Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 167: “Tôi ... tôi đã sửa được đàn piano của mẹ em”

Ôn Niệm Nam cúp điện thoại trở về phòng, đang cởi áo sơ mi liền ngẩn ra nhìn khăn tay rơi trên mặt đất, quỳ xuống nhặt khăn tay lên.
"Mình điên quá ... sao lại hứa với hắn sẽ đến Cố gia ..."


Anh hứa với Cố Ngôn Sanh sẽ đến Cố gia lấy cuốn nhật ký, vì nó chứa đựng tất cả ký ức của anh, cho dù đã buông bỏ, nhưng cuốn nhật ký là tình yêu những năm ngây thơ năm đó ... ít nhất anh có thể giữ nó.


Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ vang lên ào ào tiếng nước , Ôn Noãn Nam ngẩng đầu nhắm hai mắt lại, để cho nước rơi xuống mặt, sau đó trượt xuống cái cổ trắng nõn mịn màng.
Mắt Ôn Niệm Nam hơi mở ra, giơ tay sờ môi, ánh mắt khẽ động, đóng vòi hoa sen lại bước ra ngoài.


Ôn Niệm Nam lau mái tóc đang đầy nước nhỏ giọt, đi chân trần đến giường, bật máy tính lên và mặt không cảm xúc đăng nhập vào trang web DAWN.


Mặc dù Weibo náo loạn đến lại lợi hại, nhưng trên trang web DAWN sẽ không có bất luận tiếng mắng chửi nào, DAWN là trang web âm nhạc quốc tế, trước nay đều là ton trọng thực lực, kẻ mạnh làm vua, chưa bao giờ sẽ để ý tới dư luận.


Ôn Niệm Nam nhìn thấy những bình luận của người hâm mộ và sự thích thú dành cho bài hát mới rất thoải mái và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Đột nhiên anh nhận được một tin nhắn từ trang web chính thức.


[Bài hát của bạn đã được chọn ở vị trí số 1 trên Bảng xếp hạng phổ biến trong tháng và số 1 trên Bảng xếp hạng Play, xin chúc mừng! ]
Tiếng kêu bíp...


[Dear WE, xin chào! Anh đã đoạt giải nhất của tháng, chương trình sẽ tổ chức vào 20 giờ trong tháng tới. Chúng tôi sẽ liên hệ với bạn để ghi hình chương trình vào cuối tháng]


Phát sóng trực tiếp 20 tiếng đồng hồ? Ghi hình chương trình? Tại sao trang web đột nhiên lại thêm yêu cầu này? Ôn Niệm Nam cau mày sau khi đọc tin tức.
Anh ta không thích ghi lại các chương trình, huống chi là phát sóng trực tiếp, nhưng đây là yêu cầu của trang web, tuy rằng có phần khó hiểu, nhưng cũng không dễ dàng từ chối.


Điều mà Ôn Niệm Nam không biết là lý do tại sao chương trình của Hyun Music hợp tác với DAWN là vì nhà đầu tư ủng hộ quỹ này là họ Cố…


Ôn Niệm Nam đã từ chối ghi hình tất cả các chương trình kể từ thời điểm đó, và anh không muốn xuất hiện trước ống kính một lần nữa, nhưng nếu đó là yêu cầu của trang web DAWN, Ôn Niệm Nam sẽ không bao giờ từ chối.


Để được trang web DAWN đồng ý, Cố Ngôn Sanh đã bay ra nước ngoài trong vài ngày, và anh đã đầu tư hàng chục triệu trước khi gặp người sáng lập trang web để được anh ta đồng ý.
Cố gia.
Chú Từ mở cửa xe, Lục Vân cau mày bước xuống xe, trịnh trọng nói: " Cố Ngôn Sanh ở đâu?"


"Tiên sinh đang ở trong phòng làm việc trên lầu."
Lục Vân đi tới phòng làm việc mở cửa nhưng không thấy ai, vừa định nói gì đó với chú Từ ở phía sau, bà chợt nghe thấy tiếng đàn liền xoay người đi về phía phòng đàn.


Cửa phòng đàn mở, Lục Vân bước ra cửa, nhìn Cố Ngôn Sanh đang chơi đàn qua cánh cửa hơi hé mở, đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Ngôn Sanh mất kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy Lục Vân liền đứng lên nói: "Mẹ, người đã trở lại."


" Lấy hết thông tin của công ty tháng này rồi theo tôi đến thư phòng."
Trong phòng làm việc, gương mặt Lục Vân lạnh lùng nhìn tập tài liệu trong tay, càng nhìn sắc mặt càng khó coi, Cố Ngôn Sanh đứng sang một bên không nói gì.


"Đây là thành tích mà con đã làm được sao? Đây là thành công mà ta đã dành rất nhiều năm để đào tạo con! Con không muốn quản lý công ty nữa!"
“Bộp..”
Lục Vân giơ tay ném tư liệu trong tay vào mặt Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh siết chặt tay không nói, cúi người nhặt tờ giấy lên.


Sắc mặt Lục Vân vô cùng khó coi, lạnh lùng nói: "Con vì Niệm Niệm mà từ bỏ công ty sao? Con có coi trọng dự án với nhà họ Tưởng sao? Nếu không phải Tưởng phu nhân nói với ta rằng con vắng mặt trong cuộc họp dự án thì ta vẫn chẳng hay biết gì! "
"Con không có không coi trọng, con để cho Tiểu Lý chịu trách nhiệm tìm..."


"Anh có biết mấy ngày nay hệ thống của công ty bị hack không! Nguyên Phong hôm qua gọi điện cho ta nói hệ thống bí mật của chi nhánh Yaguo đột nhiên bị đột nhập, mất rất nhiều thứ, anh có biết không?"


Đôi mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống khi anh nghe thấy điều đó, và anh nói, "Nguyên Phong đã nói với con, con đã kiểm tra nó rồi, rất nhanh tìm ra được."
Lục Vân liếc nhìn Cố Ngôn Sanh đã gầy đi rất nhiều, thở dài nói: "Sao đột nhiên con mời phóng viên đến dự tiệc?"


Cố Ngôn Sanh nhàn nhạt nói: "Không có gì ... chỉ là để lấy lại hình ảnh của Cố thị thôi."
"Anh mời nhà họ Ôn và Đường Sóc, vẫn còn ở đây không thừa nhận rằng anh muốn gặp Niệm Niệm?"
Vào buổi tối, tại bữa tiệc của Cố gia, có rất nhiều xe hơi sang trọng đậu bên ngoài biệt thự.


Người chủ trì yến tiệc đã lâu không xuất hiện.
—30 phút trước ...
Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa đợi rất lâu nhưng vẫn không có ai đến, nhìn đám phóng viên ở cửa, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.
Ôn Niệm Nam... không đến sao?


Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Ôn Niệm Nam, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Cố Ngôn Sanh nghe vậy sửng sốt, vội vàng nhìn xuống lầu.
Đó là Ôn Niệm Nam!


Ôn Niệm Nam nhìn xuống điện thoại rồi đi ra sân sau, nhìn thấy bóng dáng mà mình tâm tâm niệm niệm, trái tim Cố Ngôn Sanh thắt chặt cuối cùng cũng thả lỏng, anh xuống lầu rồi đi ra sân sau.
Đinh…
[Tôi tới rồi]


Khi Cố Ngôn Sanh đến nơi, anh nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa hướng dương trên bồn hoa.
“Niệm Nam… Em có thích không?” Ôn Niệm Nam từ từ đi tới và đứng cùng với Ôn Niệm Nam .
"Nhìn có đẹp không?"


Tôi nhìn thấy những bông hoa hướng dương trong bồn hoa rực rỡ ánh vàng, giống như mặt trời thật ...
Ôn Niệm Nam mê mẩn nhìn hoa hướng dương, đưa tay sờ sờ rồi đáp: "Thật đẹp, ấm áp như mặt trời thật."


Cố Ngôn Sanh bảo người lắp những chiếc đèn đặc biệt trong bồn hoa, khi bật đèn vào ban đêm, hoa hướng dương trong bồn hoa sẽ giống như mặt trời thật, như thể phát ra ánh sáng ...
"Đây là những bông hoa em đã trồng. Ánh mặt trời ấy thuộc về em. Cuối cùng em cũng nhìn thấy nó."


Ôn Niệm Nam nhìn hồi lâu, quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Sanh, như là đang suy nghĩ cái gì, ý cười trong mắt từ từ biến mất, nhàn nhạt nói: "Đưa nhật ký cho tôi, tôi có việc muốn về."


Cố Ngôn Sanh nhìn ánh sáng trong đôi mắt kia dần dần mờ đi, trong lòng đau đớn kịch liệt, trầm giọng nói: "Trong phòng ở trên lầu, tôi đưa em tới đó."
Ôn Niệm Nam nghe nói đi lên phòng trên lầu, cảnh giác liếc mắt nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Anh ... sao lại lên lầu? Anh lấy xuống đưa cho tôi."


Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam, đờ đẫn nói: "Tầng dưới có quá nhiều người, khắp nơi đều có người ồn ào. Chúng ta lên phòng trên lầu đi, không chỉ có nhật ký ... Tôi có chuyện muốn cho em xem… em tin tôi đi, tôi sẽ không làm gì em. "


Ôn Niệm Nam nhìn ánh mắt khẩn cầu lại nhớ tới Cố Lâm, nhìn thấy bộ dạng đáng thương như một đứa bé đang làm nũng, cuối cùng cũng đồng ý đi theo Cố Ngôn Sanh lên lầu lấy nhật ký.
"Được…"


cuối cùng Cố Ngôn Sanh cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời đồng ý của hắn, bước đến đại sảnh.
Khi cả hai đi qua sảnh và lên lầu, mọi người đều nhìn cả hai với biểu hiện ngờ vực.
"Tôi không nhầm đúng không, vậy ... Là Ôn Niệm Nam sao?"


"Cố tổng đã tính toán cái quái gì thế này? Đó là một bữa tiệc tư nhân lại mời các phóng viên báo đài, anh ấy đã đưa vợ cũ của mình đến dự tiệc, điên rồi à?"


"Chuyện này có gì kỳ lạ? Nghe nói Cố tổng cũng mời Đường Thiến tới. Hình như còn có Tiểu Tần tổng. Tôi thật sự không biết anh ta nghĩ gì."
"Anh ấy muốn làm gì? Có thể cầu hôn để tái hợp trước mặt mọi người?"


"Này, nhiều phóng viên ngoài cửa như vậy, anh nghĩ bọn họ đang làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ là uy hϊế͙p͙ Ôn Niệm Nam không cho hắn hành động hấp tấp sao?"
Cố Ngôn Sanh đi trước mở cửa phòng bước vào trước, thấy Ôn Niệm Nam đang đứng ở cửa không muốn đi vào, anh nhỏ giọng nói: "Niệm Nam, sao em không vào?"


Ôn Niệm Nam không nói gì, mà là nhìn chăm chằm vào bệ cửa sổ.
Anh ấy không muốn vào, căn phòng này ... có quá nhiều ký ức lắng đọng ...
"Anh đi lấy nhật ký ... Tôi ở bên ngoài chờ."
Một hồi lâu Cố Ngôn Sanh không đáp lại, Ôn Niệm Nam nâng mắt lên nhìn hắn, nhìn kỹ hắn nói: "Nhật ký."


"Em sẽ ở lại với anh một lúc được không?"
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn tủ sách lặp lại: "Nhật ký của tôi đâu?"


Cố Ngôn Sanh không nói thêm câu nào đột nhiên nghiêng người, đứng trước mặt Ôn Niệm Nam, nói nhỏ: "Tôi sẽ lấy cho em, em sợ không vào phòng sao? Vậy thì chúng ta không vào, đến phòng chơi piano? Tôi sẽ cho em xem một thứ. "


"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh lại đùa tôi à?" Ôn Niệm Nam đẩy Cố Ngôn Sanh ra rồi lùi lại một bước.
Một người đi ngang qua cầu thang, dường như dừng lại một lúc nhìn thấy tình hình nơi đây, liền xoay người rời đi.


Ôn Niệm Nam nhìn thấy có người đi qua, ánh mắt hơi hơi lóe lên nói: "Tôi ... Tôi chỉ tới lấy nhật ký, liền đi. Bên ngoài có rất nhiều phương tiện truyền thông và bạn của anh, tôi không muốn gây náo loạn."
Cố Ngôn Sanh không nói cuốn nhật ký ở đâu, nhưng đột nhiên hỏi về nội dung cuốn nhật ký.


"Niệm Nam, năm đó tôi thực sự để ý đến em khi thấy em theo dõi tôi mọi lúc. Tôi thường kiểm tra xem em có ở phía sau tôi không. Vào lúc đó nếu em nói, chúng ta chắc chắn sẽ là bạn tốt của nhau."


Ôn Niệm Nam mím môi ngắt lời anh, nhàn nhạt nói: "Chuyện đã qua rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì đâu? Tôi lúc này không muốn nghĩ tới ..."
"Niệm Nam...... Em còn nhớ cái dương cầm tôi đập nát? Di vật của mẹ em..."


Ôn Niệm Nam sửng sốt, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn Cố Ngôn Sanh một cái, giọng nói run run: "Làm sao không nhớ được! Tôi nhớ rõ ở trước mặt tôi anh đập từng cái, từng cái phá hủy nó! "
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam sắc mặt tái nhợt trong chốc lát liền đưa tay ra an ủi, nhưng lại bị gạt đi.


"Đừng chạm vào tôi!"
Cổ họng Cố Ngôn Sanh nghẹn lại và rút tay về.


"Tôi tìm thấy rất nhiều đàn piano còn sót lại dưới tầng hầm. Tôi đã hỏi tất cả các bậc thầy piano, nhưng họ đều nói rằng họ không thể làm được. Tôi chỉ có thể yêu cầu Cố Lâm tìm một bức ảnh của mẹ em với cây đàn piano trên mạngt. Để người ta sử dụng các bộ phận của cây đàn piano để làm ra chiếc đàn piano giống như của mẹ em trong ảnh ... "


Cơ thể Ôn Niệm Nam đột nhiên đông cứng lại, nhìn anh không tin, run giọng nói: "... anh nói gì vậy? Cây đàn của mẹ em ..."


Cố Ngôn Sanh hít một hơi thật sâu và mở cửa phòng chơi piano, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã sửa lại các bộ phận của cây đàn piano của mẹ em, em muốn xem ... hay đúng hơn là ... em có muốn chơi đàn không? "


Ôn Niệm Nam vội vàng đẩy Cố Ngôn Sanh ra và bước vào phòng piano, sau khi nhìn thấy chiếc piano trong phòng, mắt anh ấy lập tức đỏ hoe ...
"Mẹ ..."
Một cây đàn piano cổ điển được đặt giữa phòng piano lớn. Bên cạnh cây đàn piano, có bức ảnh mẹ của Ôn Niệm Nam là Diệp Nhàn ôm Ôn Niệm Nam khi anh còn nhỏ ...


Tác giả có điều muốn nói
Trailer: Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Mạc Bắc Dật liền đoán rằng Đường Sóc đã xúi giục vụ hack máy tính, trong buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của Niệm Niệm anh bị nói được Cố tổng bao dưỡng. Cố Lâm bị đánh còn Đường Sóc thì say rượu và nhận nhầm người.