Cô chủ thấy cậu đến thì tươi cười chào hỏi: “Anh đẹp trai cuối cùng cũng đến rồi à?”
Lăng Hàm được người ta gọi anh đẹp trai quen rồi, mặt không đỏ tim không đập, chỉ gật đầu: “Mấy hôm nay bận quá, bình gốm của tôi đã xong chưa?”
“Xong lâu rồi, đợi anh đến lấy về thôi.” Cô chủ mặc đồ theo phong cách dân tộc mỉm cười, dẫn Lăng Hàm tới giá để đồ lấy bình gốm.
Chỉ một lát sau, cô chủ đã ôm tới một bình gốm màu đen to cỡ quả bí ngô, bình gốm có bụng phình, cổ hẹp, toàn thân đen tuyền phát sáng, trông vừa đơn giản phóng khoáng lại vừa có vẻ đáng yêu.
Lăng Hàm ôm nó như ôm đứa con trai mình mới sinh ra, không nỡ tặng cho người khác, từ kiếp trước đến kiếp này cậu chưa từng trân trọng món đồ nào như vậy.
Lăng Hàm ôm nó về nhà, xem tới xem lui, sờ ngang sờ dọc, đặt lên tủ đầu giường, ngủ cùng nó một đêm, sáng hôm sau Lăng Hàm tỉnh dậy vệ sinh cá nhân, đặt bình gốm trong hộp đựng quà mà cậu đã mua từ trước, gói lại cẩn thận, bừng bừng phấn khởi ôm nó tới GMG.
Nghe ngóng được phòng và tầng của Lục Tư Nguyên từ phía lễ tân, cậu ôm bình gốm của mình lên tầng bảy. Đợi khi lên tầng bảy rồi mới đột ngột nghĩ ra, vị trí căn phòng mà ban nãy bên lễ tân nói với cậu hình như là phòng làm việc trước đây mà cậu từng dùng.
Lăng Hàm khựng lại, đè nén cảm xúc khá kì lạ trong lòng mà ôm bình gốm tới căn phòng trong góc sâu nhất. Khoảnh khắc giơ tay lên định gõ cửa, cánh cửa đột nhiên bật mở, Tần Vĩnh mặc âu phục thẳng thớm xuất hiện ở cửa, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Lăng Hàm?” Dường như anh ta rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lăng Hàm.
Lăng Hàm nhanh chóng lướt mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra Lục Tư Nguyên đang ngồi ở một góc trên ghế sofa bằng da thuộc màu đen, một góc khác của sofa là một gương mặt quen thuộc, Lăng Hàm rất quen với người này, Thành Thụy, một nghệ sĩ nam từng trực thuộc GMG, hình như hai người đang bàn chuyện.
Đôi chân thon dài của Lục Tư Nguyên tùy tiện vắt lại, nửa người trên ngả vào sofa, một bàn tay biếng nhác chống đầu.
Biểu cảm của anh vẫn lạnh nhạt và xa cách như mọi khi, khiến người ra có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận. Làn da nhẵn nhụi như nước men trên đồ gốm, có cảm giác lành lạnh, đôi mắt đen như mực hướng về phía cậu lạnh như thủy tinh, toát ra hàm ý lạnh lẽo.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như thế, Lăng Hàm thấy hơi lúng túng, nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đùa sao, trước kia cậu và Lục Tư Nguyên hai bên cân bằng, cho dù bây giờ thân phận có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, khí thế cũng không thể yếu đi được.
“Xin lỗi, tôi không biết hai người đang bận, quấy rầy rồi.” Cậu nói.
Tần Vĩnh cười hỏi: “Cậu có việc gì không?”
Lăng Hàm nói với Lục Tư Nguyên: “Lần trước anh cứu tôi, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn anh, cho nên hôm nay mang cái này...”
Cậu dừng lại, thấy Lục Tư Nguyên không có ý định đứng dậy nên đặt hộp quà lên chiếc bàn bằng gỗ hồ đào quen thuộc bên cạnh. Đưa mắt nhìn xung quanh, bày trí của căn phòng này không có quá nhiều thay đổi so với lúc trước khi cậu chết, đến cả vị trí đồ dùng cũng không thay đổi, nếu như không phải chủ nhân đã khác, Lăng Hàm sẽ tưởng rằng mình vẫn là Bạch ảnh đế rạng rỡ như mặt trời ban trưa năm nào.
“Tặng đồ gì vậy?” Giọng nam có phần quen thuộc khiến Lăng Hàm hoàn hồn lại, phát hiện Thành Thụy vốn đang ngồi trên sofa đã đứng dậy, dùng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần châm chọc đánh giá hộp quà đặt trên bàn.
“Có thể mở ra xem được không?” Thành Thụy quay đầu hỏi Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên khẽ gật đầu.
Thành Thụy lơ đễnh mở hộp quà ra, để lộ bình gốm đen như mực, không khỏi kinh ngạc: “Đây là gì vậy? Một cái bình sao?”
Lăng Hàm biết con người Thành Thụy có chút tật xấu, EQ không được cao - tuy rằng cậu không có tư cách gì để chỉ trích người khác về khoản này - dẫn đến việc con đường làm nghệ sĩ của Thành Thụy không được thuận lợi, tóm lại là không biết cách hành xử cho lắm, lại không có ưu thế nổi bật, cho nên lăn lộn trong giới mãi cũng không ra sao.
“Là đồ cổ của thời đại nào vậy?” Thành Thụy ngờ vực hỏi lại.
Lăng Hàm đáp: “Không phải đồ cổ, là đồ mới nung ra.”
“Không phải đồ cổ?” Thành Thụy không thể tin được: “Lăng đại thiếu gia à, Tư Nguyên giúp cậu một việc lớn như thế, cậu chỉ tặng anh ấy một cái bình thôi sao?”
Trong giới giải trí phù phiếm xa hoa này cứ hở ra là tặng trân châu bảo thạch, tặng một cái bình gốm quả thực khá khó coi.
Người bình thường bị làm nhục như thế chắc chắn sẽ xấu hổ và lúng túng, nhưng Lăng Hàm không phải người bình thường, cậu là người có lòng tự tin cao ngất trời. Trong lòng cậu, món đồ mà cậu tự tay làm tất nhiên vô cùng đáng quý, vì thế cậu nói bằng giọng rất tự hào: “Đây là thành phẩm đầu tiên tự tay tôi làm ra, ý nghĩa phi phàm, hi vọng anh Lục sẽ thích.”
Lại còn dùng cả bốn chữ “ý nghĩa phi phàm”, da mặt dày quá cỡ rồi ấy chứ?
Thành Thụy nghẹn lời vì thái độ hùng hồn của cậu, không khỏi quay đầu lại nhìn Lục Tư Nguyên.
Trên mặt Lục Tư Nguyên lộ ra vẻ hứng thú: “Ồ? Do cậu làm?”
“Đúng vậy.” Lăng Hàm đáp rất rành mạch.
“Chiếc bình này dùng làm gì vậy?”
Ờm? Lẽ nào không phải để trang trí à? Lẽ nào Lục Tư Nguyên không thích những món đồ để trang trí?
Biểu cảm của Lục Tư Nguyên vẫn thản nhiên như thường, không có vẻ vui mừng gì, cũng không có sắc thái khinh bỉ, Lăng Hàm không nắm bắt được thái độ của anh.
“Cậu dùng bình để làm gì?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Ờm?
“Làm gì cũng được mà.” Lăng Hàm nghĩ ngợi, nhanh trí nghĩ ra trong lúc cấp bách: “Có thể làm đồ trang trí, có thể cắm hoa, còn có thể giấu quỹ đen.”
Tần Vĩnh bật cười, Thành Thụy trợn trừng hai mắt, khóe miệng Lục Tư Nguyên nhếch lên.
Lăng Hàm: “...”
Lời đã nói ra như bát nước hắt đi: “Được rồi, tôi nhận quà rồi, cậu có thể đi được rồi.”
Lăng Hàm thở phào một hơi, anh ta nhận quà là được rồi, cảm giác thiếu nợ trong lòng cũng bớt đi vài phần. Cậu cũng không muốn ở lại nơi này lâu, chỉ gật gật đầu với Tần Vĩnh rồi rời đi.
“Bây giờ cách nịnh nọt càng lúc càng quê mùa, tặng một cái bình là muốn bấu víu quan hệ, sau này anh giúp người ta cũng chú ý một chút, dính vào rồi không hất đi được đâu.”
Lăng Hàm vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy giọng nói châm chọc của Thành Thụy ở phía sau, cho nên đã bảo mà, với IQ và EQ của Thành Thụy, chắc cả đời này cũng đừng mong nổi tiếng.
Cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng xoảng ở phía sau, dường như có thứ gì đó đổ vỡ.
Trong căn phòng ấy, ngoài chiếc bình gốm mà cậu vừa tặng, không có thứ gì dễ vỡ được.
Lăng Hàm dừng bước, đứng lặng tại chỗ.
Anh ta... không thích sao?
Ông đây tốn bao nhiêu thời gian mới làm ra được đấy!
Trong lòng có lửa giận trào lên, Lăng Hàm rất muốn xông vào đó gom hết mảnh vỡ vào rồi ôm đi, nhưng sau cùng cậu vẫn nén được cơn giận, coi như không nghe thấy cái gì hết, tiếp tục đi về phía trước.
Đồ tặng đi đã không còn là của mình nữa, mặc người ta muốn làm sao thì làm.
Thực ra ngay từ lúc ở bệnh viện, cậu đã có thể nhìn ra được Lục Tư Nguyên căn bản không coi mình ra gì, nếu như không phải khi ấy mọi thứ tối như bưng không nhìn rõ, e là Lục Tư Nguyên sẽ không cứu mình.
Mình chỉ nghĩ đến chuyện báo đáp người ta như thế nào mà quên mất chuyện Lục Tư Nguyên căn bản không cần đến!
Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi về phía thang máy, giữa đường gặp được vài đôi nam nữ vui vẻ đi ngang qua, trong khoảnh khắc sượt vai, một thiếu niên xinh đẹp đột nhiên nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, biểu cảm vô cùng hoảng hốt.
“Thường Hoan, anh đang nhìn gì vậy?” Bên cạnh có người hỏi.
“Lăng Hàm, cậu là Lăng Hàm?” Thiếu niên mặc áo jacket bóng chày vội vàng bước tới.
Lăng Hàm ôm đầy tâm sự, không chú ý đến đám người kia, đột nhiên có người gọi tên cậu, cậu mới hoàn hồn lại.
Lẽ nào là người quen lúc trước?
Lăng Hàm không dám nói nhiều, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ.
“Cậu, cậu không sao chứ?” Thiếu niên kia hỏi, mặt mũi có vẻ tái nhợt.
Lăng Hàm sờ sờ lên sau gáy, mỉm cười với cậu ta: “Không sao nữa rồi.”
“Thường Hoan, đi thôi.”
Người bên kia phải hô lên, Thường Hoan mới vội vàng cáo lui rời đi.
Lăng Hàm không chú ý lắm, đến lúc đứng trong thang máy mới nhớ ra, giọng nói của Thường Hoan có vẻ quen thuộc, đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Một ý niệm xẹt qua nhưng nhanh chóng bị cậu gác lại sau khi gặp A Khôn. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, A Khôn chú ý rất sát sao tới hành tung của cậu, vừa gặp đã hỏi cậu đi đâu, Lăng Hàm cũng thành thật báo cáo.
A Khôn lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là đi gặp Lục ảnh đế à, anh còn tưởng cậu định làm thánh nhân thật rồi cơ. Khá đấy, xem ra mấy hôm nay đã nghĩ thông suốt nhiều rồi.”
Lăng Hàm không phản bác lời của A Khôn. A Khôn tưởng rằng cậu muốn chạy đi kéo quan hệ với Lục Tư Nguyên, tạm thời cứ để anh ta nghĩ như vậy đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ có điều cậu không muốn tới chỗ Lục Tư Nguyên thêm lần thứ hai nữa, cậu không có sở thích tự chuốc lấy nhục.
Địa điểm ghi hình MV ở phim trường Đông Nam, cách GMG rất xa, năm giờ sáng ngày hôm sau Lăng Hàm đã phải dậy, chưa tới sáu giờ sáng đã lái xe tới địa điểm. Nhờ vào kinh nghiệm của kiếp trước, đường đến phim trường Đông Nam có một đoạn đường giao thông rất phức tạp, nhất là giờ cao điểm đi làm và tan ca sáng tối, thường xuyên tắc nửa tiếng đồng hồ. Lúc đó bất kể là cậu lái xe ba bánh hay Ferrari, kiểu gì cũng không nhúc nhích được.
Lăng Hàm dậy khá sớm, đi một mạch không trở ngại gì tới phim trường Đông Nam, khi tới phim trường mới tám giờ hơn. Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là đạo diễn của MV - Fujii Toru đã đến từ sớm rồi, đang chỉ huy nhân viên trong ê kíp của mình sắp xếp địa điểm, điều chỉnh chi tiết.