Đầu óc Trình Ca giống như sau khi nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
Cô bất lực nhìn súng trong tay mọi người đồng loạt nhắm vào Bành Dã, mà sắc mặt Bành Dã bình tĩnh, trong nháy mắt anh vứt súng rỗng đi.
Người ôm súng thấy anh ném súng, lại cũng không có ai nổ súng trước, suy cho cùng không đứt tay mình, không phải nỗi đau trên người mình.
Người có chút đạo hạnh không muốn ra mặt thay anh Vạn, bản thân dính tanh;
Người mới làm nghề này, súng cũng ngắm không chuẩn.
Anh Vạn che cái tay chảy máu ròng ròng, đau đến nỗi cả người mồ hôi nóng thêm mồ hôi lạnh, điên cuồng hét lên: “Lấy băng vải cho bố!”
Lúc này vài anh em dưới quyền mới nhớ tới việc lấy băng vải quấn cho hắn. Anh Vạn đau muốn chết, lòng giết người cũng có rồi, đâu còn chú ý tới âm mưu gian xảo, mũi dùi và ý hận chuyển hết lên người Bành Dã.
Anh Vạn người lỗ mãng thân thể cũng thô, bất chấp cơn đau ngược lại chỉ muốn trút hận. Mới vừa băng cầm máu xong, người đã xông tới, cơn đau đổi thành sức mạnh, đạp về phía Bành Dã một cái.
Bành Dã nhanh nhẹn nghiêng người tránh, chân anh Vạn đá vào tấm sắt xe, lại đau thêm một trận.
Anh Vạn mất hết mặt mũi trước anh em mình, bản lĩnh lại không đấu lại Bành Dã, ngay cả vóc dáng cũng thấp hơn một cái đầu, tức đến phát điên.
“Mẹ mày bản lĩnh giỏi!” Anh Vạn chửi, quay đầu nhìn anh em của mình, mắt lé hiểu ngay lập tức, nhấc một chân lên đạp Trình Ca.
Móng tay Trình Ca bấu vào lòng bàn tay, vốn định phản kháng, nhưng lại dằn xuống, không có động tĩnh cũng không lên tiếng.
Anh Vạn đạp cái thứ hai về phía Bành Dã, Bành Dã không tránh, một đạp này đá mạnh vào bụng anh; anh lùi liên tục ra sau đụng vào xe.
“Mẹ kiếp giết mấy con dê cũng phạm pháp, mắc mớ gì tới mày hả! Dê đó là của người nhà mày hay tổ tông nhà mày, chỉ vì đám súc vật đó mà đuổi tận giết tuyệt bọn tao, muốn chết hả?”
Anh Vạn đá đạp mạnh liền mấy đá, Bành Dã không tránh một cái, im lặng chịu đựng tất cả.
“Đừng nói bọn tao phạm tội, báo tuyết còn ăn dê kìa, mẹ mày sao không đi giết báo tuyết đi hả?... Hả?... Còn xếp báo tuyết thành động vật bảo vệ cấp một, tao mới là động vật bảo vệ cấp một này, không giết dê bán lấy tiền tao sẽ chết đói!”
Anh Vạn đánh đánh, người đánh cũng mệt, nhưng Bành Dã ngoan cường như nham thạch, dù không phản kháng nhưng cũng tuyệt đối không khuất phục xin tha.
Cơn giận của anh Vạn không tan đi được, chợt đạp một đạp vào buồng tim anh, chửi lớn: “Mẹ mày không đau đúng không? Xin tha không hả?”
Sắc mặt Bành Dã trắng bệch, anh đụng vào xe, con mắt âm u lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.
“Cầu xin bố đi!” Anh Vạn đấm một quyền vào má Bành Dã, khóe miệng anh nứt chảy máu, “Mẹ kiếp, hôm nay đụng phải một đôi câm!”
Từ đầu đến cuối Trình Ca không ngẩng đầu nhìn, nhưng đất trời rất yên tĩnh, không hề có gió, tất cả âm thanh đều rất rõ ràng.
Cô không khóc, cũng không la, không để người xung quanh cười nhìn, cũng không để Bành Dã nghe được.
Cuối cùng anh Vạn mệt, vuốt gương mặt đầy mồ hôi, bàn tay bị đạn khoét của hắn cần chữa gấp, liền chửi: “Chuẩn bị rút lui!”
Một đám người thu súng chuẩn bị đi, anh Vạn nói: “Thời điểm lập công đến rồi, ai tới nổ một súng này?”
Bành Dã vịn vào xe, chầm chậm và ổn định đứng lên.
Ánh nắng rất gắt, anh hơi nheo mắt, bình tĩnh nhìn đám người trước mặt.
Trong một lúc hoàn toàn không có ai xung phong.
Tay anh Vạn đau khủng khiếp, thấy tình huống này, càng giận hơn, chửi ầm lên: “Hôm nay không giết nó, lần sau đụng phải thì nó giết chúng mày.” Anh Vạn gào xong, thêm một câu nữa, “Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!”
Vẫn không ai có động tĩnh.
Anh Vạn la: “Đứa nào nổ súng, da ba con linh dương Tây Tạng ban nãy bắn sẽ thuộc về đứa đó!”
Lời này nói ra, lập tức có người đứng ra, giơ súng lên nhắm vào Bành Dã,
“Pằng” một tiếng, Trình Ca kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên, thấy cửa sổ xe bên cạnh cánh tay Bành Dã bị vỡ, nổ tung một khối thủy tinh.
Bành Dã không hề nhúc nhích.
Người kia đứng có khoảng cách, không bắn chuẩn.
“Đm!” Anh Vạn bùng nổ, đẩy chốt súng ngắn của mình, sải bước đi tới phía Bành Dã, họng súng chống vào cằm Bành Dã, sắp bóp cò.
Trái tim Trình Ca co rút lại thành một điểm, mở miệng, nhưng cũng không phát ra được âm thanh gì.
Chợt nghe:
“Vạn Tử, mẹ nó đừng gây chuyện cho tao.” Giọng người nói rất lạnh, rõ ràng không kiên nhẫn lắm.
Anh Vạn quay đầu lại, không biết lúc nào một chiếc xe tới từ sườn núi bên kia.
Một người đàn ông áo đen cao và gầy đứng bên cạnh xe, mặc áo gió màu đen, mũ đội trên đầu, kính bảo hộ, mặt nạ chống gió bịt chặt, không nhìn thấy mặt.
Là Cáo Đen.
Trên xe còn có mấy người ôm súng săn xuống.
Anh Vạn vừa thấy người đến, lập tức gác Bành Dã lại trước, nắm bàn tay mình, ra hiệu mắt lé lấy máy ảnh cho hắn, nói: “Đại ca, máy ảnh tới tay rồi.”
Người áo đen cầm đầu không nói một lời, nhận lấy máy ảnh, mở ra, lật xem từng tấm một.
Trình Ca nhìn chằm chằm ngón tay hắn, lần này hắn đeo găng tay, hình xăm trên tay cũng không nhìn thấy. Hắn rất nhanh tìm đến tấm ảnh kia, nhấn xóa bỏ.
Trong đó thực sự có ảnh hắn muốn.
Sau khi hắn xóa xong tắt máy ảnh, để đảm bảo, rút thẻ nhớ ra ném xuống đất.
Sắc mặt Trình Ca trắng bệch.
Súng trong tay Cáo Đen nhắm vào thẻ nhớ màu đen, pằng một tiếng, thẻ nhớ nổ thành mảnh vụn, chỉ để lại một cái lỗ lớn trên mặt cát.
Môi Trình Ca run không ngừng, không bật ra một tiếng, thân thể lại không chịu khống chế muốn nhào tới như điên, bị mấy người đàn ông túm lấy, khống chế chặt.
Anh Vạn chợt phát hiện, Cáo Đen lợi hại hơn hắn.
“Đây là máy ảnh của cô?” Cáo Đen xách dây đeo máy ảnh, quay đầu hỏi Trình Ca.
Sau kính bảo hộ màu đen, không thấy rõ ánh mắt.
Trình Ca: “Phải.”
“Cô nhóc, cô đã chụp thứ không nên chụp, có biết không?”
Trình Ca: “Anh đã hủy ảnh rồi.”
“Nhưng cô khiến tôi đau đầu rất nhiều ngày.” Cáo Đen nói.
“Nghe nói, nhiếp ảnh gia giỏi sẽ xem máy ảnh như con mình.” Cáo Đen lắc đầu, “Nghệ thuật quái dị, thứ tình cảm này tôi không tài nào hiểu được.”
Hắn nói đoạn, một tay xách máy ảnh lên, súng trong tay kia nhắm ngay vào.
Vẻ mặt Trình Ca trống rỗng như tro tàn.
Cáo Đen chậm rãi gạt chốt an toàn, hết sức kéo từng giây từng phút dài tới vô tận.
Mắt Trình Ca đỏ lên, cả người đang run.
Cô gắt gao cắn răng, không muốn thốt ra tiếng yếu thế, nhưng trong cổ họng vẫn tràn ra một tia nghẹn ngào cực kì đau đớn: “Ưm! ——”
“Trả máy ảnh lại cho cô ấy.” Giọng Bành Dã truyền đến.
Cáo Đen quay đầu nhìn, Bành Dã đứng bên cạnh xe, bình tĩnh, yên lặng.
“Mục tiêu của anh là tôi, không cần thiết kéo mấy chuyện râu ria này.” Bành Dã rất rõ, Cáo Đen muốn mượn Trình Ca chèn ép anh.
Cáo Đen hừ cười một tiếng: “Lão Bảy, nói tới giữa chúng ta có một số nợ lớn chưa tính hết đó.”
Bành Dã nheo mắt nhìn hắn.
Anh Vạn bên cạnh tức không chịu nổi, chửi: “Tối qua nó phế Vương Tam, hôm nay lại làm tay em… Mẹ kiếp, mày có thể nhẹ chút không!”
Trong người Cáo Đen dẫn tới có bác sĩ, đang xử lý cầm máu cho anh Vạn.
Cáo Đen nhìn Bành Dã chằm chằm, anh cũng nhìn hắn chằm chằm.
Hai người đều không nói.
Cáo Đen định bỏ việc săn trộm đến chỗ cao của chuỗi sản phẩm làm nguồn hàng buôn bán, truy đuổi được ảnh chụp sẽ không có tai họa về sau. Chỗ này cách thôn trấn kế tiếp không xa, giết người ở đây thuộc về loại phạm tội ngu xuẩn. Hắn biết rõ Bành Dã cũng hiểu ý nghĩ của hắn.
Đấu bao nhiêu năm, thù oán gì cũng đều kết rồi, tính toán gì đều biết rõ trong lòng.
Anh Vạn thấy Cáo Đen có một lúc không nói chuyện, không hết hận, la ầm lên: “Đại ca, mấy đứa này nên dạy dỗ một chút!
Mắt lé! Nãy mày đã nổ súng, không bắn trúng, nhưng dũng khí đáng khen. Ba tấm da kia thuộc về mày, mau lột đi!”
Người đàn ông mắt lé gầy teo phấn khởi chạy tới nóc xe kéo ba con linh dương Tây Tạng con xuống, rút dao ra cắt da, những người còn lại vẻ mặt cực kì thèm muốn.
Có người đi qua hướng dẫn: “Chậm một chút, lưỡi dao đi thẳng.”
“Lột da, không bảo mày cắt, làm thủng phải giảm giá.”
Da và xương thịt kéo xoạt xoạt tách ra, xác thịt đỏ tươi rơi xuống mặt đất trước mặt Trình Ca, dính đầy cát bụi.
Trình Ca nhìn linh dương con đỏ như máu, con mắt đen kịt kia rõ ràng vẫn còn ngây thơ không biết gì.
Mắt lé máu tươi đầy tay, cực kì hưng phấn, tấm da thứ nhất kéo còn chậm, hai tấm sau thì nhanh. Hắn lột xong rất nhanh, căng ba tấm da nhỏ lên hơ khô trong gió.
“Ôi đm, mày nhẹ chút coi!” Anh Vạn trừng bác sĩ trị thương cho hắn một cái, bốc hỏa, lại nhìn Cáo Đen, “Mẹ kiếp, trong mắt chúng, bọn bố cũng không bằng đám súc vật đó!
Chúng bắt rất nhiều anh em của chúng ta, chặn qua bao nhiêu hàng của chúng ta? Chỉ vì nó, anh đã thiệt hại bao nhiêu tiền? Không nói tiền trước, nghe anh Kế nói vết thương trên mặt anh là một viên đạn của nó bắn. Nó còn từng đánh gãy ngón tay anh, từng làm chân anh bị thương. Nợ của anh em có thể không tính, anh không thể không tính.
Hôm nay bắt được nó, nói gì cũng không thể tha!”
Cáo Đen đặt tay sau lưng, xách máy ảnh.
Bành Dã cười nhạt một tiếng: “Đừng tha, một súng giải quyết tôi đi.”
Anh Vạn sắp bùng nổ: “Đm, mày tưởng đại ca tao nhu nhược?! Đại ca, hôm nay nhất định phải giết nó.”
Cáo Đen quay đầu nhìn Bành Dã một cái, cười khẩy. Bành Dã rất rõ ràng, hắn cũng rất rõ ràng, anh Vạn hi vọng hắn giết Bành Dã.
Lấy trước đây, hắn thực sự sẽ nổ súng; nhưng bây giờ giết Bành Dã, hắn đừng nghĩ việc tạm biệt.
Hắn thong thả đi tới đi lui, liếc nhìn anh Vạn: “Vạn Tử, mày nói, không tha thế nào mới có thể hết giận?”
“Giết nó đó!”
Cáo Đen: “Mày nổ súng.”
Anh Vạn sững sờ, vừa rồi nổi giận, bây giờ vừa bình tĩnh cảm thấy không được, vội vàng nói,
“Đánh gãy một tay nó!... Mẹ kiếp, tay của bao nhiêu anh em chúng ta là do nó đánh gãy!”
Cáo Đen lắc đầu: “Không đủ. Mày đánh gãy hai tay hai chân nó, giết người của nó cũng không diệt được oai phong của nó.”
“Giết cái con này!”
“Nó xem như là người nửa nổi tiếng, chết rồi thì mày cũng đừng hi vọng sống yên ổn.”
Hai người một tới một lui, thảo luận số phận hai người giống như trả giá ở chợ bán thức ăn.
Cuối cùng anh Vạn không đề nghị nữa, vừa rồi đấu một trận với Bành Dã, hắn cảm thấy người đàn ông này không có xương sườn mềm, không có chuyện gì có thể đánh bại anh, không có chuyện gì có thể nguôi giận.
Nắng chiều ngày càng gay gắt, bóng Cáo Đen chợt đứng im.
Hắn đứng vững, quay đầu, nói: “Lão Bảy, tôi sẽ không giết anh, cũng không giết người phụ nữ này. Nhưng vẫn có thể để đám anh em này lấy cô ta cho đỡ thèm.”
Bành Dã nhìn hắn chằm chằm.
“Nhưng mà lão Bảy, máy ảnh tôi trả lại anh, phụ nữ cũng trả lại anh không mất một sợi tóc. Ân oán của chúng ta xóa bỏ toàn bộ.”
Cáo Đen nói,
“Ngay trước mặt mấy anh em này của tôi, anh quỳ xuống cho tôi, dập đầu ba cái.”
Sắc mặt Trình Ca trắng bệch, nhìn về phía Bành Dã.
Anh không hề nhìn cô, dấu giày và cát bụi đầy người, khóe môi bầm tím, tinh thần sa sút đến mức khiến người ta không nỡ nhìn, nhưng không bị đánh bại.
“Bành Dã.” Trình Ca bình tĩnh mở miệng.
Nhưng Bành Dã không nhìn cô, giống như không nghe thấy tiếng cô.
Ánh mắt anh thẳng tắp, nhìn Cáo Đen, đôi môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng.
Trong nháy mắt Trình Ca liền có linh cảm, một cơn tức nghẹn ở ngực, gần như nổi điên: “Anh nhìn mắt tôi, Bành Dã, anh hãy nhìn mắt tôi!”
Cô liều mạng giãy giụa, thét chói tai, la hét.
Nhưng Bành Dã không nhìn cô, anh nắm chặt nắm đấm, đứng trong gió, sống lưng thẳng tắp giống như một cây bạch dương.
“Chi bằng anh giết tôi! Anh đừng như vậy, tôi không đáng để anh như thế!”
Ở dịch trạm núi tuyết, cô từng nói với anh, không thể nào nuốt được cơn tức đó. Cô thực sự nuốt không trôi, viền mắt cô đỏ bừng, sống không bằng chết: “Bành Dã anh đừng như…”
Anh cũng không nói một câu, đầu gối cong xuống.
Trình Ca quay phắt đầu sang chỗ khác, cố chấp mở to mắt, nhìn chằm chằm sườn núi vàng xám và đường chân trời nơi xa.
Cô nghe thấy tiếng đầu gối anh đụng vào mặt đất, ngay sau đó là ba tiếng,
Bộp… Bộp… Bộp…