Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng khôi phục vẻ yên lặng vốn có, Lục Tư Nguyên lặng lẽ nhìn vào cốc cà phê đặt trên bàn mà ngẩn ngơ.
Trong lòng anh hiểu rõ, Lăng Hàm và Bạch Tử Sách hoàn toàn khác biệt, người ta vừa ích kỉ vừa ham hư vinh, nông cạn, hời hợt, nhưng đã biết cậu ta là người như vậy, tại sao anh vẫn không kìm lòng được mà để ý đến?
Anh căm ghét kiểu để ý của mình, mỗi lần nhìn thấy người đó, cảm giác muốn tiếp cận nhưng lại ghét bỏ trong lòng anh cực kì rõ ràng, cho nên thái độ của anh đối với Lăng Hàm không hẳn là tốt, thế nhưng mỗi lúc quan trọng lại không buông tay được, nhìn thấy người kia chật vật, đáng thương, kiểu gì cũng không kiềm chế được mà nâng đỡ cậu ta.
Trước kia không giống vậy, Lăng Hàm từng tỏ ý lấy lòng anh nhiều lần, cả trực tiếp lẫn gián tiếp, lúc đó nhìn nụ cười xu nịnh của cậu ta, anh chỉ thấy ghê tởm, không muốn gặp một chút nào, nhưng sau này Lăng Hàm không còn xu nịnh mình nữa, anh lại bắt đầu chú ý tới cậu ta, đúng là ăn no rửng mỡ.
Bản thân Lục Tư Nguyên cũng cảm thấy mình là một tên thần kinh rung rinh.
Nhưng càng đáng giận hơn, sau khi tin tức tiêu cực bùng nổ, tên kia không gọi cho anh một cú điện thoại nào, mà anh phải tự gọi cho cậu ta. Anh vốn dự tính rằng hôm nay cậu ta sẽ gọi tới hoặc đến gặp mình, bét nhất cũng phải liên hệ với Tần Vĩnh, ai ngờ chẳng có chuyện gì xảy ra hết!
Không có cuộc gọi, không có chuyến thăm viếng, không có một chút thông tin nào!
Cơ hội tốt để lôi kéo quan hệ với mình như thế này, tại sao cậu ta không nắm bắt? Nếu là lúc trước, chắc chắn đã chạy tới nịnh nịnh nọt nọt rồi. Ít nhiều gì mình cũng đã cho cậu ta cơ hội quay MV, thái độ dùng xong vứt như thể tránh không kịp này là ý làm sao?
Lục Tư Nguyên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng bực, vì thế nên áp suất trong căn hộ càng lúc càng thấp.
Bất kể Lục Tư Nguyên tức giận đến mức nào, Lăng Hàm vẫn không hay biết. Cậu không biết được rối rắm trong lòng Lục Tư Nguyên mỗi khi gặp cậu, chỉ biết rằng tên ma vương kia đối xử với cậu rất quái gở, tính tình cũng khó chiều. Thái độ của Lục Tư Nguyên đối với cậu trước nay không tốt, tất nhiên Lăng Hàm cho rằng anh ghét cậu, cậu cũng không phải kiểu người thích bị hành hạ, Lục Tư Nguyên có đại ân đại đức với cậu đến cỡ nào, cậu cũng không muốn bị hành hạ mỗi ngày, cho nên có thể không gặp Lục Tư Nguyên thì cố gắng đừng gặp.
Tối qua Lục Tư Nguyên gọi điện thoại cho cậu, trong điện thoại chỉ hỏi những tin tức xấu được bung ra có phải là sự thật không, Lăng Hàm phóng khoáng thừa nhận, cậu không biết rằng sự thừa nhận của cậu khiến Lục Tư Nguyên càng thêm khẳng định cậu là người “ích kỷ, hời hợt, nông cạn”, chỉ đơn giản là thừa nhận một sự thật thôi.
Sau đó cậu cũng không nghĩ nhiều, thức dậy, thu dọn đồ đạc rồi tới chỗ Đường Tập để lồng tiếng. Đường Tập mượn được phòng làm việc từ người bạn của cha cậu, điều kiện rất ổn. Sinh viên đại học chưa bị xã hội vấy bùn, lúc ở bên cạnh cậu ta rất thoải mái, Lăng Hàm vừa thấy mệt vừa thấy vui. Sau khi hoàn thành phần phim của mình, Lăng Hàm chuẩn bị rời khỏi đó, đúng lúc này Đường Tập đột nhiên xông ra đuổi theo cậu: “Khoan đã!”
Lăng Hàm quay đầu lại với vẻ khó hiểu.
Gương mặt trẻ tuổi của Đường Tập hơi ửng lên vì chạy quá nhanh, cậu ta thở dốc, nhưng đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Lăng Hàm: “Tôi thấy những bài báo trên mạng rồi, tuy rằng thời gian tiếp xúc của chúng ta rất ngắn, nhưng tôi biết anh không phải hạng người mà họ nói, anh là một người rất nghiêm túc với công việc, hơn nữa còn là một diễn viên có thực lực, đối đãi với mọi người cũng chưa từng phách lối.”
Khi nói những điều này, hai mắt Đường Tập nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm, ánh mắt kiên định và tràn ngập tin tưởng. Lăng Hàm hơi kinh ngạc, cậu không ngờ Đường Tập sẽ nói những câu như vậy, đối cậu mà nói, những tin tức tiêu cực kia không ảnh hưởng gì, có thể Đường Tập lo lắng cho cậu mới nói như thế.
Lăng Hàm khẽ cười: “Cậu cũng nói rồi đấy, thời gian tiếp xúc của chúng ta chỉ có vài ngày ngắn ngủi, làm sao cậu biết được tôi là người thế nào?”
“Thì tôi biết vậy thôi, tôi bằng lòng tin tưởng anh.” Chàng trai trẻ rất cố chấp.
Lăng Hàm thấy ấm lòng, cậu biết Đường Tập đang nói thật. Chỉ có người trẻ tuổi mới dám nói ra những câu như tôi tin tưởng anh toàn tâm toàn ý mà không phải kiêng kỵ gì như thế, chỉ có người trẻ còn phơi phới thanh xuân mới có thể trao hết tin tưởng dù chỉ mới tiếp xúc vài ngày. Đợi khi nào lăn lộn vài năm trong xã hội rồi, người trẻ tuổi sẽ trở nên nghi kị, phòng bị, không dám giao phó trái tim mình, cho nên sự tin tưởng lúc này đây thật hiếm có, thật đáng quý.
“Cảm ơn.” Lăng Hàm bất giác nở nụ cười.
Đường Tập khựng lại, còn định nói gì đó mà không thốt lên lời, Lăng Hàm vẫy vẫy tay với cậu, khoan khoái bước ra ngoài.
Ở nhà nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Đường Tập đã gọi điện thoại tới báo với cậu rằng phim ngắn đã được đăng tải lên mạng. Quy trình của cuộc thi là như vậy, đầu tiên, các đạo diễn sẽ quay một bộ phim, sau đó đưa lên mạng trong một khoảng thời gian quy định, cư dân mạng và hội đồng bình chọn sẽ cùng bỏ phiếu chọn ra mười bộ phim xuất sắc để vào vòng trong, sau cùng từ mười bộ phim đó mà chọn ra ba bộ phim xuất sắc nhất cho ba thứ hạng đứng đầu.
Trông thì có vẻ công khai và công bằng, nhưng thực ra vẫn có rất nhiều bất công trong đó, nhất là ở phần bình chọn của cư dân mạng, nếu như nguồn vốn nhiều, vậy thì các đạo diễn có thể mua tài khoản ảo để bỏ phiếu cho phim của mình, cho dù bộ phim tệ không chịu nổi, số phiếu bầu vẫn cứ đứng trong các thứ hạng đầu. Nếu như nổi danh từ trước, tất nhiên sẽ có vô số người hâm mộ nâng đỡ, số phiếu tất nhiên cũng sẽ cao.
Nghĩ tới đám thanh niên Đường Tập ngày đêm tăng ca để sản xuất phim, cũng vì có thể nâng cao danh tiếng, Lăng Hàm cảm thấy mình có nghĩa vụ phải quảng bá bộ phim ngắn lần này tới người hâm mộ, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nội dung.
Sau khi quay phim xong, A Khôn tìm cho Lăng Hàm một số công việc vô thưởng vô phạt, tất nhiên Lăng Hàm sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm việc, dù sao thì bây giờ cấp bậc của cậu trong giới vẫn thấp, công việc chọn cậu chứ không phải cậu chọn công việc.
Sau khi quay quảng cáo xong, Lăng Hàm nghịch điện thoại, phát hiện có tin nhắn mà Âu Dĩnh gửi tới, hỏi cậu gần đây thế nào rồi, sau đó an ủi cậu đừng để tâm mấy bài báo tiêu cực.
Từ khi mọi chuyện xảy ra đến nay đã qua khá nhiều ngày, chỉ có Tưởng Nghị và Đường Tập quan tâm cậu, tuy rằng cậu không cần sự quan tâm của người khác, nhưng ý tốt của Âu Dĩnh vẫn khiến Lăng Hàm thấy ấm lòng. Cậu không nghĩ rằng Âu Dĩnh sẽ nhắn tin cho mình, nghĩ tới cô gái xinh đẹp ở trường quay, khóe miệng Lăng Hàm khẽ nhếch lên, tâm tình rất tốt đẹp.
“Cảm ơn đã quan tâm, gần đây hơi bận, tôi không để tâm những bài báo đó đâu.”
Trả lời tin nhắn xong, Lăng Hàm lướt Weibo, lượng người theo dõi trên Weibo lại tăng thêm vài chục nghìn người, các fan trung thành trước kia một lòng bảo vệ cậu, luôn trong trạng thái đại chiến cùng đám anti, đánh nhau đến mức trời long đất lở trên Weibo.
Đối với cậu mà nói, kiểu công kích không đụng chạm tới vấn đề nhạy cảm này chẳng có hề gì, A Khôn cũng đã nhắc cậu thời gian này đừng đăng bài lên Weibo, cho dù muốn đăng cũng phải được anh ta kiểm tra rồi mới đăng, vì yêu cầu này khiến cho Lăng Hàm không thích lướt Weibo, nhưng cũng biết rằng biện pháp hạn chế này không thể không tồn tại.
Quan niệm, tư tưởng và cách thức hành động của cậu và A Khôn có cách biệt rất lớn, nhưng A Khôn là quản lý của cậu, có nhiều chuyện bắt buộc phải qua tay anh ta xử lý, hơn nữa gần đây A Khôn cũng thực sự nghĩ cho cậu, Lăng Hàm nghĩ đi nghĩ lại, không cần thiết phải đắc tội anh ta, thế nên cậu gọi điện cho A Khôn, báo với anh ta rằng mình muốn đăng bài trên Weibo với nội dung quảng bá cho bộ phim ngắn. Không biết A Khôn đang ở chỗ nào, âm thanh tạp nham vọng ra từ điện thoại rất ồn, anh ta nghe Lăng Hàm nói xong chỉ ừ ừ vài tiếng: “Được, cậu tự quyết đi!”
Lăng Hàm cảm thấy xử lý đâu ra đó rồi mới chuẩn bị gõ chữ.
Ngôi sao đăng bài trên Weibo bắt buộc phải cẩn trọng, kiếp trước cậu từng chịu thiệt trên mặt trận này, lúc đó vì ấm ức nên đăng bài nói vài câu xả giận, ai ngờ về sau sự việc càng lúc càng quá đà, có người nói cậu đang trở mặt với người này người kia, khiến cậu và người đó đều không vui.
Một khi bài viết trên Weibo xuất hiện những từ ngữ mang cảm xúc, nó rất dễ bị hiểu theo một cách phóng đại, tất nhiên có những người chỉ muốn dùng giọng điệu cay độc và từ ngữ quá đà để thu hút sự chú ý của đám đông, nhưng Lăng Hàm không muốn dùng cách này để nổi lên.
“Phim ngắn mới quay gần đây, đạo diễn là một thanh niên rất có tài năng, mong mọi người ủng hộ thêm.”
Lăng Hàm ngồi trên ghế ở một góc phòng làm việc, vùi đầu gõ chữ, gắn thêm liên kết dẫn tới bộ phim ngắn kia ở phía sau mới kết thúc. Lăng Hàm kiểm tra hai lần, cảm thấy chắc hẳn nội dung không có vấn đề gì mới yên tâm đăng lên.
“Lăng Hàm, đến lượt cậu rồi đấy!” Vừa đăng bài xong, nhân viên công tác bên ngoài đã gọi cậu vào tiếp tục quay phim.
“Tới đây.” Lăng Hàm vội vàng đặt điện thoại xuống đi ra ngoài.
Cậu không biết rằng, sau khi bài đăng xuất hiện trên Weibo, các fan bên dưới nhào tới đăng bình luận, nhưng fan đa phần là khen ngợi, mà anti tất nhiên vẫn châm chọc và chê bai.
“Ôi má tôi, có cả Tưởng Nghị nè!”
“Có mấy người chẳng xem xét gì đã nói linh tinh, quá đáng lắm rồi nhé!”
“O thiếu diễn tốt quá!”
Đoạn phim rất ngắn, đa số mọi người đều kiên nhẫn xem hết.
Sau khi xem xong, các fan cảm động, tiếp tục kêu gào, đến cả anti cũng phải im lặng.
“Phim quay đẹp quá, xem đến đoạn sau tôi bật khóc luôn, O thiếu đẹp trai quá!”
Các fan thường thích gọi nick name của thần tượng, bởi vì họ tên của Lăng Hàm, họ thích gọi cậu là “O thiếu”, gần đây sau khi danh tiếng lên cao, họ còn lấy hai chữ cái đầu trong tên cậu thành “OH thiếu”, thậm chí gọi thẳng là “O thiếu”. Ban đầu lúc nhìn thấy cái tên này Lăng Hàm còn thấy cạn lời, sau cùng đành lặng lẽ chấp nhận.
“Chất lượng video rất ổn đấy chứ.”
“Tuyệt lắm, tôi phải bình chọn cho O thiếu đây.”
Đám anti bất kể Lăng Hàm làm gì cũng phải bôi nhọ, dồn hết tâm trí bới móc khuyết điểm trong video, vì thế Weibo lại thành một bãi chiến trường.
Sau khi phát hiện ra trong đoạn phim có Tưởng Nghị, các fan rất kích động, tự động réo gọi Tưởng Nghị, Tưởng Nghị nhanh chóng chia sẻ bài đăng này, triệu hồi các fan tới bỏ phiếu cho cậu ta.
Trong giới giải trí, tuy rằng Tưởng Nghị cũng chỉ là một nhân vật không tiếng tăm mấy, nhưng dù sao đã lăn lộn nhiều năm như thế, vẫn có một nhóm fan cố định, những fan này rào rào chia sẻ bài viết và bỏ phiếu, vì thế số phiếu bầu trên trang web của cuộc thi phim ngắn từ từ tăng lên.