“Dương ca, nếu ngươi thật sự yêu ta, hãy dẫn ta đi đi……”
Lời còn chưa dứt, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy nghẹn ngào đến nỗi đôi mắt đều đỏ. Hai tay túm lấy ống tay áo Khinh Dương, sợ rằng nếu chỉ hơi buông lỏng, cũng sẽ không bao giờ có lại được.
Trên đời này y không còn chỗ dung thân, Trúc Ngâm cái gì cũng đều không có, cũng không muốn gì cả, chỉ cầu Khinh Dương có thể cho y một mảnh chân tình.
“Tiểu Ngâm…………”
Khinh Dương nắm tay Trúc Ngâm, tinh tế vuốt ve. Nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu……
Cùng sống dưới một mái hiên, nhưng khó khăn lắm mới có thể gặp mặt. Khi gặp rồi lòng lại tràn đầy chua xót, chẳng thể nói nên lời.
Hắn sao lại không muốn dẫn Trúc Ngâm cao chạy xa bay……
Chính là, nếu bọn họ thực sự đi rồi…… Người nọ làm sao chịu nổi……
Trúc Ngâm mắt đầy lệ, đây là lần thứ ba y cầu xin Khinh Dương ……
Biết rõ đáp án của hắn, nhưng vẫn ngây ngốc ôm một tia hy vọng.
Lời thề ấy, hắn còn nhớ hay không?
Chẳng lẽ chỉ là ngươi nhất thời xúc động, chơi đủ rồi, cho nên cái gì cũng không muốn phát sinh thêm?
“Dương ca, nếu ngươi không muốn, vậy xin ngươi hãy cho Tiểu Ngâm một con đường sống, Tiểu Ngâm cả đời này thà đi xin cơm, cho dù chết đói, cũng không muốn ở lại nơi này……”
“Tiểu Ngâm……”
Khinh Dương siết chặt nắm tay, uất nghẹn nói không thành lời.
Gió lạnh đảo qua, giương mắt nhìn lên, hôm qua cành cây ấy tưởng đã chết khô, hôm nay đã nhú lên vài chồi mầm xanh mát, như mãn thụ phồn hoa……
Chính là, không biết thời khắc kia, ai còn có thể chú ý tới nó……
“Chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý để ta ở nơi này, cùng hắn hàng đêm xuân…… Ta ở ngươi trong lòng, rốt cuộc là gì?”
Xoay người rời đi, vận mệnh là như vậy sao?
Mùa xuân này, so với ngày đông giá rét còn lạnh hơn gấp bội.
“Tiểu Ngâm……”
Ra khỏi tiểu viện, nhắm thẳng hướng thư phòng Trịnh Thế Đạt……
Buông tay đi, đây vốn là một đoạn nghiệt duyên, vì cái gì, lúc trước ông trời ban cho y một con đường sống, để rồi đến hôm nay phải trải qua một thứ cảm tình hư vô mờ mịt……
Bỗng nhiên bị người ôm lấy thắt lưng từ phía sau, lọt vào một vòng tay quen thuộc……
Hắn kề sát tai Trúc Ngâm, gằn từng tiếng
“Ta yêu ngươi………… Chúng ta đi đi……”
“Dương ca…………”
Trúc Ngâm nước mắt rơi như mưa, quay đầu lại dâng đôi môi đỏ mọng, trên đời này, ngoài Khinh Dương, không có ai là y không thể phụ ……
Hai tháng sau, thành Trường An……
Tại khách điểm náo nhiệt nhất Đại Đường, tụ tập đủ loại người, đại bộ phận là phàm phu tục tử.
“Nghe nói Thanh Châu bị chiếm đóng, 4 vạn kỵ binh đầu tiên là vây quanh Quảng Cố thành, thuộc cấp của Tào Nghi bán đứng hắn để đầu hàng quân Hồ, ai biết…… Ôi chao……”
“Cái gì, nói luôn đi, úp úp mở mở……”
“Ai biết tướng lĩnh người Hồ kia không hề cảm kích, trở mặt giết Tào Nghi cùng thuộc hạ nọ, chôn sống cùng ba vạn người …………”
Mọi người một trận thổn thức, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía……
Từ Kiến Khang trốn tới đây cũng mất chút thời gian. Nơi nơi lòng người hoảng sợ, không được yên ổn.
Trúc Ngâm được bọc trong áo thô vải bông thật dày, co rúm trong 1 góc sáng sủa ở khách điếm, mũi vì lạnh mà đỏ bừng.
Nơi này tuy đã là mùa xuân, nhưng vẫn lạnh.
Tiền bạc mang theo đã không còn nhiều, mà hai kẻ xuất thân đại thiếu gia lại không biết tiết kiệm, đến nước này, không thể không nghĩ kế sinh nhai.
Trúc Ngâm vốn định theo nghề cũ, nhưng lại bị Khinh Dương mắng, không dám nhắc tới nữa.
Cuối cùng có một thư viện nhận Khinh Dương, tiên sinh kia thấy hắn dáng vẻ phong lưu, tuấn tú lịch sự, thật sự khó được, vì thế cho hắn đi quản giáo một vài đệ tử không biết nghe lời. Trúc Ngâm bị thư viện đuổi ra ngoài cửa, lấy cớ là nữ nhi lại nhỏ tuổi, mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng được nhàn nhã.
Chậm rãi ăn cơm trưa, chậm rãi đánh giá khách nhân……
Kẻ này mũi to, kẻ kia mắt híp, ôi chao, những kẻ trước mặt này thật đúng là mặt ngựa…… Chẳng có 1 ai thuận mắt hơn Dương ca.
Đợi cơm nước xong, y còn muốn mua thêm chút đồ ăn, mang tới cho Khinh Dương, buổi chiều đi loanh quanh xem có phòng trọ nào thích hợp không……
Tương lai bọn họ sẽ có gia đình của mình, nuôi một con chó nhỏ, rồi trồng 1 cây anh đào trước sân……
Trúc Ngâm vừa nghĩ vừa cười ngây ngô, thu hút ánh mắt bao người.
Tiểu cô nương đẹp quá…… Cho dù trên mặt không son phấn, làn da lại trắng min hơn phấn, ánh mắt thanh tú khi cười rộ lên trăm mị lan tràn, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn tạo thành một đường cong, không biết có phải trong lòng đang nhớ tới tình lang không.
Chỉ chốc lát, liền thu hút không ít công tử thư sinh tiến lại gần.
Trúc Ngâm liếc mắt nhìn mọi người, thuận miệng nói “Tiểu nữ tử dĩ nhiên là đã có ý trung nhân, các vị công tử thỉnh tự trọng.”
Mọi người nghe nói, sợ run một lát, rầm một tiếng đều tản đi……
Trúc Ngâm cũng một thân mồ hôi lạnh, y từ khi nào đã thay đổi thanh âm? Mặc dù có chút trong trẻo, nhưng vừa nghe đã biết là một nam hài…… Hơn nữa lại ăn mặc thế này. Khó trách dọa chạy nhiều người như vậy……………………………………………………
Cho nên khi cầm lấy thực hạp (cặp lồng cơm ngày xưa) bước ra khỏi khách điểm, cứ cảm giác những ánh mắt hướng về y như đang nhìn yêu quái……
Thư viện cách khách điểm bọn họ ở tạm khá xa, Trúc Ngâm sợ đồ ăn lạnh không thể ăn, thêm chuyện ban nãy khiến y có chút kích động, thầm nghĩ phải mau chóng đến gặp Khinh Dương.
“Ôi chao! Ngươi đi đường không nhìn sao! Vội về chịu tang à!”
Người kia da ngăm đen, vóc dáng cao ráo, một tay chống thắt lưng, một tay xoa bả vai vừa rồi bị Trúc Ngâm không cẩn thận đụng phải.
“Ta……” Trúc Ngâm cũng tự biết đuối lý, ngõ hẹp như vậy, vốn không nên chạy nhanh, nhưng cách nói của người này khiến y nổi giận, nếu không phải yết hầu có chút không tốt, thật muốn chửi gã cẩu huyết lâm đầu……
“Làm sao vậy, Tiểu Vinh……”
Nghe vậy, Trúc Ngâm cùng nam tử cao lớn đồng loạt quay đầu
“Đừng gọi ta là Tiểu Vinh! Hồ ly tinh đáng chết!”
Nhìn nam nhân vừa tới, Trúc Ngâm thổn thức không thôi, hắn đối với Tiểu Vinh đang rít gào kia không hề tức giận, ngược lại hé ra bộ mặt cười tựa hoa đào khiến người khác ngẩn ngơ, diễm mị động lòng người, phong tao tràn ngập…… Nói hắn là hồ ly tinh, thực sự không nói quá.
“Tiểu Vinh à, tại sao ngay cả tiểu cô nương ngươi cũng khi dễ, chẳng lẽ là gần đây không được thỏa mãn sao………………”
“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại!”
Tiểu Vinh kia nhất thời tức giận đến mặt trắng bệch, xoay người nhìn Trúc Ngâm, đang muốn phát hỏa, nhưng há miệng ra rồi lại không thể nói lời nào.
Đôi mắt to đen nhánh ngơ ngác nhìn Trúc Ngâm, tiên…… tiên nữ………………
Bên kia hồ ly tinh không nín được phụt ra tiếng cười, ngửa tới ngửa lui thật khoa trương……
Trúc Ngâm liếc nhìn bọn họ, mặt mày nhăn thành một đoàn, đang định rời đi, cánh tay bị Tiểu Vinh giữ lại, thực hạp trong tay rơi xuống, tung tóe trên mặt đất.
“Ngươi đến đàn bà hay đàn ông cũng không phân biệt được sao! Đền đồ ăn cho ta!”
Lần này không chỉ có hồ ly tinh không cười, Tiểu Vinh cũng sững sờ, mặt xám như tro tàn……
Tiên nữ này, hóa ra…… hóa ra là……
Ba người giằng co một hồi, Tiểu Vinh mạnh mẽ rút tay về, sờ mó loạn xạ trên người hồ ly tinh. Quay đầu lại trừng mắt nhìn Trúc Ngâm săm soi
“Ngươi cái đồ không ra nam nữ còn dám nói ta đàn bà!!! Ngươi…… Ô………… Ngươi mẹ nó………… Ô……………… Ô ân……%¥#”
Hồ ly tinh một tay vòng qua thắt lưng gã, một tay che cái miệng của gã lại. Trên mặt lại tràn nụ cười như hoa, nhìn bạch bạch tịnh tịnh, không nghĩ khí lực lớn như vậy……
“Vị tiểu…… Ân…… Tiểu ca này…… Ngươi là ai? Hôm nay chúng ta không mang tiền, hôm sau ta sẽ cho người mang đến…… Ân… Quán nào vậy…”
Quán, quán? Trúc Ngâm suy nghĩ, cảm giác như hai tên hỗn đản này nghĩ y là tiểu quan! Cho dù trước kia y từng làm vậy, nhưng chẳng lẽ trên mặt y vẫn còn khắc mấy chữ “ta là luyến đồng”? Thật sự là tình ngay lý gian.
Trúc Ngâm lập tức đạp một cước vào Tiểu Vinh, chạy như bay, cũng không để ý sau lưng hồ ly tinh kêu to
“Tiểu ca! Ngươi chạy cái gì a! Ngươi chờ ta a! Hôm nào đó ta sẽ đến tận cửa rước ngươi!!!”
Đợi khi Trúc Ngâm đỏ mặt hổn hển chạy đến trước cửa thư viện, mới cảm thấy uất ức.
Cơm cũng không có, Khinh Dương sẽ mất hứng đi…… Nếu không phải y cả ngày chơi bời lêu lổng, Dương ca cũng không vất vả như vậy……
Sầu mi khổ kiểm đi về phía hậu viện, muốn ở chỗ này chờ hắn.
“Khinh Dương ca ca ngươi ăn từ từ…… Hạt cơm dính hết trên mặt rồi……”
Trúc Ngâm trong lòng chợt lạnh…… Vốn định bước chân lên bậc thang cạnh cửa sau.
Dưới tán cây kia là bóng dáng hai người.
Một người là Khinh Dương ngây ngô ăn như chết đói, một là tiểu thư Hoán Sa trong thư viện.
Thật sự là trời sinh 1 cặp……
Trúc Ngâm nhẹ kêu một tiếng “Dương ca……”, các đầu ngón tay đã siết chặt đến trắng bệch.
Khinh Dương khi ở bên y, ít khi vui vẻ thế này. Thầm nghĩ, nếu mọi người trong thư viện biết y là 1 kẻ bất nam bất nữ …… các bằng hữu…… nhất định sẽ chê cười hắn đi…………
“Ngâm nhi tỷ tỷ đến rồi!”
“Ngâm nhi tỷ tỷ, chúng ta chờ ngươi đã lâu, vội vàng mang thức ăn ngon cho Trịnh tiên sinh phải không!!!”
Đám nhỏ ồn ã xông ra, chạy hết lại đây, mấy đứa xấp xỉ tuổi Trúc Ngâm đặc biệt thích gần gũi y.
Khinh Dương ngẩng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt mất hứng của Trúc Ngâm, liền buông bát trong tay, đứng dậy, trong miệng vẫn chưa nuốt hết thức ăn “Ngâm nhi làm sao vậy?”
Trúc Ngâm không trả lời, một phen đẩy bọn nhỏ mà bỏ chạy, Khinh Dương vội đuổi theo……
“Ngươi làm sao vậy? Hôm nay đến muộn thế này, ta thật sự không phải sợ đói, chỉ là lo cho ngươi……”
Đuổi tới khu rừng ngoài thư viện, thật vất vả ôm lấy y, Khinh Dương không chịu buông tay.
Trúc Ngâm cúi đầu, cái gì cũng không nói.
“Ngươi đến là tốt rồi, thật là dọa chết ta…… Nếu không gọi Hoán nhi đưa cơm tới, ta hiện tại sao có sức đuổi theo ngươi……”
“Hoán nhi! Sao lại gọi thân thiết thế! Ngươi đi ăn đi, ăn no chết thì thôi! Về sau vĩnh viễn đừng bảo ta đưa cơm cho ngươi nữa!”
Chịu 1 cú này, Trúc Ngâm đem một bụng tức giận xả xuống người Khinh Dương.
Khinh Dương nghe giọng nói tức giận của y, hoảng sợ.
“Ngâm nhi huynh…… Ngươi……” Sau 1 hồi cân nhắc, hắn đói bụng đợi nửa ngày, liền quay lại trách cứ, vì Trúc Ngâm, hắn cái gì cũng làm, sao y lại còn bất mãn? Vì thế cũng quát to
“Ta hiện tại không thể cho ngươi cẩm y ngọc thực, ngươi liền ghét bỏ ta có phải hay không!”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi nghĩ Trúc Ngâm là người như vậy sao! Được! Tốt, Hoán nhi săn sóc ôn nhu, lại biết nấu cơm! Ngươi đi tìm nàng là được rồi! Tương lai kết hôn rồi sinh con, đừng dây dưa với 1 kẻ hạ lưu bất nam bất nữ như ta nữa!”
“Ngâm nhi, ngươi phát điên cái gì! Đang êm đẹp sao lại lôi 1 cô nương khác vào! Hoán nhi là một cô gái trong trắng ngây thơ, ngươi nói như vậy, người khác sẽ nghĩ ra sao về nàng!”
“Nàng trong trắng ngây thơ! Đúng vậy, nàng là thiên kim tiểu thư dòng dõi thư hương, ta là kẻ dâm đãng vạn người đè! Ta không xứng với ngươi!”
Khuôn mặt Trúc Ngâm nhận 1 cái tát đau điếng. Ngẩng đầu nhìn, Khinh Dương nhíu mày “Ngươi sao lại trở thành kẻ không thể nói lý như thế này……”
Ta không thể nói lý, lòng ta hung hẹp, ta tham phú phụ bần, không chỉ 1 mình ta không trong sạch, chính là toàn bộ nhà họ Vương, trong mắt người đời không phải đều là tham quan sao…
…
Đẩy Khinh Dương ra, Trúc Ngâm hung hăng trừng mắt nhìn hắn,“Tình cảm của chúng ta không chịu nổi một kích này sao?”
Ngơ ngác nhìn bóng dáng ấy đi xa, trong lòng Khinh Dương vô cùng khó chịu, cảm thấy, dường như chỉ trong chớp mắt, tất cả đã không còn như bình thường.