỏi giường bệnh, giúp cậu cầm giá truyền dịch, nhanh chóng đến phòng vệ sinh. Bạch Tử Sách vội vàng đứng trước gương, trên tấm gương không dính một vết bẩn nào phản chiếu gương mặt gầy gò trắng bệch, sống mũi cao, môi mỏng đỏ tươi, đuôi mắt khẽ nhếch lên tạo thành cảm giác quyến rũ... Lúc này đây trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh ngạc và bất mãn.
Gương mặt này có vài phần giống với gương mặt cậu, nhất là đôi mắt, nhưng chắc chắn không phải là mặt của cậu!
Cậu run rẩy vạch áo mình ra, để lộ lồng ngực gầy. Lồng ngực trắng và nhẵn bóng, làn da trơn mượt nhưng trắng bệch.
Bạch Tử Sách không chịu sờn lòng, tìm tới tìm lui không tìm thấy nốt ruồi đỏ trên sườn phải, bỗng chốc như mất hết sức lực. Cơ thể cậu rất hoàn hảo, chỗ hơi khiếm khuyết duy nhất là nốt ruồi son đó, trước kia cậu từng bất mãn với nó vô cùng, rất muốn xóa nó đi, thế nhưng khẩu vị của người hâm mộ bây giờ rất nặng, họ rất thích nốt ruồi đó, cộng với việc Chu Bắc Hiền cũng thích, cho nên cậu chưa từng tẩy đi. Bây giờ nó thực sự không còn nữa, cậu lại không thấy vui nổi.
Hóa ra cậu đã chết từ lâu rồi, chắc chắn đã chết ngay khoảnh khắc bị chiếc xe tải kia tông phải, sau đó không biết vì lý do gì mà sống lại vào cơ thể của người tên Lăng Hàm này. Phải chăng vì người này có vài phần giống cậu?
Bạch Tử Sách sững sờ nhìn lồng ngực trần của mình mà ngẩn ngơ.
Tần Vĩnh dở khóc dở cười vì một loạt động tác buồn cười và không bình thường của cậu nhưng không nói gì nhiều.
Qua một lúc nữa, Bạch Tử Sách mới gian nan lên tiếng: “Anh về đi, tôi muốn nghĩ cho kĩ.”
Không đợi Tần Vĩnh phản ứng lại, cậu lờ đờ ra khỏi phòng vệ sinh, máy móc nằm xuống giường bệnh, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ đờ đẫn như khúc gỗ.
Tần Vĩnh thấy cậu không muốn nói gì, tuy rằng rất ngờ vực về thái độ của cậu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu với cậu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Việc chết đi rồi sống lại mang đến cho cậu đả kích quá lớn, Bạch Tử Sách hoàn toàn không tiếp nhận nổi. Cậu rất muốn nghĩ rằng tất cả những thứ này là do Lục Tư Nguyên và trợ ý cố tình thiết kế ra để trêu chọc mình, nhưng trong tiềm thức vẫn biết tất cả đều là thật.
Hóa ra cậu đã chết rồi, hơn nữa đã chết được một năm.
Cậu rất muốn biết khi ấy mình chết như thế nào, Chu Bắc Hiền buồn bã hay vui mừng? Những người khác đau khổ hay vỗ tay hoan hô?