Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn học làm một người phòng thủ.
Trình Ca ngồi lại lên ghế chân cao, cầm cọ quẹt dính một lớp màu cam vẽ lên vải vẽ tranh. Giữa chừng, cô suy nghĩ một chút, trong khoảnh khắc cô bảo mẹ rời khỏi, bà hẳn đã hiểu rõ tất cả.
Cô xuống ghế, đi tới bên bàn bếp cầm di động lên, bấm một dòng tin nhắn gửi cho mẹ.
“Mẹ, con tha thứ cho mẹ, cũng xin mẹ tha thứ cho con.”
Gửi xong đi về phía ghế và giá vẽ, bước chân dừng lại, lại quay trở lại lấy di động. Cuối cùng, bấm ba chữ: “Con yêu anh ấy.”
Gửi xong.
Cô không nhúc nhích, nắm chặt di động. Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng lại gửi một tin: “Cũng yêu mẹ.”
Rất lâu sau đó, mẹ Trình trả lời nói: “Tối mai về nhà ăn cơm.”
Người say rượu lái xe trực tiếp gây tai nạn năm đó đã sớm đi tù và ra tù, cô và mẹ lại vĩnh viễn không có ngày giải thoát.
Mười hai năm qua, cô và bà luôn nghĩ, nếu như đêm khuya hôm ấy cô không tùy hứng khăng khăng đi ăn kem, tai nạn xe cũng sẽ không xảy ra. Mà giờ đây, đã đến lúc hai người cùng buông chấp niệm (1).
(1) Chấp niệm: đối với vật hoặc người nào đó hoặc chuyện gì đó vô cùng cố chấp, khi cố chấp quá mức sẽ có ý oán hận.
**
Buổi trưa ăn cơm xong, Trình Ca đưa Bành Dã ra sân bay.
Thượng Hải vào tháng Chín vẫn nóng oi ả.
Trình Ca đứng trong đại sảnh suy tư điều gì đó, chờ anh đổi thẻ lên máy bay quay lại, cô đột nhiên hỏi: “Người đó là anh?”
Ban đầu Bành Dã không hiểu: “Gì cơ?”
Trình Ca nhìn anh, giọng nói hơi căng: “Người nói chuyện với em hôm đó là anh?”
Bành Dã sửng sốt, cách mấy giây hiểu ra, cũng vội vàng nói: “Phải.”
“Người bế em từ trong xe ra cũng là anh?”
“Phải.”
“Khi đó, anh nói anh là một người bạn.”
“Em đều nhớ?”
“Đều nhớ.” Cô thả lỏng, nói, “Em tưởng là Từ Khanh.”
“…”
Hóa ra tất cả tình cảm và thù hận trước đây, chẳng qua là từng hồi hiểu lầm. Nhân duyên tuần hoàn, tơ hồng của cô, cuối cùng trở lại trong tay anh.
**
Trên máy bay từ Thượng Hải về Tây Ninh, Bành Dã ngủ rất yên ổn. Sau khi hạ cánh, anh gửi tin nhắn cho Trình Ca nói đến rồi. Qua một lúc, di động trong túi rung lên, anh biết cô sẽ trả lời một chữ: “Tốt.”
Nhưng bất ngờ là lần này có ba chữ.
Anh nhớ giọng nói mang theo chút lạnh lẽo lại không có lên xuống gì của cô:
“Vậy thì tốt.”
Bành Dã đứng trong đại sảnh sân bay, người đến người đi, ngón tay anh khẽ nhấn phím, chậm rãi nở nụ cười.
**
Thượng Hải.
Nhà họ Phương hiếm được nghênh đón một lần gia đình tụ tập ăn uống. Bố Phương, mẹ Trình, Phương Nghiên và Trình Ca đều tham gia.
Thím Trương đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn. Giáo sư Phương cực ít uống rượu còn khui một chai rượu vang đỏ. Phương Nghiên nhớ tới lần trước say khướt, có chút xấu hổ. Ngược lại Trình Ca trông giống như không nhớ. liufeiyang.wordpress.com/
Bố Phương xoay cái mâm tròn trên bàn ăn một cái, nói: “Ăn nhiều tôm một chút, bổ sung dinh dưỡng.”
Trình Ca múc một muỗng. Bố Phương hỏi: “Ca Ca gần đây bận không?”
“Mấy ngày trước không bận ạ. Nhưng lập tức sắp bận rồi.”
“Triển lãm ảnh của cháu có phản ứng rất tốt, giáo sư, sinh viên trong trường đại học của chú đều quan tâm đến chuyện này, còn thành lập không ít đội tình nguyện mới.”
“Vâng. Bước tiếp theo muốn mở rộng nó đến nhiều thành phố hơn, cháu còn lên kế hoạch đi sâu hơn chụp ảnh một lần nữa.”
Mẹ Trình nghe, nhìn cô: “Khi nào?”
“Còn xa, mấy tháng sau.”
Mẹ Trình mở miệng, hơi nghiêm túc: “Hai đứa xem như là bạn trai bạn gái?”
Trình Ca “ừm” một tiếng.
“Cậu ta muốn tới Thượng Hải không?” Mẹ Trình mãi mãi là người thực tế.
Trình Ca không đáp.
“Sao không nói chuyện?”
“Hẳn là không.”
“Nói như vậy con muốn đi tới cái chỗ xa xôi đó với cậu ta?”
“Cũng sẽ không.” liufeiyang.wordpress.com/
“Ca Ca, con không thể không suy xét cho tương lai. Vùi đầu vào trong cát là người vô dụng. Mẹ là người từng trải, con còn trẻ, khi yêu nhau cuồng nhiệt thì chủ nghĩa lý tưởng lắm. Loại quan hệ không có đảm bảo này không duy trì được bao lâu đâu, kết quả người bị tổn thương vẫn là chính con.”
Trình Ca không đồng ý, nhưng cũng không có khả năng phản bác.
Phương Nghiên thấy bầu không khí sắp thay đổi, vội vàng thêm đồ ăn vào chén Trình Ca: “Ăn chút bắp đi.”
Nhưng không thể ngăn cản mẹ Trình: “Cái thân phận kia của cậu ta… Là một người đàn ông, hẳn nên tính toán trên thực tế cho con, cậu ta có không? Không nói của cải trước, chỉ nói công việc kia của cậu ta, tính chất nguy hiểm quá nhiều. Cứ coi như là vì con, cậu ta cũng nên suy nghĩ chuyện đổi việc làm. Mẹ biết con muốn thế nào, con không yêu cầu gì cả, chỉ cầu một trái tim. Con quá lý tưởng hóa…”
Giáo sư Phương rốt cuộc vỗ vỗ vai mẹ Trình, điềm tĩnh nói: “Ăn cơm không nói việc nước.”
Mẹ Trình dừng nói.
Giáo sư Phương nói: “Ca Ca, ăn cơm trước đi.”
Trình Ca nắm đũa, cả buổi không có động tĩnh. Cô chỉ thấy được chuyện đơn giản nhất, không thấy được những thực tế phức tạp kia. Từ Khanh yêu cô, tuổi tác không thích hợp; Giang Khải yêu cô, vướng Vương San không thích hợp; bây giờ đến Bành Dã, thân phận không thích hợp; trong mắt họ, gặp ai cũng không thích hợp.
Cô cảm thấy hơi mệt mỏi, rất lâu, mới nhẹ giọng nói,
“Các người không biết một trái tim khó có được biết bao.” Cô cắn môi, lắc đầu, “Các người đều không biết.”
Cô ngẩng đầu, nhìn mẹ, “Trước đây con chưa từng nhận được, khó khăn thế nào, con biết.”
“Nếu có vấn đề gì thì đó là chuyện giữa con và anh ấy, bọn con sẽ tự giải quyết.”
Sắc mặt cô đặc biệt bình tĩnh, đối thoại kết thúc. liufeiyang.wordpress.com/
Mẹ Trình liếc nhìn Trình Ca, lại liếc nhìn giáo sư Phương, nghĩ tới mối quan hệ mẹ con mới dịu lại, cuối cùng không nói gì nữa. Sau khi ăn xong, mẹ Trình đi lên ban công, sắc mặt không tốt.
Bố Phương đi tới, ôm vai bà, vỗ vỗ.
Mẹ Trình nói: “Đây là em nghĩ cho nó, thanh niên cứ không chịu suy xét thực tế, em nói điểm đó sai rồi sao?”
Bố Phương kéo bà đến bên ghế dài ngồi xuống, nói: “Bất chấp thực tế, đi tùy theo lòng mình, đây chính là tuổi trẻ mà. Tại sao mấy người có tuổi chúng ta muốn quay lại thời trẻ, bởi vì hâm mộ đấy, đi tùy theo lòng mình, từ hay biết bao.
Nhưng điều em nói cũng đúng. Với tư cách là trưởng bối, trách nhiệm chính là nhắc nhở cho bọn trẻ. Nhưng cách em nói chuyện không thích hợp, nhắc tới người đàn ông đó, giọng nói từ ngữ đều không hay. Đối với nhóm anh hùng tầng dưới cùng này mà nói, sự bi ai lớn nhất không phải là sự hung hăng của người xấu, mà là sự kỳ thị của người tốt.
Chúng ta không thể khiến họ đau lòng.”
“Không phải em kỳ thị. Nếu cậu ta không có quan hệ dính líu với Trình Ca, việc cậu ta làm em cũng sẽ nói vĩ đại.” Mẹ Trình nói, “Em đã xem triển lãm ảnh đó, thứ các anh thấy là cao quý, cái em thấy là người đàn ông con gái em muốn cố sống chết giữ lấy. Vừa khổ, vừa nghèo, vừa nguy hiểm, các anh đều làm khán giả xem anh hùng, xem xong quay người lại, mỗi người đều sống cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. Ca Ca phải làm thế nào?”
“Đứa bé Ca Ca này, bên ngoài thay đổi thế nào đi nữa, sự thuần khiết trong lòng, hiếm có hơn rất nhiều cô gái cùng tuổi đấy.” Giáo sư Phương khẽ than, “Anh lại cảm thấy, người đàn ông đó sẽ cân nhắc thực tế vì Ca Ca. Anh cũng đã xem triển lãm ảnh, đó là một người đàn ông có trách nhiệm, có ý tưởng. Anh lại cảm thấy cậu ấy đang chờ đợi một bước ngoặt nào đó, cụ thể là gì, anh không rõ lắm. Nhưng sau khi ở chung với Ca Ca, trách nhiệm với Ca Ca sẽ khiến cậu ấy cân nhắc nhiều hơn.”
Mẹ Trình trầm mặc.
Bố Phương vỗ vỗ vai bà, nói: “Em xem trạng thái của Ca Ca bây giờ, ảnh hưởng của người đàn ông này với con bé rất lớn, hơn nữa còn là mặt tốt. Chuyện về sau từ từ sẽ đến, đừng gấp.”
**
Bành Dã đến Cách Nhĩ Mộc, đi bệnh viện một chuyến.
An An hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh, sau khi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một khoảng thời gian mới chuyển sang phòng bệnh thường.
Bác sĩ đang làm kiểm tra thường ngày cho An An. Đã vào thu, lúc gần sập tối, hơi lạnh.
An An thấy Bành Dã, không cho sắc mặt tốt.
Bác sĩ và y tá rời khỏi, Bành Dã để trái cây lên tủ, bình thường hỏi: “Thân thể khôi phục thế nào?”
An An nghiêm mặt không lên tiếng. liufeiyang.wordpress.com/
Bành Dã kéo ghế sang ngồi xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.
An An không chịu nổi, môi giật giật: “Đỡ nhiều rồi.”
“Cảnh sát hẳn đã nói cho cô biết thân phận thực sự của anh trai cô.” Bành Dã nói, trong giọng nói không có sự áy náy, thương hại, cũng không có sự coi thường.
“Nửa tháng trước.” An An đã tiêu hóa tất cả, người rất bình tĩnh, nói: “Anh ấy đã phạm pháp, nên bị bắt. Nhưng… trước đây anh tìm tôi nói thăm Tiêu Linh, thực ra là muốn bẫy lời của tôi?”
Bành Dã thừa nhận: “Phải.”
An An hừ một tiếng: “Chuyện tôi có thẻ ngân hàng cũng là anh nói cho cảnh sát để họ đóng băng.”
Bành Dã cũng không phủ nhận: “Ừm.”
“Vậy bây giờ anh còn tới làm gì?” An An nắm chặt ra trải giường, nén giận, “Tôi đã không còn bất kì giá trị lợi dụng nào đối với anh nữa rồi.”
“Tới nói xin lỗi cô.”
An An quay đầu, cằm co chặt.
Bành Dã liếc nhìn ra trải giường, ngang chân trái dưới đầu gối, trống một đoạn. Anh nói: “Tôi xin lỗi cô. Nhưng nếu như làm lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
An An không lên tiếng.
Bành Dã đứng lên, đút tay vào túi, nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi đây.”
An An lại quay đầu lại: “Anh nhất định phải bắt được anh ấy sao?”
Bành Dã: “Phải.” liufeiyang.wordpress.com/
Giọng An An khẽ run: “Anh đã đóng băng tiền của anh ấy, hại anh ấy bị truy nã, anh ấy triệu tập anh em dưới quyền cũ, phải tiếp tục làm việc này. Tôi thành cái dạng bây giờ, anh ấy sẽ oán hận anh, tuyệt đối sẽ không buông tha anh.”
Bành Dã nhấc chân đi về phía trước: “Tôi cũng sẽ không buông tha hắn.”
An An gấp giọng truy hỏi: “Anh sẽ giết anh ấy sao?”
Bành Dã nói: “Tôi làm việc này không phải để giết người.”
An An nói: “Anh ấy cũng không phải để giết người mà!”
“Nhưng hắn giết rồi.”
An An không có lời nào chống đỡ.
Bành Dã kéo cửa phòng bệnh ra, An An gọi anh: “Anh Bành Dã…”
Bành Dã dừng lại.
“Cảm ơn anh hôm đó dừng lại cứu em. Bác sĩ nói trễ thêm một chút nữa thì em đã mất mạng rồi.”
Bành Dã đóng cửa lại đi khỏi.
Ra khỏi phòng bệnh, Bành Dã hỏi cảnh sát canh giữ ở cửa, hỏi: “Đội trưởng của các anh đâu?”
“Đội trưởng Trịnh về đơn vị rồi.”
Bành Dã gật gật đầu, đi xuống cầu thang, gọi điện thoại cho lão Trịnh: “Chuyện người chỉ điểm nói với chú lần trước thế nào rồi?”
Đầu kia lão Trịnh trả lời: “Yên tâm, kết nối đường dây rồi.”
“Tốt.”
Rời khỏi bệnh viện, Bành Dã đến trạm xe Cách Nhĩ Mộc, tìm xe đi trấn Đà Đà, giữa đường xe sẽ đi qua trạm bảo vệ. liufeiyang.wordpress.com/
Cách giờ khởi hành còn một khoảng thời gian. Bành Dã mua gói thuốc lá trong quầy bán đồ vặt nhỏ của trạm xe.
Lúc lên xe, trên xe đã có hơn phân nửa người ngồi. Nóc xe khách nhỏ hơi thấp, Bành Dã cúi đầu đi vào trong, bên cạnh có người nhiệt tình chào hỏi: “Đội trưởng Bành!”
Là hai người du mục ở trấn Đà Đà, thường xuyên chăn dê chăn bò ở Khả Khả Tây Lý, lúc Bành Dã tuần tra thỉnh thoảng có thể gặp mặt.
Người du mục thuần phác, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng lóa: “Nhớ không? Chúng ta từng gặp ở hồ Khố Tắc.”
Bành Dã cười: “Trát Tây, Gia Dương.” Trí nhớ anh tốt, người đã gặp đều nhớ.
Hai người bất ngờ và vui vẻ.
Bành Dã lấy thuốc trong túi ra, xé gói, rút bốn điếu cho họ. Hai người đứng dậy từ chỗ ngồi nhận lấy thuốc, khom người nói cảm ơn liên tục.
Bành Dã cười hỏi: “Tới Cách Nhĩ Mộc làm gì thế?”
“Mua nông cụ.” Trát Tây chỉ cho anh xem, đều đặt trên giá hành lý.
Bành Dã liền giơ tay đẩy đẩy, xem từng cái một, xẻng, chĩa ba, anh hỏi: “Sắp phơi lúa mì?”
“Đúng đó!”
Bành Dã hỏi: “Thu hoạch thế nào?”
Trát Tây giắt thuốc lên tai, xoa tay nói: “Tốt hơn năm ngoái.”
“Năm nay thời tiết tốt.” Gia Dương nói.
Nụ cười của Bành Dã lớn hơn: “Là các anh chịu làm việc.”
Anh tìm chỗ ngồi xuống. liufeiyang.wordpress.com/
Anh nhìn nhìn ghế ngồi dơ bẩn, nhớ tới lần trước Trình Ca về đã ngồi chiếc xe này, lại nhớ tới váy dài, giày cao gót của cô, cảm thấy buồn cười, khóe miệng vô thức nâng lên.
Xe rất nhanh lái ra ngoài, trên đường bụi đất tung bay, xe vừa đi vừa dừng, chở hành khách vẫy tay ven đường. Nếu bạn đọc được dòng này, tức là bạn đang đọc truyện trên những trang web ăn cắp công sức của người khác để trục lợi.
**
Đi tới gần tuyến đường 65, ven đường phía trước lại xuất hiện ba người đi đường vẫy tay. Tài xế giảm tốc độ, nhưng không dừng, để hành khách tự nhảy lên xe.
Bành Dã nheo mắt quan sát, chú ý theo thói quen.
Nhưng cửa sổ xe chắn tầm mắt anh. Hai người lạ đầu lên xe, ánh mắt Bành Dã cảnh giác, nhìn họ chằm chằm một giây. Nhưng hai người đó bình thường ngồi lên nắp can dầu, ngắm ngoài cửa sổ.
Lúc tài xế tăng tốc, người đàn ông thứ ba đội mũ lưỡi trai sải bước xông lên xe, lao tới chỗ ngồi bên cạnh Bành Dã, móc một khẩu súng trong túi ra, nhấn vào ngực Bành Dã, bóp cò.
Bành Dã phản ứng cực nhanh, bóp chặt chặn nòng súng của hắn lại, dùng sức cạy ra, “pằng” một tiếng, đạn bắn vào cánh tay anh, máu chảy ròng.
Là anh Vạn.
Hành khách đầy xe kinh ngạc không kịp phản ứng, Bành Dã túm lấy cổ tay trái của anh Vạn kéo hắn lên chỗ ngồi, vặn ngược một cái, bóp cò, bắn một phát vào người một tên đồng bọn chuẩn bị rút súng ở đằng trước. Vốn định bắn vào đầu, nhưng xe lắc lư, anh Vạn quấy rối, chỉ bắn vai đối phương máu bắn tung tóe.
Người cả xe ôm đầu thét chói tai, co lại xuống gầm ghế. Dưới sự uy hiếp của nòng súng của một người trong đó, tài xế lái xe rất nhanh, lắc lư trái phải trên quốc lộ.
Tay Bành Dã đầy máu, sức lực cả người đều bị đau đớn kích thích ra, đầy giận dữ đá một cái trúng buồng tim anh Vạn, xoay thành một vòng với anh.
Tên đồng bọn bị bắn trúng vai nổ súng về phía anh, trong nháy mắt Bành Dã trượt xuống chỗ ngồi, đạn bắn vào lưng ghế, đốt một lỗ lớn, tro khói bốc lên không ngừng.
Tiếng thét chói tai “A!!!” liên tục trên xe, gió trên cao nguyên thổi mạnh vào từ ngoài cửa sổ xe.
Mắt anh Vạn đỏ lên, hắn hung ác vặn khẩu súng kia, muốn nhắm họng súng vào Bành Dã. Cánh tay Bành Dã bị thương, nhưng nắm chặt súng không buông. Vì không gian chật hẹp, hai người không có cách nào thi thố, chỉ có thể liều sức.
Tên đồng bọn kia bắn liền mấy phát không bắn trúng người, nhảy xuống nắp can dầu chạy tới. Bành Dã một đạp đá văng cái chân chống đỡ của anh Vạn, nắm chặt vai hắn kéo hắn xuống chặn trong khe hở chỗ ngồi làm bia đỡ đạn cho mình, chỉ còn lại một tay chắn. Sức trên tay anh Vạn thắng, xoay họng súng sang nhắm vào ngực anh. Bành Dã thu cánh tay lại ngăn cản, viên đạn đụng bắn vào cánh tay anh. Đau đớn mãnh liệt.
“Anh Vạn anh tránh ra.” Tên đồng bọn kêu. liufeiyang.wordpress.com/
Anh Vạn cố sức muốn dời đầu đi nhường chỗ cho anh, mắt Bành Dã đỏ như máu, gắt gao nắm hắn không buông.
Xe loạng chòa loạng choạng, tên đồng bọn nắm lưng ghế muốn duỗi người nổ súng, một tiếng vang “ầm” nặng nề, súng trên tay hắn rớt xuống.
Trát Tây ở sau lưng hắn, cầm xẻng trong tay, không hề chần chừ vung một xẻng vào đầu hắn.
Tên bắt giữ tài xế xoay người lại, Gia Dương cầm chĩa ba đâm vào ngực tên đó chống hắn lên kính chắn gió, hắn định nổ súng, tài xế đột nhiên xoay người, túm cổ tay hắn.
“Pằng pằng pằng”, đạn bắn loạn xạ, cả xe la hét chói tai.
Tay lái, chân ga, thắng xe đều buông, xe lao xuống quốc lộ, xóc nảy lên xuống trên thảo nguyên xuống dốc, xông ngang đẩy dọc.
Bành Dã nắm ngón tay và súng của anh Vạn, pằng pằng pằng bắn nát sàn xe, anh đá bụng anh Vạn một cái, ra quyền đập trán hắn. Anh Vạn vốn đã bị phế tay phải, không có sức đánh trả. Bành Dã nắm súng ngắn của hắn hung hăng vặn một cái, anh Vạn đột nhiên buông súng, lảo đảo đứng dậy, lộn nhào nhảy từ trên xe xuống.
Xe lắc lư dữ dội, liufeiyang.wordpress.com/
Bành Dã muốn đuổi theo, nhưng người bị xẻng chặt hai cái nhặt súng lên xoay người bắn Trát Tây. Cánh tay Bành Dã kiềm cổ hắn, kẹp chặt đầu hắn hung hăng đập một cái vào lưng ghế.
Trong nháy mắt đối phương mềm nhũn cả người. Bành Dã vặn cánh tay hắn nhấn hắn nằm sấp dưới đất.
Tài xế và Gia Dương liên kết chế ngự tên đồng bọn kia, chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng dừng lại. Anh Vạn chạy thoát.
Hành khách trên xe chưa hoàn hồn. Cánh tay Bành Dã trúng hai phát anh cũng không thèm để ý, túm cổ áo một tên trong đó lên, lạnh giọng hỏi: “Ai bảo bọn bây tới?”
“Anh… anh Cáo Đen. Anh ấy thả lời cho đội ngũ khắp nơi. Anh ấy bỏ tiền, ai giết anh, đến chỗ anh ấy lãnh thưởng.”