Ông nội cô đã khép cửa lại. Cả đời Sabrina chưa thấy có lúc nào ông lại không muốn cô nghe trò chuyện. Cô quy kết là do vị khách không mời mà cũng chẳng thèm hẹn trước lấy một tiếng kia.
Ở Gavin Jarrod hội tụ tất cả những gì Sabrina ghét ở những tay du khách sắp tới đây vào mùa trượt tuyết. Những kẻ giàu có, với mớ tóc đánh rối, khuôn mặt không tì vết cùng cơ thể cuồn cuộn bắp nghênh ngang diễu vào thị trấn như thể họ là chủ chỗ này. Họ vung tiền khắp nơi, thái độ hống hách, coi nhu cầu của mình là trung tâm thế giới, và hành xử như thể các cửa hàng địa phương phải hôn đôi giày xa xỉ của họ, rồi còn phải rối rít cảm ơn bất kể mảnh vụn nào những tay khách sộp đó ném cho.
Ổ, nhưng cô thì khác. Thời đi học cô đã chịu đủ thái độ kẻ cả của những đứa con nhà giàu hợm hĩnh ở trường đại học tư dành cho giới thượng lưu nơi bố mẹ cô từng giảng dạy. Những đứa trẻ kênh kiệu đó luôn tìm cách để Sabrina hiểu cô không thuộc tầng lớp của chúng. Cứ như cô là con gái của giảng viên thì hèn kém hơn so với những kẻ sinh ra trong nhung lụa.
Cô lẳng cái giẻ lau lên mặt quầy, cố gạt đi cơn giận và sự lo lắng khiến gan ruột sôi lên. Cô biết sức khỏe của ông dạo này không còn tốt như hồi ba năm trước, lúc cô mới tới. Ông ngủ nhiều hơn, ăn ít đi và rất khó khăn trong việc duy trì hoạt động thường ngày của quán trọ - công việc trước đây ông làm đầy nhiệt huyết. Nhưng ông tuyệt đối không cho cô thuê người giúp. Lúc nào ông cũng bảo sẽ lo xong mọi chuyện, vậy mà những thứ cần làm ngày càng chất đống trong khi chẳng còn bao lâu nữa là đến lễ Tạ ơn, vào lúc đó các dốc trượt tuyết sẽ chính thức mở cửa đón du khách tới - mặc cho nhà nghỉ đã sẵn sàng đón tiếp hay chưa.
Có phải Gavin Jarrod tới để gặng mua quán trọ không? Thật khó tưởng tượng cảnh ông nhượng quyền điều hành cho người khác. Nhưng thời điểm đó đang đến gần, cô nhận ra điều ấy mà thấy lòng nặng trĩu. Cô đã mong - cầu khấn thì đúng hơn - ông sẽ để cô tiếp quản. Nhưng vài tháng trước, lúc đang dọn phòng làm việc cho ông, cô tình cờ thấy một cuốn sách kêu gọi hiến đất cho Hội Quản lý Di sản. Khi hỏi ông về vấn đề này, ông chỉ bảo cô không phải lo gì cả, vì ông đã lo mọi thứ rồi. Nhưng cô không lo lắng sao được? Nếu quán trọ này được hiến hay bán đi, cô sẽ phải tìm nhà và công việc mới.
Trong thời điểm hiện tại, việc duy nhất cô làm được là cố gắng phụ giúp ông thật nhiều. Cô liếc nhìn ngón tay bị đau. Nghề mộc không phải sở trường của cô, nhưng làm nhiều rồi cũng sẽ quen.
Cửa phòng khách mở, có tiếng bước chân tiến lại gần - nghe mạnh dạn và chắc nịch thế này, rõ ràng không thể là ông nội.
“Cảm ơn về đồ nhắm và tách cà phê nhé”.
Gavin Jarrod là ai, hắn và ông nội cô có chuyện gì? Cô từ từ quay lại, ngại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu có ánh kim như biết nhìn thấu suốt, “Không có gì”.
“Có lẽ tôi chưa được nếm món bánh dừa nào ngon như cô làm đâu”.
Cảm giác mãn nguyện làm người cô đang nóng giờ lại bừng lên. Cô phải chật vật lắm mói dìm được phản ứng đó xuống. Rõ ràng vẻ cuốn hút, lời nói ngọt ngào cùng tiền bạc và cái mã ngoài đã giúp anh ta gặp suôn sẻ trong cuộc sổng, “Nhờ công thức của bà tôi thôi mà”.
“Ông Henry bảo là tối nay quán nhà không có khách”.
Sao nội lại sẵn sàng cho hắn biết thế này? “Đúng vậy. Khoảng đầu tháng mười một cũng giống khoảng lặng ngay trước khi có bão liên tục”.
“Thế này cũng giống khu Ridge vào thời điểm Ngày hội Thực phẩm và Rượu kết thúc. Tôi chuẩn bị thăm thú các nhà hàng trong khu này trước lúc du khách kéo về đây. Cô dẫn tôi đến chỗ nào cô thích nhất nhé”.
Cô phải cố không nhíu mày. Anh ta đâu phải người đầu tiên tưởng rằng có được cô dễ như đặt phòng khách sạn, “Tôi không thích chỗ nào cả, mà tôi cũng vừa nấu bữa tôi cho nội và tôi rồi”.
Mắt anh nhíu lại, “Ông Henry ăn một mình cũng được. Để ai đó nấu cho cô, thay đổi không khí đi”.
Ăn đồ người khác nâu, nghe hấp dẫn thật, nhưng không phải với loại người như Gavin Jarrod. Đã có quá nhiều tay nhà giàu tán tỉnh rồi bỏ rơi cô khi cô không chịu ăn nằm với chúng.
“Thôi khỏi. Dù sao cũng cảm ơn anh”. Cô vội vã chêm vào một câu nữa vì cảm giác người bà đã khuất vừa đập nhẹ vào đầu gối, phạt cô tội vô ơn và khiếm nhã.
Ánh mắt anh vẫn nhìn xoáy vào cô. Cô tưởng như mình là một con bươm bướm đang vùng vẫy thoát khỏi cái ghim kẹp của tay sưu tập, “Ông Henry đang lo cô cứ ru rú ỏ nhà đấy”.
Cảm giác ngượng chín người sôi lên trong cô. Cô phải cảm ơn ông quá, “Vì tôi không hẹn hò nữa”.
“Không bao giờ?”
“Đúng vậy”.
Anh há hốc miệng, “Vậy cô đồng tính hả?”
Biết ngay mà, “Cứ cô nào từ chối anh cũng đều đồng tính hết hay sao?”
Đôi môi đầy đặn của Gavin từ từ nở một nụ cười, “Chỉ những ai không nhận ra sức hút quá rõ ràng giữa hai ta thôi”.
Anh ta đã nhận ra rồi sao? Từ khi chồng qua đời, cô chưa biết tới phản ứng nào dồn dập thế này, nên nó đã làm cô mất cảnh giác. Cô không muốn theo đuổi tiếp, “Chẳng có sức hút nào cả”.
Ánh lửa trong mắt Gavin như khuyến cáo lẽ ra cô không nên thách thức. Chỉ hai lần sải bước, anh đã đứng cách cô một tầm tay. Một tầm khứu giác. Mùi của không gian khoáng đạt, của rừng cây, và của sự thanh khiết hòa quyện lại, có cả chút gì xa lạ và quyến rũ bao bọc lấy con người này.
Cô nhìn thật lâu vào gương mặt điển trai, sự hốt hoảng làm những sợi lông tơ trên gáy và trên cánh tay cô dựng đứng. Anh không quá cao - một mét tám, mà có khi hơn một chút - nhưng trông bệ vệ, đầy đe dọa và áp đảo, dù đáng ra với mái tóc rối đậm phong cách dân trượt tuyết này, trông anh phải giống người khoáng đạt và dễ gần hơn.
“Không có chút thu hút nào sao?”. Anh đưa một bàn tay lên.
Sabrina lùi ra xa, “Đừng”.
“Chứng tỏ là cô đang nói dối à?”
“Bảo một phụ nữ nói dối, đúng là cách ghi điểm có một không hai đấy nhỉ. Cách đó lúc nào cũng hữu hiệu với anh à, anh Jarrod?”
Khóe mắt của anh nhíu lại, “Xem chừng cô là người ưa thắng thắn”.
“Phán đoán được đấy. Trước tiên hãy nói xem anh gặp ông nội tôi có việc gì?”
“Tôi rất sẵn lòng kể cho cô”. Gavin cười rạng rõ hơn, để lộ ra hàm răng trắng đều đáng mơ ước, “Trong bữa tốỉ”.
Sabrina nghiến răng đầy bực tức. Nếu không biết gì, sao cô có thể bảo vệ được ông nội cùng quán trọ này? “Anh được lắm. Nhưng câu trả lời vẫn là không”.
“Vậy nếu tôi bảo ông cô có thứ tôi cần thì sao, vẫn không muốn à?”
Tiếng còi cảnh báo vang lên trong đầu cô, “Cái gì?”
“Cứ đi cùng rồi cô sẽ biết”.
Cô rất ghét bị dồn vào thề bí, nhưng cô sẽ không để Gavin có dịp trên cơ.
“Đi ăn trưa thôi”. Như vậy sẽ không phải hẹn hò. Sẽ chỉ là công việc tìm ra sự thật thôi.
Đôi mắt ánh kim nhìn cô dò xét, “Tôi sẽ đón cô vào mười một giờ trưa mai. Nhớ mặc ấm. Đi giầy thể thao nữa”.
Không đợi trả lời, anh đi lướt qua cô rồi bước ra ngoài theo lối cửa sau.
Nhớ mặc ấm? Đi giầy thể thao nữa? Cô mắc phải chuyện gì thế này? Vừa khi nghe tiếng cửa đóng cạch lại, mọi căng thẳng trong cô đều xẹp xuống, như không khí thoát ra khỏi quả bóng bay.
Tiếng kẽo kẹt của ván lót sàn làm cô bừng tỉnh. Ông vừa từ sảnh chính đi vào, bước chân vẫn toát ra vẻ thiếu sức sông thường ngày. Cô tạm gác suy nghĩ sang một bên và chống tay lên hông, “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chỉ là hàng xóm thăm hỏi nhau thôi mà”.
Việc ông nói mà không nhìn vào cô khiến nỗi lo cứ lan ra, “Không phải thế ạ. Hắn ta muốn gì vậy ông?”
“Chẳng lẽ không được nói chuyện với hàng xóm hả?”
“Hắn bảo với cháu là ông có thứ hắn muốn”.
Ông nhún vai, “Nhà Jarrod sở hữu tới nửa cái thung lũng của nợ này. Họ còn muốn gì nữa chứ?”
Những lúc ông lộ vẻ cố chấp như vậy thì ép tới chỉ mất thời gian, nhưng cô không tin chuyện chỉ-thăm-hỏi-nhau-thôi một chút nào.
“Ông à, sao ông nói với tay đó là cháu không hẹn hò ai?”
“Thì đúng là cháu không mà”.
Cô lắc đầu, “Ông thừa hiểu cháu không thích...”
"Cháu nên thích. Chồng cháu đã mất rồi. Còn cháu thì chưa".
Cảm giác đau nhói khiến cô ngập ngừng. Cô đã từ bỏ tất cả vì tình yêu, để rồi khi Russell mất cô chẳng còn lại gì - chẳng còn gì ngoài ông nội và nhà nghỉ Snowberry. Giờ cô có nguy cơ mất cả những điều này.
Đôi vai ông chùng xuống, "Khi ta mất rồi..."
"Đừng. Ông biết là cháu rất ghét nghe ông nói như vậy mà".
"Ghét thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu, cháu gái. Cháu không thế tự duy trì chỗ này được. Công việc quá nhiều. Cháu cần có người giúp đỡ. Phải là người không hấp tấp hay thiếu kiên nhẫn".
"Đâu cần phải kết hôn mới thành thương gia giỏi được ạ. Cháu có thể trông coi nhà nghỉ theo như những gì ông và bà đã dạy cháu kia mà".
Ông lắc đầu, "Sabrina, cháu không hiểu rồi. Cháu chia sẻ và tận hưởng cuộc sống, chứ không phải chịu đựng nó. Nếu cố quản lý nhà nghỉ một mình, cháu sẽ chẳng còn thời gian cho bản thân nữa. Russell sẽ không bao giờ muốn cháu phải ở yên một chỗ cả đời đâu".
Sabrina nuốt khan, cố xoa dịu nỗi đau đang làm cô nghẹn lại khi nghe nhắc tới người chồng đã mất của mình, "Từ lúc bà mất, cháu cũng có thấy ông gặp gỡ ai nữa đâu".
"Vì ông đã có tận bốn mươi sáu năm bên người đàn bà tốt nhất trần đời. Không ai có thể sánh với bà ấy. Ông không muốn tán tỉnh một người phụ nữ để rồi làm người ta thất vọng, vì ông sẽ không ở với người tốt thứ hai, và sẽ không đi bước nữa. Ông đã già rồi, chẳng thể thay đổi để phù hợp với ai nữa. Cháu mới hai lăm tuổi. Còn trẻ lắm, chưa thể kết thúc đời mình nhanh thế được. Khổ thật, ông còn chịu khó giao thiệp hơn cả cháu”.
“Cháu tham gia câu lạc bộ poker hàng tuần ông tổ chức lúc nào chẳng được”. Câu nói mỉa mai của cô chỉ càng khiến đôi mắt ông u uẩn hơn.
“Sabrina, đừng hỗn với ông. Cháu từng nói về việc du ngoạn vòng quanh thế giới, rồi sinh cả một đàn con cho vui nhà. Cháu vẫn còn thời gian để hoàn thành cả hai việc. Nhưng cứ trốn tránh ở đây thì không làm được gì đâu”.
Đống tro nguội của những ước mơ đã chết giờ khuấy lên trong lòng cô, “Cháu không trốn tránh. Cháu đang làm việc đấy chứ. Cháu cũng không cần phải sinh con mới có được cuộc sống trọn vẹn. Còn chuyện du lịch khắp nơi thì ở đây cháu đã có tất cả những gì mình muốn rồi ông ạ. Các du khách từ thập phương chẳng tới đây là gì”.
“Cả thế giới có thể đổ về Aspen, nhưng nghe lại chuyện chu du của người khác hay đứng ngoài nhìn thì vẫn không bằng tự mình thưởng thức”.
“Rõ ràng cháu không có tương lai với một anh nhà giàu chỉ chăm chăm đêm cho tới ngày rời thị trấn”.
“Cậu ta đâu như bố cháu. Jarrod có thể đã bỏ thị trấn mà đi, nhưng cậu ta đã quay lại ngay lúc biết ông bố từ trần. Đừng bảo với ta là cháu không thích nó. Ta thấy cháu bôi son bóng lúc ở sảnh rồi”.
Cảm giác tội lỗi làm má Sabrina nóng rát, “Cháu đang sửa lại chỗ lan can bị lỏng thì anh ta chen ngang. Môi cháu lúc đó hơi khô”.
“Ừ, ta dám chắc vì thế hai đứa mới không rời mắt khỏi nhau lúc cùng ở trong phòng”.
Cô không buồn phủ nhận nữa, “Ông đâu biết anh ta. Sao ông với cháu có thể tin tưởng anh ta được? Ông đã nói bao nhiêu lẩn là nhà Jarrod toàn bọn tham đất đai đó thôi”.
“Đó là nói về ông bố. Sau khi bà vợ mất, Donald Jarrod đã biến thành một lão ích kỷ, nhẫn tâm. Xung quanh có thứ gì hắn đều ngấu nghiến cho bằng sạch. Hắn còn thúc ép mấy đứa con riết ráo lắm, nên chẳng lạ gì có thời cơ là chúng cao chạy xa bay hết. Nhưng ông hiểu bọn con trai nhà Jarrod hơn cháu tưởng đấy. Ông đã chứng kiến chúng trưởng thành. Cả thị trấn này đều thế. Dù chúng có nghịch ngợm như bao đứa trẻ khác, chúng vẫn rất cần mẫn và đáng trọng”.
Cần mẫn? Cô không thể nghĩ nổi một ai giàu như nhà Jarrod lại phải đổ mồ hôi vì điều gì ngoại trừ việc xem thị trường chứng khoán tung hứng với khoản đầu tư của họ. Jarrod Ridge sẵn sàng đáp ứng những khách hàng giàu có nhất muốn được cung phụng và chiều chuộng. Danh sách khách hàng của họ dài dặc toàn những cái tên nổi tiếng, và một ngày ở khu nghỉ dưỡng trị giá nhiều hơn cả một tháng lương của cô. Cô biết chừng ấy nhờ những lời bàn tán và tờ báo của vùng.
Nhưng bấy nhiêu không đủ để cô hiểu lý do Gavin tới đây, nhốt mình trong phòng với riêng ông. Ông định hiến quán trọ này cho ban bảo tồn di sản hay bán nó cho nhà Jarrod? “Không phải anh ta tới mua nhà nghỉ chứ ông?”
“Cậu ta không cần cái nhà nghỉ này đâu”.
“Thế thì vì cái gì ạ?”
“Cái đó cháu không cần quan tâm”, nhưng ánh mắt ông lại đảo về nơi khác.
Cô phải tìm cho ra xem có chuyện gì. Cách duy nhất lấy được đáp án là phải đa mưu như ông nội.
“Cháu sẽ hẹn hò với Gavin nếu ông chịu để cháu thuê người giúp sửa sang lại chỗ này. Người ta đã đặt phòng cứng từ thứ Hai sau tuần lễ Tạ ơn tới tận giữa tháng Ba kia”.
Rõ ràng ông đã bị chạm tự ái. Ông nhún bờ vai hẹp lên, “Việc vặt đó ông làm được mà”.
“Cháu biết ông làm được. Cũng không có gì nhiều nhặn. Nhưng thế này để ông có thời gian tập trung vào việc lớn, còn việc lặt vặt đã có người khác lo rồi”.
Ông nheo mắt lại, trỏ trỏ ngón cái vào ngực mình, “Ông đồng ý thỏa thuận này, với điều kiện ông sẽ chọn thuê ai, cháu cũng phải cho cậu Jarrod một cơ hội. Cháu nghe không?”
“Cháu sẽ hẹn với anh ta một lần. Còn muốn cháu hẹn thêm lần nữa hay không là việc của anh ta”. Cô có thể đảm bảo rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Cô đã không muốn yêu đương hay đau khổ vì nó nữa. Đặc biệt là không muốn dây dưa gì với Gavin Jarrod.
Tiếng gõ cửa khiến Sabrina rùng mình. Thà để búa đập dập ngón tay lần nữa còn hơn phải đến cuộc hẹn này.
Quyết tâm làm cho dứt điểm, cô xỏ vào chiếc áo khoác, kéo phéc-mơ-tuya lên tận cằm, băng qua phòng khách rồi mở cửa. Gavin, lúc này đang vận một chiếc áo trượt tuyết màu đen làm nổi lên bờ vai rộng, đứng choán cả lối vào. Cô bỗng cảm nhận một sự rung động rất khó hiểu, và luồng khí lạnh tràn vào chẳng giúp làm đôi má nóng ran của cô hạ nhiệt.
Cô thừa nhận anh ta rất quyến rũ. Nhưng nội có trông chờ đến thế nào đi nữa, giữa họ sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
Ánh mắt nâu của Gavin lướt từ những lọn tóc xoăn đều xuống tận đôi bốt đã sờn của Sabrina, “Mang theo găng tay với xe trượt băng nữa nhé”.
Cô liếc qua anh, thấy một chiếc Jeep với những chiếc bánh xe to sụ nằm trong bãi đỗ của nhà nghỉ. Hôm nay không có chiếc Cadillac sang trọng nào, “Chúng ta đi đâu?”
“Đi dã ngoại”.
Tay này bị ngớ ngẩn hay thích hành hạ cô thế? “Ngoài trời chỉ có 40 độ thôi đấy”.
“Tôi sẽ không để cô bị lạnh đâu”.
“Vậy anh định giữ ấm cho tôi thế nào? Đừng hòng giở bài lợi dụng của mấy tay nhà giàu để suồng sã, vô ích thôi”.
“Không phải thế. Tin tôi đi. Tôi biết mình đang làm gì mà”.
Tin hắn ta à? Không đời nào. Cô giật đôi găng cùng mũ khỏi chiếc cọc treo, “Đi nào”.
Ánh kim trong mắt anh lóe lên đầy thích thú, “Nghe giọng cô cứ như chuẩn bị đi nha sĩ hàn răng mà không được gây tê ấy nhỉ”.
“Chẳng lẽ anh yêu cầu tôi phải giả bộ hào hứng vì được hẹn hò với anh sao? Anh thừa hiểu tôi đồng ý chỉ vì anh có điều đang giấu thôi”.
Anh càng cười to hơn - như một con cá mập khi há miệng - khi nghe cô nói mỉa, “Cô sẽ không phải hối tiếc khi đi chơi cùng tôi hôm nay đâu”.
“Cái đó còn xem đã. Mà không phải cả hôm nay. Chỉ là một bữa trưa thôi. Hai tiếng là cùng. Chiều tôi còn có việc”.
Sự tự tin - hay là tự đại? - của anh thể hiện rất rõ ràng qua cách điều khiển chiếc xe bốn bánh chỉ với một cú lướt tay nhẹ kèm một chút nghiêng người. Sabrina tản bộ trên lối đi, cảm nhận rõ anh đang lừ lừ tiến lại phía sau. Anh vượt lên phía trước để mở cửa. Cô né người khỏi anh, khẽ luồn vào chiếc Jeep.
Từ một khung cửa sổ của quán trọ, cô nhác thấy gương mặt của ông nội. Sao nhìn nét mặt ông nghiêm trọng vậy? Cô đã làm như ông muốn. Hy vọng ông sẽ công nhận việc cô hy sinh cả một buổi chiều sửa sang nhà nghỉ để làm điều này. Dù sao ông cũng đã chịu mướn người giúp đỡ, thế cũng bõ công phải chịu đựng suốt hai giờ sắp tới rồi. Lẳng lặng chấp nhận số phận mình, cô gài lại chiếc đai bảo hiểm.
Gavin vào ghế ngồi rồi nổ máy. Anh hướng về khu Jarrod Ridge. Sabrina tựa vào lưng ghế, ngắm nhìn những ô phố ở Aspen. Các phòng trưng bày tranh, cửa hiệu trang sức và quần áo hàng hiệu cùng những nhà hàng danh tiếng nằm san sát hai phía vệ đường, thay vẻ duyên dáng thời xưa bằng mẫu kiên trúc hiện đại. Với một thành phố nhỏ, khu trung tâm thương mại Aspen và vùng vành đai trượt tuyết đã thu hút được rất nhiều du khách, đồng thời tạo ra không ít việc làm và lợi nhuận. Thật may mắn vì cô là một phần của nơi này. Nên cô không muốn mất nó, nhưng chẳng có cách nào trụ lại ở đây nếu không còn nhà nghỉ nữa.
Bất thình lình Gavin quẹo qua cổng vòm của khu nghỉ dưỡng. Cô chưa có dịp tới con đường này, và giờ không thắng nổi tính tò mò nữa. Nhưng cô còn chưa kịp nhìn kỹ các tòa nhà nghỉ đặc biệt sang trọng mà người ta đồn thổi, Gavin đã bỏ tay lái, đi ra khỏi đường chính rồi rẽ vào một lốì đi còn nguyên nền đất.
“Đường này dẫn đi đâu?”
“Chỗ tôi thích nhất”. Anh liếc một cái nhìn chớp nhoáng nhưng hớp hồn về phía cô. Cô không cho bản thân phản ứng lại. Dù có lôi cuốn hay không, cô cũng không ưa kiểu ve vãn cũng như chính tay nhà giàu chán ngắt này.
Đường đi ngày càng gồ ghề và dốc. Cô bấu chặt lấy ghế, mắt nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ thay vì đảo sang phía Gavin. Chiếc Jeep xóc lên xóc xuống, tận khi anh rẽ ngoặt qua một tảng đá và đỗ xịch bên rìa khoảng đất trông mới thôi, “Ta đến nơi rồi”.
Cô quét cái nhìn qua khung cảnh lốm đốm tuyết. Không có bàn picnic. Nói đúng hơn, chẳng có gì ngoài tự nhiên. Đất. Đá. Cây cối, “Đây à? Ta đang ở đâu đây chứ. Chỗ này cách khu nhà nghỉ bao xa?”
“Tính theo đường chim bay thì không xa lắm, nhưng tôi khuyên cô không nên cuốc bộ, trừ phi cô là tay leo núi dày dạn. Ở đây địa hình không đẹp đâu”.
Cô không phải là người ưa dã ngoại. Cô đẩy cửa xe bật mở, lập tức khí lạnh ùa vào, làm cô run rẩy, “Chắc ăn ở trong xe thôi”.
“Yếu thê!” Sau khi buông lời chê đầy thách thức, anh trèo xuống, đi vòng ra phía sau, lấy ra một cái ba lô to sụ rồi xốc lên vai. Cô sụp chiếc mũ lên đầu, xong cũng đi theo.
Lúc cô đến bên cạnh, anh quẳng sang một chiếc mền màu xanh, “Có vác được thứ này không?”
“Có”. Chắc phải quấn nó quanh người thôi.
Sau khi khóa chiếc Jeep xong xuôi, anh đi theo một lối mòn gần như nằm khuất giữa những cây bách xù lấp xấp. Sabrina nặng nề bước phía sau, hít hà bầu không khí trong nhưng sắc lạnh. Và rồi cô nhận ra mùi hương của Gavin cũng thế này. Đầy mùi trà xanh, mùi đất và nắng ấm. Thật chẳng giống một tay thành phố chút nào.
“Nhớ để ý đường đi đấy”. Anh ngoái lai nói khi mặt đất bắt đầu dốc dần lên, “Có cần giúp một tay không?”
“Tôi tự lo được”. Đã lâu lắm rồi cô không đi bộ - từ tận mùa hè trước khi cô bỏ nhà rồi tự ý kết hôn. Hồi đó ông vẫn còn đủ sức đưa cô đi tham quan vùng núi quanh Aspen, đôi khi dùng ngựa, nhưng thường là cuốc bộ. Khi quán vãn khách bà nội vẫn thường đi cùng hai người. Những ngày tháng thảnh thơi đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Sabrina.
Cô cố gạt đi nỗi buồn bằng cách ngắm nghía từng hàng thông xanh, những cây tùng và các cây dương trơ trụi xung quanh, chứ nhất định không nhìn bắp chân chắc nịch và cặp mông săn chắc đang chuyển động phía trước cô. Hẳn Gavin đã phải trả cho chuyên viên huấn luyện một khoản kếch sù để có được dáng người đẹp thế kia.
Suốt mười phút tiếp theo cô chỉ còn để ý đến việc bước đi cho vững và nhịp thở của mình. Đúng lúc tưởng chừng buồng phổi cô sắp nổ tung vì bài thể dục quá sức này, anh dừng lại, “Chỗ đó đây rồi”.
Cô đảo mắt một lượt qua khoảng đất trống ở chân vách đá, thấy ngay một bếp lửa đào sẵn có đá kè xung quanh, bên trong chất đầy củi đã chẻ. Rõ ràng anh đã tới đây từ trước để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại này, “Ở đây thì có gì đâu”.
“Cô nói vậy là nhầm rồi”. Anh bỏ ba lô xuống, tháo găng rồi châm lửa. Củi khô bén rất nhanh, “Cô biết những gì về vùng Aspen này nào?”
Sabrina ngồi dịch vào gần đống lửa đang cháy lép bép, dù chuyến leo núi vừa nãy đã đủ làm nóng cả người cô. Cô rút găng ra để ngọn lửa sưởi ấm hai lòng bàn tay, “Tôi biết năm 1879 Aspen vốn là một thị trấn khai thác bạc mang tên thành phố Ute. Nhưng có bây nhiêu thôi, dù hầu như mùa hè nào tôi cũng ở đây trong khi bố mẹ đi làm nghiên cứu. Tôi học lịch sử vùng này chủ yếu để cho khách trọ biết sơ qua”.
“Bố mẹ cô nghiên cứu gì?”
Cô muốn tránh không trả lời, nhưng nếu anh ta biết thì cũng có sao đâu? “Họ là giáo sư dạy đại học ở tận Pennsylvania, chuyên về động vật học. Ông bà hay bay đi đây đó khắp địa cầu để nghiên cứu đặc điểm hành vi của một số loài động vật”.
“Cô chưa từng đi với họ sao?”
“Hai người bảo tôi ở nhà với ông bà cho an toàn”. Thực ra, cô cho rằng bố mẹ cô không muốn việc phải để mắt đến cô làm ảnh hưởng đến nhiều thứ thú vị hơn nằm ngay trong tầm ngắm của họ, như gấu Bắc cực hay chim cánh cụt chẳng hạn.
Anh trải tấm mền ra khoảng đất đã cào sạch tuyết, rồi xếp ra nhiều loại hộp nắp kín, hai cái bình nước, cuối cùng là một ổ bánh mì giòn được gói trong khăn ăn.
Bản năng thúc giục cô giúp anh một tay, nhưng rõ ràng chuyến dã ngoại này là ép buộc, nên cô mặc kệ cho anh làm hết. Thọc tay vào túi, cô lang thang cách đống lửa một quãng ngắn, quan sát xem ngã rẽ tiếp theo của con đường sẽ dẫn đi đâu. Dù tưởng như Gavin đang bận rộn soạn sửa, Sabrina vẫn cảm nhận được sự chú ý của anh đang đổ dồn về phía cô như con sói đầu đàn theo dõi bầy của mình - hay đúng hơn là con mồi kế tiếp. Anh ngước lên, ánh mắt chộp được cô ngay tức khắc, chứng tỏ cô nghĩ đúng, “Ăn rồi hãy đi xem. Bữa trưa xong rồi đấy. Ngồi xuống đi”.
Làm sao ngon miệng được trong khi người đang rét run thế này. Nghĩ vậy, cô quay lại, từ tốn ngồi xuống trên tấm mền, dịch sát vào đống lửa, vừa tầm để lấy thức ăn nhưng đảm bảo không quá gần kẻ đồng hành bất đắc dĩ kia.
Gavin Jarrod làm cô xáo trộn. Việc ở gần anh khiến cô cảm tưởng mình bị đặt chênh vênh trên đỉnh chặng trượt tuyết dành riêng cho các tay lão luyện và chuẩn bị lao xuống với tốc độ chóng mặt. Cô chẳng phải dân trượt tuyết lành nghề, mà Gavin, giống như hầu hết các dốc trượt đẳng cấp cao, lại càng không phải thứ cô có thể thử sức được.
"Thời hoàng kim của ngành khai thác không kéo dài lắm nhỉ?". Cô lái sang chủ đề khác ít gây xáo trộn hơn.
Ánh mắt anh bắt gặp cô, như một cái cây thình lình đổ ập xuống khiên cô nghẹt thở, "Gần như tất cả mỏ khai thác đều đóng cửa sau cơn Khủng hoảng năm 1893. Đến những năm 30 Aspen chỉ còn chưa đầy một nghìn cư dân, dù ngay trước đó dân số đã vọt lên tới mười lăm nghìn. Mãi tới giữa thập kỷ 40, lúc chỗ này biến thành khu trượt tuyết, cả vùng mới hồi phục lại. Jarrod Ridge vẫn đứng vững qua bao nhiêu biến cố như thế.
Niềm tự hào của anh đánh thức sự tự hào trong cô, "Quán trọ Snowberry cũng thế. Tổ tiên của tôi cũng ở đây từ hồi có cụ kị của anh đây".
"Thế à ?". Anh chỉ vào chiếc bình thủy. Nhân cơ hội này ánh mắt anh mới dứt khỏi cô, "Cà phê, sô-cô-la hay nước đun sôi còn nóng, uống gì tùy cô nhé. Bữa trưa có đồ cay. Pho-mát vừa cắt để trong bình kia, kem chua trong lọ này, còn kia nữa là rau và nước sốt".
"Nghe cũng tươm tất đấy". Cô miễn cưỡng thừa nhận.
"So với đàn ông ấy hả?" Anh tháo nắp một hộp, lập tức khói tỏa ra không trung. Mùi ớt cay nồng xộc vào mũi, làm cô ứa nước miếng.
Cô nhún vai, "So vói một anh nhà giàu".
Anh nhướn mày, "Thế lúc trước cô tưởng là có gì?"
Cô nhún vai tiếp, "Lại một bữa tối lung linh nến đến phát nhàm ở một chỗ tuyệt đẹp nào đó không in giá lên thực đơn, tác phong bồi bàn trịnh trọng như đưa đám, còn tên các loại rượu thì dài bằng cả cuốn danh bạ”.
Anh chăm chú nhìn cô, nét mặt anh bình thản, khó đoán được liệu anh có bị chạm tự ái không, “Nếu tôi làm thế thật, chắc cô sẽ nghĩ tôi đang tìm cách gây ấn tượng”.
Anh ta không biết cách pha trò hay đang nói nghiêm túc vậy? “Hóa ra không phải anh đang gây ấn tượng à?”
Anh đổ món thịt bò cay đặc sệt vào tô, cầm thêm cả một cái ca và thìa, rồi chuyển sang phía cô, “Nếu thế thì cô đã biết. Ăn đi kẻo nguội”.
Cô nhíu mày, cố ngẫm lại xem ý anh là gì, rồi hớp một miếng thịt cay. Vị bò rất đậm lan ra trên lưỡi, “Ừm. Ngon thật”.
“Món do anh tôi chế ra đây. Hồi còn chưa tới nỗi béo phì Guy là tay bếp giỏi. Giờ ông ấy làm chủ nhà hàng và để người khác đứng bếp rồi”.
“Xin gửi lời khen tới người nấu món này nhé”.
Anh giơ cái ca lên như muốn nâng ly, “Cô thích là được rồi”.
“Anh nấu món này?” Rõ ràng anh ta có cả một đội ngũ nhân viên sẵn sàng thực thi mọi yêu cầu kia mà.
“Ai chẳng biết thi thoảng cả người giàu cũng cầm chảo được”.
Bị bẻ ngoặt, cô lẳng lặng bẻ một miếng bánh mì, nhúng vào tô rồi vừa ăn vừa nghĩ xem tay Gavin này muốn gì ở mình. Trong thị trấn đâu thiếu phụ nữ chưa có nơi chốn, lại hấp dẫn hơn. Sao lại là cô? Vì chán chường? Vì thích thử cảm giác hèn kém? Vì nhà trọ?
“Sao cô trở lại Aspen?” Câu hỏi của anh luồn vào ý nghĩ trong đầu cô.
Sabrina đắn đo. Nói sự thật hoặc sẽ khiến anh thấy thương hại, hoặc chẳng khác nào xướng lên bài ca đình chiến, mà cô lại không muốn như vậy, nên đành chỉnh lại, “Bà mất nên ông cần tôi giúp chuyện quán trọ”.
“Cô định ở hẳn đây không?”
“Có”.
“Trước khi tói đây cô làm gì?”
“Đi làm, đi học”. Làm vợ. Nhưng nói vậy đủ rồi. Cô xoay người một chút, “Thế còn anh?”
“Đi làm. Du lịch”.
Anh ta trả lời cộc lốc thế cũng phải, cô thầm nghĩ, “Du lịch tới đâu?”
Anh nhún vai, “Bất kỳ nơi nào công việc hay tâm trạng yêu cầu”.
Nghe hay thật. Cô và Russell từng định làm việc nhiều nơi trong nước sau khi anh rời quân ngũ, nhưng cái chết của anh khi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng đã làm mọi kế hoạch của cả hai tan vỡ.
Suốt từ lúc đó, bữa ăn trôi đi trong lặng lẽ, chỉ có tiếng một loài vật nhỏ nào đấy sục sạo tìm thức ăn, thi thoảng bị tiếng máy bay phản lực trên đầu át đi. Sau khi thu dọn đĩa, anh lôi ra từ trong ba lô mấy gói bích quy, vài phong sô-cô-la, kẹo dẻo cùng hai cây xiên.
Công thức này trông quen thật, “Anh định làm bánh quy kẹp à?”
“Thói quen rồi. Lần nào cắm trại ở đây tôi với các ông anh đều làm món này cả”.
Con người này trong hình ảnh một đứa trẻ biết tụ tập làm cô bớt ác cảm đi đôi chút, “Lâu lắm rồi tôi chưa ăn lại bánh quy kẹp”.
Cô nhìn chăm chú vào đôi tay anh đang xiên rồi hơ kẹo dẻo trên đống lửa. Không phải là đôi tay của những anh công tử rỗi việc nhà giàu được nuông chiều. Những vết sẹo nhỏ làm hỏng cả nước da rám nắng, lòng bàn tay đã đầy chai. Khiếm khuyết kiểu này không ăn nhập với một kẻ huênh hoang, tay đeo đồng hổ Tag Heuer và lái xe Cadillac mà cô thấy ngày hôm qua, “Này Gavin, lúc không giết thời giờ ở Aspen, anh làm gì?”
“Tôi là kỹ sư xây dựng”.
Cô đã nhầm. Anh không phải là người nhàn hạ, kỹ sư xây dựng còn phải rất thông minh dù việc đưa cô đến đây để làm cô chết cóng thật chẳng tương xứng chút nào. Thực ra, suy cho cùng cô cũng không lạnh tới mức đó, vì trước mặt cô là đống lửa, còn sau lưng đã có cả mặt đá nhô ra chắn gió.
Nhưng cô không hiểu nghề nghiệp của anh thì có liên quan gì tới thái độ quan tâm tới ông nội hay quán trọ Snowberry nhà cô, “Xây dựng những gì?”
“Cầu, đê đập, mỏ, rồi nhà cửa. Cứ dự án nào hay thì tôi theo”.
“Anh rất yêu nghề thì phải”. Chỉ cần nghe giọng nói đầy nhiệt huyết kia là biết.
“Tôi chưa bao giờ muốn làm gì khác”.
“Thảo nào phải ở đây một năm chẳng khác gì cực hình”. Cả thế giới rộng lớn đang đợi anh ta kia mà.
“Rồi cũng sẽ qua thôi”. Anh kẹp một miếng kẹo dẻo đã gần chảy nhão cùng một miếng sô-cô-la vào giữa hai cái bánh quy rồi đưa cho cô.
Cô nhận lấy, cắn rồi nhai một miếng giòn tan, nhấm nháp những hồi tưởng đang dồn dập dội lại theo vị ngọt của món bánh. Ngày trước bà rất hay làm bánh kẹp cùng cô, “Tôi thừa nhận là đã nghi ngờ chuyến picnic của anh, nhưng cuối cùng lại thấy hay. Ở trên này đẹp thật”.
“Về đêm, ngắm sao còn đẹp hơn nữa”. Vừa nói, anh vừa cắn một miếng bánh trên tay.
“Giờ thì hơi muộn. Nhiệt độ về đêm chỉ còn đếm bằng một chữ số thôi”. Cô liếm một miếng kẹo còn dính lại trên môi, “Anh vẫn chưa nói xem ông nội tôi có thứ gì anh đang cần”.
“Đây”. Anh chỉ tay quanh chỗ họ đang ngồi.
Một miếng sô-cô-la nhỏ dính lại trên mép anh. Cô bỗng muốn nhoài người tới rồi dùng ngón tay quệt nó đi. Hoặc dùng lưỡi. Ý nghĩ lan man đó làm cô giật mình sợ hãi, phải ngoảnh đi, lướt nhìn khung cảnh xung quanh để không phải tập trung vào vị trí cuốn hút lạ thường kia nữa, “Đây chính xác là thế nào?”
“Năm mẫu nằm trong khuôn viên khu Jarrod Ridge, kèm theo một hầm mỏ chết do cụ tổ của tôi gây dựng từ trước khi cái tên Aspen ra đời”.
Lúc cô quay lại, ơn trời vết sô-cô-la đầy mời gọi lúc nãy đã biến mất, “Ông nội tôi sở hữu mảnh này à? Sao thấy anh nói gì về vụ cược bài poker kia mà”.
“Ông Henry thắng mảnh đất cùng quyền sở hữu hầm mỏ từ nội tôi 50 năm trước. Tôi muốn có lại cả hai”.
“Chỉ thế thôi sao? Chỉ mảnh đất này? Nếu ông nội tôi chịu bán, anh sẽ không gây khó khăn gì cho ông chứ?”
Anh cầm một que củi lên và cời vào đống lửa, tránh không nhìn vào ánh mắt của cô - giống hệt ánh mắt người ông, “Ừ”.
Cô không tin. Xoay chiếc ca đã cạn nước trong tay, cô dò xét nét mặt căng thẳng của anh, “Thế anh muốn gì ở tôi? Anh mong tôi sẽ thuyết phục nội bán mảnh đất cho anh à?”
“Chúng tôi đã thông nhất các điều khoản rồi”.
Vẫn có điều khó hiểu, “Nếu ông tôi đã đồng ý cho anh thứ anh muốn có, thì tôi còn ở đây làm gì, Gavin?”
Nhiều giây im lặng kéo dài giữa họ, “Vì tôi muốn có em, Sabrina Taylor. Em cũng muốn có tôi”.
Ruột gan cô quặn lại, thiêu đốt, nhưng không phải vì tô thịt bò hầm cay hay món bánh tráng miệng ngon lành. Ý muốn phủ nhận ập tới, khiến tim cô đập loạn như bầy ngựa bất kham, “Anh nhầm rồi”.
Hàm răng trắng đều của anh lóe lên trong nụ cười thoáng chốc của kẻ đi săn, “Rồi sẽ có lúc em thấy tôi không phải là người dễ khuất phục. Xem ra phải cho em thấy em sai rồi”.
Anh vòng tay ra sau gáy để kéo cô lại, rồi áp miệng mình vào miệng Sabrina.