Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao

Nhiều năm qua, nhà họ Cố và nhà họ Tần là đối thủ một mất một còn, năm đó khi Lục Vân là người đứng đầu Cố thị, nhà họ Tần không biết đã ngấm ngầm sử dụng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối hòng hạ bệ bà, trong thương giới đều biết nhà họ Tần trước đây luôn nhắm vào Cố Ngôn Sinh, muốn diệt trừ người thừa kế duy nhất này.


Tần Tề Bách bị ngã đau chưa thể đứng lên được, thư ký sau lưng gã vội vàng chạy tới đỡ gã dậy.
“Tiểu Cố, cháu điên rồi à? Sao có thể ra tay đánh người?”


Cố Ngôn Sinh tựa hồ không nghe thấy, bước tới trước mặt Tần Tề Bách vừa được đỡ lên, nắm chặt tay đấm thêm một cú thẳng vào mũi gã.
“Nói xin lỗi em ấy ngay!”


Tần Tề Bách chưa từng luyện võ, tất nhiên không phải đối thủ của Cố Ngôn Sinh, gã đưa tay lau máu mũi, nói: “Cố Ngôn Sinh mày là thằng điên! Đồ thần kinh, đcm rõ ràng là nó đánh tao trước, tại sao tao lại phải xin lỗi?”


Cố Ngôn Sinh quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lạc An đang sợ sệt đứng một chỗ, hờ hững hỏi: “Hắn dùng tay nào động vào người em? Anh giúp em phế bỏ nó.”


Tần Tề Bách nghe vậy lập tức cứng đờ, xoay người định bỏ chạy lại chợt bị người đẩy ngã ra đất, cái gáy đập xuống đau chảy nước mắt, tầm nhìn có chút ʍôиɠ lung. Ánh mắt Cố Ngôn Sinh rời rạc, giơ tay nện lên mặt người đang ở phía dưới hắn như đang xả hết tức giận: “Ai cho mày động vào em ấy? Ai cho phép mày động vào hả? Loại mày mà cũng dám lởn vởn trước mặt tao, thật khiến tao ghê tởm!”


Người trước mặt bỗng trở nên mơ hồ, Cố Ngôn Sinh ngẩn ra, lắc lắc đầu cúi xuống nhìn lại cho rõ, khuôn mặt kia không hiểu sao liền biến thành Đường Sóc…
Bất chợt Cố Ngôn Sinh liên tiếp giã từng cú đấm vào mặt Tần Tề Bách, ánh mắt hắn đột nhiên cực kỳ hung ác bạo ngược.


“Không được phép dẫn em ấy đi! Không cho mày động vào em ấy! Mày không được gặp lại em ấy! Mày mà cũng dám đối đầu với tao, dám cướp em ấy khỏi tay tao sao? Mày cho rằng bản thân mày là cái gì hả?”


Chủ tịch Tưởng thấy hắn có hơi không như bình thường, vội quay đầu cả giận quát: “Đứng ì ra đấy làm cái gì? Còn không mau kéo cậu ta ra!”
Người xung quanh đang mải đứng xem kịch hay lúc này mới sai thư ký bên cạnh giữ Cố Ngôn Sinh lại, Thẩm Lạc An cũng vội vàng bước tới.


“Ngôn Sinh, đừng đánh nữa, đủ rồi, em không sao, mặt em hết đau rồi.”
Cố Ngôn Sinh nghe thấy giọng Thẩm Lạc An mới có chút tỉnh táo lại, nhìn Tần Tề Bách đang lăn quay dưới đất thì sững sờ, đầu cảm thấy váng vất lúc mới đứng lên, quay lại nhìn người phía sau.


“Mày là loại tiểu nhân hèn hạ giả tạo, vừa nãy rõ ràng là mày ra tay trước, bây giờ lại làm bộ vô tội, mày có tin tao sẽ…”
“Trật tự cả đi! Hôm nay đến đây để bàn về công việc, không phải là để nhìn các người đánh nhau!”


Chủ tịch Tưởng đập bàn ‘rầm’ một cái rồi đứng dậy, xoay qua nói với Tần Tề Bách: “Tổng giám đốc Tần đừng chấp nhặt với cậu ta, cậu ta vừa rồi uống hơi quá chén, say rồi.”
“Đủ rồi, cả hai cậu đều không muốn làm hạng mục này nữa đúng không?”


“Thôi được rồi, nể lợi ích với chủ tịch Tưởng tao mới giữ cho mày chút mặt mũi.”
Chủ tịch Tưởng dựa theo phương án kế hoạch của mỗi nhà nhận xét đơn giản vài câu, cuối cùng tuyên bố Cố Ngôn Sinh giành được dự án này, Tần Tề Bách lập tức thay đổi sắc mặt đứng bật dậy.


“Cái gì? Sao lại là thằng nhãi Cố Ngôn Sinh? Chủ tịch Tưởng, trước đó không phải ngài đã nói chuyện với cha tôi, bảo rằng Tần thị phù hợp hơn sao?”


“Đúng thế, trước đó so với các bên khác thì Tần thị đích xác là lựa chọn đầu tiên, nhưng đó là do tôi chưa thấy qua phương án của Cố thị, hôm nay sau khi nghe Cố thị trình bày kế hoạch thì tôi có thể quyết định như vậy.”


Cố Ngôn Sinh ngồi một bên, đầu ngày càng chếnh choáng, nét mặt ngẩn ngơ nhìn những người trước mặt. Chủ tịch Tưởng đứng dậy liếc mấy người phía sau, ngữ khí không có gì khác biệt nói: “Buổi tụ họp hôm nay giải tán ở đây, hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác cùng các vị.”


“Tiểu Lý, đưa Tổng giám đốc Cố của cậu về đi, tôi thấy cậu ta say lắm rồi, về nhà thì uống chút canh giải rượu.”
“Vâng.”


Tiểu Lý nhanh chóng tới đỡ Cố Ngôn Sinh, dìu hắn ra khỏi cửa, Thẩm Lạc An cũng phụ đỡ một cánh tay khác. Mọi người lục tục ra khỏi phòng, Tần Tề Bách tràn đầy phẫn nộ lườm Cố Ngôn Sinh đằng trước, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng hung bạo.


“Cố Ngôn Sinh, mày cứ chờ đấy cho tao, coi như chúng ta đã kết thù, không sớm thì muộn tao sẽ khiến mày phải hối hận vì hành động của mày ngày hôm nay!”


“Tiểu Tần tổng à, cậu sao có thể khiến người ta hối hận đây? Cậu đánh không lại hắn, dự án cũng không giành được với hắn, chẳng lẽ cậu còn không nhận thấy chủ tịch Tưởng luôn thiên vị Cố Ngôn Sinh sao?”


“Nói nào là hạng mục này nhất thiết phải lấy được, chẳng phải vẫn thua nhà họ Cố sao, đã thế còn bị hắn đè xuống đất đánh cho như chó, chậc chậc, bọn tôi đứng bên cạnh nhìn không nổi, thật chẳng ra làm sao.”


Tần Tề Bách thấy mấy người kia đem gã ra làm trò cười mà chọc ghẹo, lệ khí trong mắt càng sâu, tay nắm thành đấm, cắn răng nghiến lợi nói: “Cố Ngôn Sinh…”
Gã liếc Cố Ngôn Sinh và Thẩm Lạc An cách đó không xa, đột nhiên trong mắt lóe lên sự gian xảo.
“Phu nhân của tập đoàn Cố thị…”


“Có vẻ như Cố Ngôn Sinh thật sự quan tâm tới vị phu nhân này của hắn, thú vị đó, lần này có trò để chơi rồi, đang nghĩ xem làm cách nào để thằng nhãi kia nhả cái dự án này ra, còn tiện nhân kia nữa, tao không bỏ qua cho mày dễ dàng thế đâu!”


Tần Tề Bách bực bội vẫy tay ra hiệu, thư ký sau lưng vội đưa di động cho gã.
“A lô, Tôn Kỳ, tao có việc cho chúng mày làm đây.”
—————


Tiểu Lý vừa dìu vừa đỡ Cố Ngôn Sinh ngồi vào trong xe, đóng cửa rồi quay lại nhìn Thẩm Lạc An đang đứng đằng sau, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Cố hôm nay uống rượu quá say, tôi đưa ngài ấy trở về, thật xin lỗi cậu Thẩm, hiện giờ Tổng giám đốc Cố không được tỉnh táo, tôi không thể yên tâm giao ngài ấy cho người khác, đề phòng ai đó có ý đồ xấu.”


Nói xong liền mở cửa, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn, để lại Thẩm Lạc An đang xanh mặt đứng im tại chỗ.
Sau khi Tiểu Lý đỗ xe cẩn thận vào sân, ra ghế sau dìu Cố Ngôn Sinh ra ngoài, gọi với vào trong nhà: “Chú Từ! Chú Từ chú đâu rồi? Ra giúp cháu một tay với.”


Chú Từ nghe thấy tiếng gọi chạy ra, thấy bộ dạng của Cố Ngôn Sinh liền hối hả tới đỡ: “Sao lại thế này? Sao cậu chủ lại uống nhiều rượu như vậy?”
Hai người chật vật đưa Cố Ngôn Sinh vào nhà, để hắn ngồi trêи sofa, rót một cốc nước.