Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 61

Trình Ca đi vào quán cà phê, quét nhìn một vòng, thấy Hàn Ngọc bên cạnh cửa sổ sát đất.

Hàn Ngọc nhiều lần gửi tin nhắn riêng trên Weibo cho Trình Ca, nhưng không biết là người đại diện xử lý. Sau khi hỏi dò Trình Ca, người đại diện đã cho Hàn Ngọc số điện thoại. Hàn Ngọc tới Thượng Hải.

Trình Ca đi tới, Hàn Ngọc đứng dậy, hỏi: “Uống chút gì không?”

“Espresso.” Trình Ca ngồi xuống, bình tĩnh nhìn cô ấy, “Chuyện gì không thể nói trong điện thoại, nhất định phải chạy từ xa tới.”

Hàn Ngọc hơi cười cười, nói: “Xin lỗi phải đến ngay mặt.”

Trình Ca đang cầm ly thủy tinh uống nước, liếc cô ấy một cái.

Ngược lại Hàn Ngọc cũng không làm phiền, đi thẳng vào chủ đề: “Lời tôi nói với cô trên máy bay hôm đó đều là giả. Là tôi theo đuổi anh ấy, tình cảm anh ấy dành cho tôi hoàn toàn không sâu. Có thích, nhưng không đến mức yêu. Sau đó chưa từng gọi điện thoại cho tôi, càng chưa từng nói những lời kia. Thực ra là tôi đã sớm nhận ra cô.”

Trình Ca nói: “Tôi biết.”

Hàn Ngọc hơi ngẩn ra: “Vậy cô…”

“Tôi không nhắc tới với Bành Dã, sau này cũng sẽ không nhắc tới.”

“Tại sao?”

Trình Ca hỏi ngược lại: “Cần thiết sao?”

Hàn Ngọc tỉnh táo lại, cay đắng cười một tiếng: “Cảm ơn cô… Cũng xin lỗi cô.”

Trình Ca không nói tiếp, đúng lúc người phục vụ đưa cà phê tới.

Hàn Ngọc nhấp một hớp, để ly xuống: “Cô nói đúng rồi. Chờ mười hai năm, thực ra là chưa tìm được người thích hợp… Tôi không muốn hại người khác, chỉ là muốn đánh cược một lần cuối cùng. Không thử một lần, sợ hối hận; sợ đời này đều hối hận, nếu bất chấp lần này thì có thể khác hay không.

Bây giờ cũng tốt, cho quá khứ một cái kết, cũng cho tình cảm không bệnh tật mà chấm dứt trước đây một lời giải thích, hoàn toàn vẽ một dấu chấm. Trước kia trong ngực vướng chuyện này, không thể cho bản thân cơ hội, cũng không thể cho người khác cơ hội. Bây giờ tốt rồi.”

Trình Ca uống cà phê, thờ ơ “ừm” một tiếng.

Hàn Ngọc nói xong, tưởng cô sẽ hỏi lý do Bành Dã đi Thanh Hải và việc chia tay, nhưng cô không hỏi. Hàn Ngọc bỗng ý thức được sự tự tin, kiên cường và mạnh mẽ của người phụ nữ trước mặt, không trách họ trở thành một đôi.

Không hỏi cũng tốt, cô ấy cũng không chuẩn bị trả lời. Những chuyện đó, nên là Bành Dã tự nói cho Trình Ca.

Hai người cũng không trò chuyện nhiều, uống xong một ly cà phê, Hàn Ngọc đi ngay.

Trình Ca nhìn cô ấy lên taxi ra sân bay, lúc xoay người rời khỏi, di động vang lên, lại là Giang Khải.

**

Chín giờ tối giờ địa phương, Bành Dã đến Johannesburg.

Giờ Bắc Kinh là ba giờ sáng, Bành Dã không gửi tin nhắn cho Trình Ca.

Chênh lệch giờ điên đảo, Bành Dã thảo luận cùng giáo sư Lâm, sau khi đến chỗ ở ngủ ngay. Sáng sớm hôm sau chạy tới Khu bảo tồn động vật hoang dã Kruger ở Đông Bắc Bộ Nam Phi, đi tuần tra cùng đội bảo vệ địa phương.

Hai, ba ngày đầu cứ trôi qua như vậy.

Tối ngày thứ ba, Bành Dã về chỗ ở, sau khi tắm lại nhớ tới Trình Ca.

Anh quên đăng kí dịch vụ chuyển vùng quốc tế, ngày đầu tiên gửi tin nhắn cho cô không gửi được; chỗ ở không thể gọi điện thoại quốc tế; hôm nay rất vất vả mở thẻ địa phương gọi đi, Trình Ca tắt máy.

Bành Dã ngồi trên giường, tay xoay nhanh điện thoại di động, tâm trạng lại có chút không yên, không biết cô nhóc kia đang làm gì lại tắt máy.

Điện thoại đầu giường vang lên, Bành Dã tưởng là nhân viên liên lạc anh có việc, nhận điện thoại nói tiếng: “A lô?”

Không nghĩ rằng truyền đến một giọng nữ gợi cảm quyến rũ lại khàn khàn trầm thấp: “Hello?”

Bành Dã: “…”

Giọng đối phương mờ ám: “Sir, room service?” (Thưa ngài, cần phục vụ phòng không?)

Bành Dã đang buồn phiền, nhíu mày.

“No, thanks.” Anh không cho đối phương cơ hội nói nữa, đè cúp điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại đó lại vang lên.

Bành Dã liếc mắt nhìn cái điện thoại đó, liếm liếm môi, nghĩ thầm cô cũng hăng hái, kêu cô phục vụ chưa chắc ai lợi dụng ai đâu.

Anh nhận máy, vừa định dạy dỗ cô một trận, đầu kia đổi thành tiếng Trung: “Thực sự không cần phục vụ?”

Giọng nói nhàn nhạt của Trình Ca.

Bành Dã sững sờ, gần như là vui vẻ, nhảy xuống giường đi mở cửa.

“Lúc nào em…” Chưa nói xong, Trình Ca ném vali vào hiên cửa, nhào vào ôm cổ anh rồi nhảy lên người anh.

Bành Dã chưa kịp nhìn rõ cô, chỉ thấy mái tóc dài búi lên của cô, cái cổ thon dài như ngọc trắng.

Anh lấn người đón lấy cái mông mềm mại của cô, làn váy màu xanh ngọc của cô xòe ra như hoa, đôi chân thon dài mảnh khảnh vòng bên hông anh.

Bành Dã đạp đóng cửa lại, nâng cô lên tới eo, cô cao hơn anh, cúi đầu ôm lấy đầu anh, dùng sức hôn môi anh.

Đêm đó trong điện thoại, anh hỏi: “Em nhớ anh không?”

Cô nói: “Gặp nhau rồi dùng hành động nói cho anh biết.”

Cô nhiệt tình kịch liệt hơn trước đây. Đến giữa chừng, cô mò vào quần anh. Tự mình di chuyển vào, kề sát thân thể anh ngọ nguậy.

Anh chống cô trên tường, hôn gò má cô, cổ cô, cô vặn vẹo, trong cổ họng tràn ra tiếng ưm a nhỏ vụn.

Cái ví đầm nhỏ của cô vào phòng đã ném trên tủ, điện thoại di động trượt ra, lúc này lóe sáng đang rung. Lúc đầu hai người không để ý, dần dần,

Trong lúc vô tình Bành Dã liếc một cái, trên màn hình hai chữ thật to: Giang Khải. Anh dừng lại, nheo mắt.

“Đừng để ý tới anh ta.” Cô thở dồn dập, sắp đến rồi, nâng mặt anh cúi đầu định hôn anh.

Bành Dã quay đầu sang chỗ khác né tránh, hơi ưỡn eo, một tay đẩy cô lên trên một chút. Trình Ca bị đau, “a” một tiếng. Leo bám vào như koala.

Anh lấy di động lại đưa cho cô: “Nhận.”

“Không nhận.”

Điện thoại không rung nữa, ngón tay Bành Dã bấm một cái, trong điện thoại, cuộc gọi nhỡ rồi nhận một đống “Giang Khải”.

Bành Dã hừ lạnh một tiếng: “Trò chuyện lẳng lơ.”

Trình Ca: “…”

Bành Dã cười lạnh: “Cậu ta sẽ còn gọi nữa.” Quả nhiên, mấy giây sau, di động bắt đầu rung lần nữa.

Bành Dã chợt lao xuống đè cô lên giường.

“A!” Trình Ca cong thắt lưng, kêu đau một tiếng, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Thân trên Bành Dã thẳng lên, ánh mắt anh nguy hiểm, vẫn là chữ đó: “Nhận.”

Thân thể Trình Ca run không ngừng, giật lấy di động, muốn giở tâm cơ tắt máy, Bành Dã giành trước chạm vào màu xanh lá.

Điện thoại kết nối.

Trình Ca nằm trên giường, làn váy cuộn lên, cô lạnh lùng nhìn Bành Dã chằm chằm, điều chỉnh hô hấp: “A lô?”

“Ca Ca, ngủ rồi sao?”

“Ngủ…” Chưa nói xong, Trình Ca há hốc miệng, từ đầu quả tim đến cổ họng vừa đắng vừa ngọt, không phát ra tiếng.

Ngay vừa rồi, Bành Dã ở mép giường ra sức tiến lên. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối và sâu.

“Những lời anh nói hôm qua…”

Thân thể Trình Ca chao đảo như cơn sóng, nắm chặt ra trải giường, trái tim như mèo cào, không thể đối phó với hai bên, gắng gượng ổn định giọng lại: “Có gì ngày mai…”

Chữ “nói” chưa xong, Bành Dã trừng phạt không tha thứ.

Trình Ca cong phắt lưng lên, lại nặng nề ngã xuống rơi vào chăn, hung hăng trừng Bành Dã, giọng hết sức bình tĩnh, nói: “Đừng gọi điện thoại nữa.”

Bên kia, Giang Khải lại nhận ra được bất thường: “Ca Ca, bên cạnh em có người sao?”

“Không.” Trình Ca trừng mắt, một chân đá vào bụng Bành Dã định chạy trốn.

Anh nâng hai chân cô lên đến bả vai anh, ôm eo cô kéo cô lại nhấn một cái, thân thể dùng sức đâm vào một cái, bá đạo, rất dữ dội, đâm đến đáy, đâm buồng tim cô nứt ra.

“Bành Dã…” Trình Ca đột ngột ngửa đầu, nâng thắt lưng lên thẳng tắp, cố chịu đựng, ngón tay rối loạn mò mẫm nhấn cúp điện thoại, mới dám mặc sức phóng thích, “A…”

Bành Dã mạnh mẽ cúi người, hai chân cô bị anh đè ngược sát vào ngực, cô cuộn tròn, co rút.

Anh sâu và hung ác, cắn tai cô: “Trình Ca, nói anh là ai?”

“…” Ánh mắt cô tan rã, người run lên.

“Nói!”

“… Ừm… Bành Dã…”

“Không nghe rõ!”

“Bành Dã!… A…”

**

Hôm sau, lúc Bành Dã thức dậy, Trình Ca nằm sấp trên giường như chết rồi.

Bành Dã tắm rửa súc miệng xong ra khỏi nhà tắm, cô vẫn nguyên dạng. Bành Dã mặc quần mặc áo thun bên giường, hỏi: “Không đi chung với anh?”

Trình Ca không có một chút động tĩnh.

“Thực sự làm đau rồi?” Bành Dã ngồi xuống mép giường, luồn tay vào chăn dọc theo đùi cô sờ chỗ mềm mại kia.

Trình Ca đá mạnh tới, Bành Dã nhảy bật lên từ trên giường, né tránh.

Bành Dã: “Vẫn còn sức?”

Trình Ca túm gối đập tới, lạnh lùng nói: “Bố bị động kinh bay hơn nửa trái đất đưa tới cho anh fuck.”

Bành Dã đón lấy gối: “Ai kêu anh dùng sức?”

“Cút!”

“Đừng phá hư đạo cụ.” Bành Dã khom người trả gối lại cho cô.

Trình Ca kéo một chân qua đá anh, Bành Dã dễ dàng tránh thoát lần nữa, cái tay dài duỗi một cái, vò rối tóc cô.

Trình Ca lại bình tĩnh nhìn anh chăm chú. Anh mặc quần rằn ri, nhét vào trong giày ống, đôi chân thẳng tắp lại dài; thân trên là áo ba lỗ màu xanh quân đội, khít thân thể săn chắc của anh.

Bành Dã vô cùng hưởng thụ ánh mắt này của cô, cười cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tối về cho em.”

Trình Ca không tiếp lời, ngã lại xuống giường đưa lưng về phía anh.

Cách một lúc, cô lại quay đầu nhìn. Anh mặc xong áo khoác rằn ri, đang đi ra ngoài, đến bên hiên cửa, dường như cảm ứng được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn cô, dừng một giây, nháy nháy mắt, đi khỏi.

Trình Ca quay đầu sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng rực rỡ.

Bây giờ Nam Phi là mùa đông, nhưng không hề lạnh, gió thổi lá cây rậm rạp vang xào xạc.

Trình Ca nhìn một hồi, hơi mệt, xoay người ngủ.

Ngủ đến khi ánh nắng chói mắt mới thức dậy, đã là buổi trưa giờ địa phương.

Cô chân trần xuống giường, đầu giường có tờ giấy. Của Bành Dã để lại, viết số điện thoại gọi cơm ở đây, còn có bản đồ nhà ăn.

Trình Ca lấy thuốc Phương Nghiên kê ra, đếm từng phần xong uống vào. Có lẽ thuốc này có tác dụng, gần đây cô có chuyển biến tốt, tâm trạng bình tĩnh chưa từng suy sụp.

Trình Ca sửa sang mình xong, mang máy ảnh theo, chuẩn bị đi xuống dưới, người đến cạnh cửa vừa nắm tay nắm cửa, nghe được tít tít một tiếng, ngay sau đó, người ngoài cửa cũng vặn tay nắm cửa.

Cô mở cửa ra, thấy Bành Dã, có chút bất ngờ, hỏi: “Sao anh đã về rồi?”

Bành Dã ngược lại bình thường, nói: “Mới dậy?”

“Hả.”

“Nghỉ ngơi tốt chưa?”

“Ừm.”

“Đói bụng không?”

“Có chút.”

“Xuống dưới ăn gì đi.” Anh nắm tay cô, lên hành lang.

“Anh về làm gì?” Trình Ca hỏi, “Không phải là quên đồ gì đó chưa lấy?”

Bành Dã không đáp. Đã lấy rồi.

Nhà ăn trong rừng cây, mô hình nguyên sinh thái, bàn ghế gỗ thấp thoáng giữa hoa cỏ cây cối um tùm.

Thời gian ăn cơm, Trình Ca nói cho anh biết: “Em định đi loanh quanh gần đây.”

Bành Dã cũng không ngẩng đầu: “Không được.”

“Hửm?” Trình Ca ngước mắt, hai người họ chưa bao giờ can thiệp vào đối phương.

“Tỉ lệ tội phạm ở Nam Phi rất cao.”

Trình Ca nghiêm túc nói: “Em biết, cho nên đặc biệt tìm rồi, ở đây có xe buýt du lịch cho người nước ngoài chạy thẳng đến chỗ em muốn đi.”

“Thế cũng không được.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

Trình Ca: “…”

Bành Dã nói: “Chạy lung tung sẽ đánh gãy chân em.”

Gió ở ngọn cây.

Ánh mắt Trình Ca dừng lại trên mặt anh mấy phút, dời đi, mỉm cười không nói gì. Coi như anh nói đùa.

Lại thu nụ cười, hơi nghiêm túc nói chuyện nghiêm chỉnh: “Gần đây có Sun City (1), em muốn đi xem thử.”

(1) Sun City: thành phố giải trí nằm ở phía Tây Bắc của Nam Phi, cách Johannesburg khoảng 220km – với những sòng bạc mở cửa thâu đêm, nơi được mệnh danh là Las Vegas của châu Phi.

Bành Dã hơi dừng một chút, cũng nghiêm túc: “Vậy càng không thể đi.”

Trình Ca nhìn ra manh mối, cuộn mì trong dĩa, hỏi: “Anh từng đi?”

Anh cầm ly thủy tinh lên uống chút nước: “Ừm.”

“Lúc nào?”

“Rất nhiều năm rồi.”

“Đã làm những gì?”

“Chơi.” Anh trái lại ngắn gọn.

Trình Ca dùng khóe mắt nhìn anh: “Đã đánh bạc chưa?”

“Ừm.”

“Đã cược bao nhiêu?”

“… Không phải tiền.”

“Là gì?”

Bành Dã hơi mỉm cười.

Trình Ca hỏi: “Phụ nữ?”

“Ừm.”

“Chậc chậc.” Trình Ca hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng, “Tao bao (2).”

(2) Tao bao: thích bảnh chọe, thích khoe khoang.

Bành Dã: “Như nhau.”

Trình Ca không hỏi nhiều, cô cũng biết nơi đó là chỗ đứng đắn, đoán chừng chỉ là một người đẹp nói ai thắng thì cho một nụ hôn, hoặc nhảy một điệu gì đó. Nhưng không loại trừ việc quyến rũ, đi sâu vào phát triển thành một đêm.

Bành Dã nói: “Em đi một mình anh không yên tâm. Nếu em buồn chán, lát nữa đi theo anh… Mấy ngày sau cũng đi theo.”

“Anh đang làm việc, có thể dẫn em theo?”

“Có thể.” Bành Dã nói, “Anh xem như là nửa tham quan.”

Trong lúc nói chuyện, di động của Trình Ca vang lên.

Bành Dã rũ mí mắt, vẫn là Giang Khải. Anh bình tĩnh hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào?”

“Một tuần trước.”

Cô đã bày tỏ rõ ràng, nhưng Giang Khải vẫn giống như lúc theo đuổi cô năm đó, không đạt được mục đích không từ bỏ.

Cô định nhận. Bành Dã cầm lấy điện thoại, đứng lên: “Anh nói với cậu ta.”

Trình Ca không ngăn cản, muốn đi cùng anh, Bành Dã nhìn cô một cái “Đàn ông nói chuyện, em nghe cái gì?” Thêm một câu, “Anh biết chừng mực.”

Thế là Trình Ca yên lặng ở lại.

Bành Dã đi dọc theo con đường nhỏ quanh co đi qua chạc cây rậm rạp, đến một bên nhận điện thoại, không lên tiếng trước. Bên kia, giọng đàn ông rất rõ ràng: “Ca Ca.”

Bành Dã nói: “A lô?”

Đối phương trầm mặc mấy phút: “Anh là ai?”

“Bành Dã.” Bành Dã cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, một tay châm.

Anh không cần tự giới thiệu, đêm qua Trình Ca đã kêu tên anh.

“Tôi tìm Ca…”

“Trình Ca lớn rồi. Cái cách theo đuổi cô bé trước đây không có tác dụng.” Bành Dã gọn gàng dứt khoát, “Người đàn ông tên Từ Khanh kia không đủ tốt, cho nên cô ấy có thể bị anh theo đuổi được.”

“Nhưng bây giờ, anh tới cướp thử xem?”

Đầu kia trầm mặc, lúc mở miệng lại đã bình tĩnh.

“Cái gì Ca Ca cũng đã nói với anh.” Cố chấp như Giang Khải, nhưng cũng trong nháy mắt ý thức được sức nặng của người đàn ông tên “Bành Dã” này trong lòng Trình Ca. Giống như người phụ nữ như Trình Ca, cô kể quá khứ của cô cho anh, chính là đã cho anh tất cả tín nhiệm, thậm chí là điều hiếm có nhất, sự dựa dẫm.

Anh ta nhận ra rõ rồi, rốt cuộc buông tay, nói: “Tôi hiểu rồi.”

Bành Dã nói: “Tốt.”

Sắp cúp điện thoại, Giang Khải nói: “Thực ra mấy ngày nay cô ấy nói rất rõ ràng với tôi. Nhưng tôi vẫn dây dưa, cho rằng có thể giống như ngày trước. Hành vi mấy ngày nay của tôi, thay tôi nói tiếng xin lỗi cô ấy.”

“Cô ấy rất rộng rãi.” Bành Dã đứng dưới tán cây loang lổ ánh mặt trời, chậm rãi nhả một hơi khói.

“Đúng.” Giang Khải buồn bã cười một tiếng, “Để vuột rồi. Khi đó quá trẻ, quá cố chấp, một mạng người đè trên người, không chịu đựng nổi.”

Bành Dã nói: “Tôi hiểu.”

“Cảm ơn anh.” Giang Khải sắp cúp máy, chợt hỏi, “Nếu như là anh?”

“Quá khứ không biết, nhưng sau này,” Bành Dã hơi cười cười, nói liền lơ đãng xuống sức lực,

“Người phụ nữ Trình Ca này, bất kể trên đời ai chết, mẹ nó tôi cũng sẽ không buông tay.”