Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 87: Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi

Trong điện thoại di động là tin nhắn Đường Sóc gửi tới, nội dung tin nhắn khiến sắc mặt Ôn Niệm Nam trong thoáng chốc thay đổi.
[Niệm Nam, hôm nay cậu vẫn đến bệnh viện chứ? Tôi có thể đến tìm cậu không?]
[Tôi đang ở trước cổng khi Nghi Phong rồi, có thể đi vào gặp cậu một lát chứ?]


Đường Sóc điên rồi sao mà tới đây tìm mình…
Ôn Niệm Nam vội đứng dậy chạy ra ngoài cổng, vừa tới nơi đã chớm thấy Đường Sóc đang đứng tranh cãi với bảo vệ, có vẻ như muốn đánh nhau tới nơi.
“Đường Sóc!”


Nghe thấy tiếng gọi, Đường Sóc ngừng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Ôn Niệm Nam đang hối hả lại gần mới lùi lại mấy bước đứng bên cạnh xe. Bảo vệ khu nhà đội mũ đi tới, cung kính gật đầu nói: “Chào cậu Ôn, xin hỏi vị này là bạn của ngài sao? Cậu ta nói là bạn của ngài, nằng nặc đòi xông vào bên trong, tôi không dám chắc nên đành phải cản lại trước.”


“Đúng vậy, là bạn của tôi, tôi chỉ ra ngoài nói với cậu ấy mấy câu thôi, gây phiền phức cho cậu rồi, thật ngại quá.”


Ôn Niệm Nam tới gần chiếc xe việt dã đen thấy người đang cúi gằm mặt không nói lời nào, giọng điệu cậu có chút tức giận: “Sao tự nhiên cậu đến tận đây tìm tôi? Cậu điên rồi à?”


Đường Sóc tựa bên cửa xem không mở miệng, nghe Ôn Niệm Nam hỏi liền ngẩng đầu lên chằm chằm nhìn lại cậu, hốc mắt đỏ bừng đáng sợ.
Ôn Niệm Nam trông bộ dạng này của anh có hơi giật mình, cảm thấy hình như vừa rồi mình hơi nặng lời, thở dài nói: “Xin lỗi, tôi không nên to tiếng như vậy với cậu.”


“Niệm Nam… tôi… về sau tôi không thể gặp cậu nữa rồi, sau này cũng sẽ không bao giờ tới quấy rầy cậu đâu…”
Sắc mặt Đường Sóc hơi tái nhợt, ánh mắt né tránh cúi đầu không dám nhìn thẳng Ôn Niệm Nam.


Đối với Đường Sóc, chỉ có cách rời khỏi cậu mới tốt, sẽ không sợ bị nhà họ Cố ghi hận.
Có điều Ôn Niệm Nam nhận ra giọng điệu của Đường Sóc không giống trước kia, sợ rằng Đường Sóc bị ép buộc, lo lắng nói: “Hắn uy hϊế͙p͙ cậu đúng không?”


“Tôi mới biết tin cậu vì tôi mà bị thương, lại vì tôi mà ngày càng không vui, ban đầu tôi muốn khiến cậu vui vẻ mới tới gặp cậu, không phải để cậu vì tôi mà ngày càng thêm buồn bã, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”


Đường Sóc đột nhiên đưa tay lên che đôi mắt, nước mặt không kìm được mà chảy thành dòng, hai bờ vai anh run rẩy, dường như đang cố gắng hết sức để tiếng khóc không bật ra ngoài.


Trước đây Đường Sóc là một chàng trai luôn treo trêи gương mặt một nụ cười rạng rỡ chói lóa mà nhìn cậu, không biết từ khi nào anh đã trưởng thành thành người đàn ông cao hơn mét tám, lúc này lại đứng trước mặt cậu khóc như một đứa trẻ con, bướng bỉnh dùng cánh tay gạt đi nước mắt tèm lem trêи mặt.


“Niệm Nam… tôi… tôi không buông được, trong lòng tôi đau quá, tôi thật sự rất khó chịu, nhưng tôi lại không muốn cậu buồn, xin lỗi vì tôi đã khiến cậu chịu nhiều tổn thương như vậy… thật xin lỗi… xin lỗi cậu… xin lỗi…”


Đường Sóc khóc không thành tiếng, lặp đi lặp lại câu xin lỗi, thanh âm ngắt quãng, nức nở, trêи ống tay áo thấm đầy nước mắt. Ôn Niệm Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ thừ người, ánh mắt đau khổ nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng giữ lấy góc áo ướt nước mắt của Đường Sóc.


“Đường Sóc… cậu không có lỗi với tôi, cũng không hề là nguyên nhân khiến tôi không vui vẻ, đừng đau lòng hay khó chịu như vậy vì tôi, đây đều là tôi tự làm tự chịu, cậu không cần phải gánh lấy tất cả cho tôi đâu.”


“Cậu không sai, là tôi tự chuốc vạ vào mình cậu hiểu không? Là lỗi của tôi, so với hiện tại, rời khỏi tôi thì cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn.”
Cũng sẽ an toàn hơn…


Ôn Niệm Nam rút khăn tay từ trong túi đưa cho Đường Sóc, anh vẫn đang sững sờ đứng im tại chỗ không nhận lấy. Cậu nhìn Đường Sóc mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên, khẽ thở dài một hơi nói: “Cố gắng phát triển phòng làm việc của cậu, tôi biết từ trong đáy lòng cậu vẫn luôn yêu thích âm nhạc, cậu có thiên phú, cũng có năng lực, đừng vì tôi mà từ bỏ nó, coi như cậu thay tôi tiếp tục theo đuổi giấc mơ được không? Đồng ý với tôi đi.”


“Đường Sóc, cứ mãi như đóa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mà nở rộ nhé? Cậu vẫn luôn rất nổi bật, khiến người khác lóa mắt, đừng để ánh sáng đó bị lụi tắt.”
“Được… Niệm Nam, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, sẽ không khiến cậu thất vọng.”


Rốt cuộc cũng thấy Đường Sóc bình tĩnh lại, Ôn Niệm Nam mới nhớ tới nguyên nhân mình ở đây, cậu ngẩng đầu nhìn trước ngó sau, bốn phía không thấy ai.
“Đường Sóc, mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy, tôi không muốn cậu gặp rắc rối.”


“Tôi… không biết lần sau gặp cậu là lúc nào, cậu cho tôi ngắm cậu thật kỹ thêm một chút được không?”
“Đường Sóc, nhỡ may có người tới…”


Đường Sóc không để ý tới sự từ chối của Ôn Niệm Nam, bất thình lình tiến lên ôm cậu vào lòng, cằm Ôn Niệm Nam tựa lên bả vai anh, sau khi kịp phản ứng lại, cậu giãy giụa: “Đường Sóc buông tôi ra! Buông tay, cậu biết tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác, đừng có để tôi phải tức giận.”


“Chỉ ôm một lát thôi, chỉ một lát là được rồi, cậu đừng cự tuyệt tôi được không?”


Nghe thấy giọng nói hơi nghẹn ngào, Ôn Niệm Nam nhất thời mềm lòng, hai tay đang vùng vẫy liền buông thõng xuống, không tiếp tục đẩy anh ra nữa. Hai người đều không chú ý tới ở phía sau lưng có một chiếc xe đang từ từ lại gần, sau khi xe dừng lại, một đôi giày da đen giẫm lên mặt đất.


“Thật là một vở diễn tuyệt vời, có cần tôi vỗ tay hoan hô không?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng tràn ngập hàn ý, cắn răng nghiến lợi nói ra của Cố Ngôn Sinh.
Ôn Niệm Nam nghe thấy câu nói kia ớn lạnh cả người, cậu đứng tại chỗ không dám quay đầu lại, Đường Sóc thả tay ra nhìn về phía Cố Ngôn Sinh.


Hắn vừa mở cửa xe bước xuống đã thấy Đường Sóc đang ôm chầm lấy Ôn Niệm Nam, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm tới mức dọa người.


“Thế này rồi còn không chịu buông người tình bé nhỏ ra, sao không lợi dụng lúc tôi không ở nhà mà mời cậu ta vào ngồi, rồi thuận tiện đưa vào phòng ngủ luôn, chắc hẳn thừa dịp tôi không ở đây không biết cậu đã đưa tình nhân về bao nhiêu lần rồi.”


Cố Ngôn Sinh vừa tới công ty đã bị mẹ hắn ném cho mấy cái dự án, tới buổi chiều lại phải đi xã giao cùng Tổng giám đốc mấy công ty khác bàn chuyện hợp tác, lúc xem tài liệu phát hiện để quên vài thứ đành phải bảo Tiểu Lý lái xe đưa hắn về lấy.


Ven đường vào khu Nghi Phong trồng rất nhiều cây phong, Cố Ngôn Sinh ngồi trong xe nhìn hàng cây trải dài bên ngoài ngẩn người sau đó nhíu chặt lông mày thu lại ánh mắt. Xe ô tô chậm rãi lái vào gần tới cổng khu nhà, hắn tùy ý nhìn cảnh trước mặt, đột nhiên giật mình khi thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc, cạnh xe là hai người đang đứng…