Cãi nhau với A Khôn chẳng có nghĩa gì, trái lại còn gây bất lợi cho mình nên Lăng Hàm nói: “Cho em suy nghĩ thêm đã! Nếu như lúc đó vết thương của em tốt lên thì em sẽ đi, được không?”
A Khôn thấy thái độ của cậu mềm xuống thì giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, đang bị thương thế này cậu cứ về nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa quay lại đây.”
Lăng Hàm đã không muốn ở lại cái chỗ này nữa từ lâu rồi, nhưng cậu lại chẳng biết giờ mình đang sống ở đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm người đưa mình về. Trông A Khôn cũng chẳng có vẻ gì là chịu đưa đón người khác, chắc cũng không có đủ kiên nhẫn mà làm vậy nên Lăng Hàm thức thời không nói ra.
Hiện giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến một người có thể đưa mình về nhà, Lăng Hàm rời khỏi phòng làm việc rồi dựa theo đi trí nhớ đi đến tầng lầu có Tưởng Nghị.
Tưởng Nghị rất ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của Lăng Hàm, cậu hỏi Tưởng Nghị tan làm có bận gì hay không, thấy cậu ta trả lời không khiến Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu uyển chuyển nói cho Tưởng Nghị biết cậu muốn cùng nhau đi về.
Vừa lúc Tưởng Nghị cũng đang rảnh rỗi nên dẫn Lăng Hàm đi lấy xe rồi đưa cậu về nhà của mình.
Đó là một căn hộ sang trọng, thiết kế đẹp mắt lại yên tĩnh, trước đây Lăng Hàm cũng có nghe nói nhà trong khu này cực kì đắt, người ở nơi này không phú cũng quý. Xem ra để giả làm con nhà giàu Lăng Hàm đã cố gắng dốc hết vốn liếng rồi, tiền thuê nhà một tháng ở đây ít nhất cũng phải hơn một vạn, căn hộ lớn một chút thì ba bốn vạn là chuyện bình thường.
Lăng Hàm vốn định mời Tưởng Nghị ăn cơm nhưng đột nhiên nghĩ đến túi tiền trống rỗng của mình nên không giữ cậu ta lại, Tưởng Nghị cũng không có ý định ăn cơm với Lăng Hàm nên sau khi thả người ở cổng chỉ dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi luôn.
An ninh ở khu này rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể đi vào, may mà bảo vệ có nhận ra Lăng Hàm nên mới cho cậu vào, đồng thời cũng trả lời tất cả câu hỏi của cậu, cho dù toàn là câu hỏi kì quặc.
Cảm ơn trời đất nhà ở đây dùng khóa vân tay, tuy Lăng Hàm không biết mật mã nhưng dùng vân tay vẫn có thể vào nhà.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách, tổng diện tích đoán chừng gần một trăm mét vuông, cảm giác rộng rãi sáng sủa. Trang thiết bị trong nhà được lắp đặt theo phong cách tối giản Bắc Âu, không xa hoa nhưng đồ đạc nhìn qua rất có cảm giác, mỗi nơi đều lộ ra sự tinh tế của kiến trúc sư.
Lăng Hàm đi tới sờ lên chiếc sofa nhung màu xám, vừa chạm tay là bản năng quen xài thứ tốt của ảnh đế trong cậu lập tức cho biết rằng, chiếc ghế sofa này chắc chắn không dưới mười vạn.
Xem ra tiền thuê nhà phải đắt lắm đây.
Lăng Hàm đang xấu hổ vì trong túi không tiền bắt đầu phiền muộn, không biết tiền thuê nhà nộp đến tháng mấy rồi nữa. Nhưng Lăng Hàm đè những suy nghĩ này xuống rất nhanh, việc cần thiết lúc này là phải mau chóng tìm hiểu cuộc sống cá nhân của mình, để tránh xảy ra sai sót.
Căn nhà rất sạch sẽ, nhưng cảm giác sạch sẽ này không giống “sản phẩm” của một người đàn ông độc thân mà giống như có người giúp việc đúng giờ tới quét dọn.
Trên ghế sofa có một cái laptop, hai mắt Lăng Hàm sáng rực, vui vẻ mở máy ra. Người trẻ tuổi như Lăng Hàm chắc chắn rất thích internet mới đúng, có thể dùng internet để tìm hiểu về người này.
Tiếc là máy tính lại có mật mã.
Lăng Hàm chán nản đặt laptop xuống rồi đi loanh quanh trong nhà, đi vào phòng ngủ. Sau một lát tìm tòi, cậu vô tình nhìn thấy một quyển nhật kí màu đen đặt trên bàn, quyển nhật ký này rất cũ, ắt hẳn đã dùng một thời gian rất lâu.
Lăng Hàm lập tức lật ra xem.
Đây là một quyển nhật kí được viết từ khi học cấp hai cho đến hiện tai, qua đó, Lăng Hàm có thể đại khái biết được những gì mà Lăng Hàm “thật” từng trải qua.
Khái quát lại, cha mẹ của Lăng Hàm ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ, sau khi hai người có gia đình mới rồi cũng không quan tâm đến Lăng Hàm nữa, để mặc cậu tự sinh tự diệt, Lăng Hàm cũng rất oán hận cha mẹ của mình. Cậu âm thầm thề rằng phải làm được một điều gì đó to tát để cha mẹ hối hận, nhưng buồn ở chỗ tâm tính thời trẻ không tốt, rất dễ đi vào con đường sai trái.
Con trai vào thời kì trưởng thành rất hay tự ái, Lăng Hàm vì muốn được bạn học quan tâm nên luôn tỏ vẻ mình là người có tiền bao ăn, mua đồ cho bạn bè, cậu muốn dùng cách này để thể hiện mình không giống người thường, quả thực Lăng Hàm đã thành công. Với gương mặt đẹp trai cùng cách tiêu tiền như vậy nên ở trường mọi người đều gọi Lăng Hàm là quý công tử nhà giàu, cuộc sống của cậu giống như nam chính trong các bộ phim thần tượng, bản thân Lăng Hàm cũng hưởng thụ sự tung hô này.
Nhưng thật ra sâu trong nội tâm Lăng Hàm biết điều này không đúng, cũng rất sợ hãi ngày nào đó sẽ lộ ra, nhưng đã nói dối một lần thì phải tiếp tục cắn răng mà tiếp tục.
Đoạn trước của nhật kí đa phần là những lời sám hối của Lăng Hàm, có lẽ cậu cũng nhận thức được làm vậy là không đúng nhưng không chống cự được cám dỗ, câu chữ trong nhật kí ngập tràn sự bất lực.
Thành tích học tập của Lăng Hàm không tốt, lên đến cấp ba hoàn toàn rơi xuống vị trí bét lớp, nhưng vì lúc nào cậu cũng tỏ vẻ là con nhà giàu nên các bạn nữ vẫn say mê Lăng Hàm như trước, mà Lăng Hàm lại vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Cha mẹ cho Lăng Hàm không ít tiền sinh hoạt phí nhưng Lăng Hàm tiêu hết rất nhanh, cho đến năm lớp mười một, Lăng Hàm tuyên bố mình ra nước ngoài du học nhưng thực tế là thôi học.
Chuyện này khiến cha mẹ của Lăng Hàm rất tức giận, gần như cắt đứt nguồn kinh tế của cậu. Trong cơn tức giận, Lăng Hàm cao chạy xa bay tới tận thành phố A, cậu ngây thơ cho rằng ngoại hình của mình không tệ, lăn lộn trong giới giải trí sẽ nhanh chóng được ăn sung mặc sướng mà thôi, đến lúc đó tiền tài danh dự sẽ ùn ùn kéo đến, muốn cái gì có cái đó. Trong nhật kí còn nhắc tới Bạch Tử Sách, Lăng Hàm coi Bạch Tử Sách là thần tượng, quyết tâm muốn đi theo con đường giống như vậy.
Nhưng đáng tiếc, Lăng Hàm không được may mắn như Bạch Tử Sách, hơn nữa tính tình cao ngạo chỉ muốn vào GMG cho nên chỉ có thể làm người mẫu, quay mấy cái quảng cáo nhỏ, đứng cùng một đống con gái chẳng ra làm sao.
Hoàn cảnh như vậy rất dễ ăn mòn ý chí một con người, nửa năm trước Lăng Hàm gặp được một quý nhân, cuối cùng cũng vào được GMG mà cậu hằng mong ước.
Lăng Hàm - lúc trước là Bạch Tử Sách không biết quý nhân kia là ai vì trang nhật kí sau đó đã bị xé, từ sau khi bỏ học, tần suất ghi nhật kí của Lăng Hàm càng ngày càng ít, ban đầu là một tuần một lần, sau đó là một, hai tháng một lần, hơn nữa đa phần đều chỉ là mấy từ để xả nỗi lòng nên muốn hiểu có chút khó khăn.
Vẫn còn may, ít nhất Lăng Hàm đã biết được hướng đi đại khái, dựa theo tính cách của Lăng Hàm mà nói thì người kiêu ngạo như vậy chắc chắn đã cắt đứt quan hệ với đám người không đứng đắn kia sau khi được vào GMG, vậy nên khi giao thiệp chỉ cần cẩn thận một chút ắt không cần quá lo lắng.
Còn về chuyện giả làm con nhà giàu Lăng Hàm cũng biết một chút, có vài nghệ sĩ muốn ra mắt cần làm màu làm mè một chút, một thân phận hiển hách chính là điểm cộng rất lớn. Từ lời nói của A Khôn có thể xác định rằng công ty ngầm đồng ý cho Lăng Hàm debut bằng kiểu hình tượng này.
Quan hệ thân thích đạm mạc, cũng không có nhiều quan hệ bạn bè, lòng tin của Lăng Hàm khi đóng vai này lại tăng lên không ít. Điểm quan trọng nhất chắc mọi người sẽ không bao giờ nghĩ được đến trường hợp “trùng sinh” đâu nhỉ? Cho nên dù cậu có chút khác lạ cũng không ai để ý.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Lăng Hàm thả lỏng vài phần.
Vấn đề kế tiếp chính là tiền, Lăng Hàm lục tung cả nhà suốt nửa ngày cũng chỉ tìm được hai nghìn tiền mặt, cậu cầm một xấp tiền, âm thầm nói lời cảm ơn với Lăng Hàm “thật” đã chết đi.
“Cảm ơn cậu đã cho tôi thân xác và tiền tài, sau này tôi nhất định sẽ tóm được hung thủ để báo đáp câu.”
Lăng Hàm nói lời cảm ơn xong lại bắt đầu sầu não, giờ mà không có thu nhập thì chắc phải hít gió mà sống rồi.
Lăng Hàm chuẩn bị một chút rồi xuống lầu bắt xe đi tới chỗ ở trước đây của mình. Đó là một biệt thự ở ngoại ô, cũng chính là nơi cậu muốn quay về trước khi chết.
Đi một lát đến nơi kiếp trước mình gặp chuyện không may, trong lòng cậu có muôn vàn cảm khái.
Đoạn đường kia là một đoạn đường cực kì trống trải, rất ít xe cộ, cây cối ven đường được tỉa tót rất đẹp, hoàn toàn không còn cảnh máu chảy thành sông lúc trước, thậm chí còn chẳng tìm được chút dấu vết tai nạn xe cộ nào.
Trong lòng Lăng Hàm không hiểu sao lại có chút phiền muộn, sau khi chết, liệu có phải cậu cũng bị lãng quên sạch như con đường đã được gột rửa này, chẳng hề để lại một dấu vết nào hay không?
Lăng Hàm lắc đầu bỏ rơi loại suy nghi ủ rũ này, cậu có được cơ hội sống lại đã không còn mong gì hơn nữa, trời cao thương tiếc cậu, cậu còn đi phiền muộn cái quái gì nữa đây?
Khu biệt thự được bao quanh bởi cây cối xanh um, từng mảng màu xanh lục bao lấy căn biệt thụ màu nâu gạch, vừa khiêm tốn lại thần bí.
Trước khi chết, chi phiếu và tài sản quý giá của Bạch Tử Sách đều để hết ở đây, chỉ cần lấy được những thứ này, cậu sẽ không còn phải lo về vấn đề tiền bạc nữa, nhưng vấn đề là làm thế nào để lấy được những thứ này đây?
Thôi cứ đi tìm hiểu tình hình trước đã.
Lăng Hàm quen đường đi tới cổng bảo vệ, dung mạo của Lăng Hàm không tầm thường, ăn mặc cũng xa hoa nên bảo vệ dù gặp nhiều người phú quý cũng không mò ra được lai lịch của cậu, cũng không dám đắc tội vậy nên chỉ khách khí hỏi cậu tìm ai.
“Tôi muốn hỏi một chuyện.” Lăng Hàm nói.
“Xin hỏi cậu muốn biết chuyện gì?”
“Sau khi Bạch Tử Sách chết, nhà của anh ta do ai tiếp nhận?”
Bảo vệ sửng sốt: “Xin hỏi cậu là thân thích hay bạn của anh Bạch?”
Thấy Lăng Hàm không lên tiếng, bảo vệ tiếp tục nói: “Sau khi anh Bạch qua đời, có rất nhiều người tự xưng là thân thích tới đây muốn thừa kế tài sản, nhưng anh Bạch đã để lại di chúc rằng tất cả tài sản của anh Bạch đều được đem đi quyên tặng.”
Thân thích? Cậu có thân thích sao?
Lăng Hàm nghĩ, trước đây khi cậu với bà nội sống nương tựa vào nhau thì những thân thích kia ở chỗ nào? Chờ cậu nổi tiếng rồi thì đủ loại cô bảy chú tám nhao nhao chạy tới nhận thân, lúc đó Lăng Hàm cực kì kiêu ngạo nên đương nhiên sẽ không thèm đếm xỉa gì đến họ, đóng cửa không tiếp bọn họ. Sau đó báo chí đưa tin cậu không nhận người thân, quan hệ với họ hàng không tốt, chắc cũng từ mấy người đó mà ra.
Lúc đó Lăng Hàm đâu để ý đến, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói.
Chuyện thân thích chỉ thoáng qua trong đầu một chút, Lăng Hàm lại dồn hết sự chú ý của mình vào vấn đề trọng điểm: “Di chúc? Đem đi quyên tặng?”
Bảo vệ gật đầu.