Angiêlic và tình yêu

Chương 5

Ánh sáng ban ngày trắng nhợt không thể hoàn toàn chọc thủng lớp thủy tinh dày. Căn phòng chìm trong một thứ ánh sáng mờ, khiến cuộc trò chuyện của hai người cứ mỗi lúc một bí ẩn, tối tăm. Giờ đây khi Rescator đã ngồi xa Angielic, trong mắt nàng, ông chỉ còn là một cái bóng của một con ma ủ rũ, với chút ánh sáng duy nhất ở đôi bàn tay đang đưa qua đưa lại sợi dây lấp lánh của chiếc vòng ngọc.

Vì thế nàng mới hiểu tại sao nom ông khác đi.

Ông không còn để râu. Nên cái bóng đó vừa là ông lại vừa là một người nào khác.

Trái tim nàng u ám như buổi tối hôm qua, khi nàng nghĩ rằng mình đã hiểu ra một sự thật điên rồ. Và không có cách nào để bày tỏ, nàng lại bắt đầu lo sợ vì thấy mình ở đây với một người đàn ông mà mình chẳng hiểu gì cả, nhưng lại có khả năng quyến rũ mình.

Người đàn ông ấy sẽ đưa đến cho nàng những đau khổ không tên.

Nàng nhìn về phía cửa với đôi mắt của một kẻ bị giam hãm.

-Bây giờ thì ông hãy để cho tôi đi- nàng nói rất khẽ.

Ông hình như không nghe được tiếng nào, thế rồi ông ngẩng đầu lên:

-Angielic!

Giọng ông nghẹn ngào, có âm vang của một giọng nói khác.

-Sao mà bà xa xôi đến thế…

Nàng đứng im không nhúc nhích, đôi mắt mở trừng trừng. Tại sao ông lại nói với nàng bằng một giọng trầm và buồn đến thế? Một khoảng trống lớn lao xuất hiện trong con người nàng, chân nàng bị chôn chặt xuống thảm. Nàng muốn chạy về phía cửa hòng trốn chạy những bùa phép mà ông sắp tung ra để hãm hại nàng nhưng không thể chạy nổi.

-Tôi van ông, hãy để cho tôi đi – nàng van nài.

-Phải làm sao để chấm dứt cái tình huống kì cục này. Tôi muốn nói với bà về ý định đó trong buổi sáng ngày hôm nay. Để chậm lại và quyết tâm của chúng ta sẽ bị tản mác đi. Và từ nay tình thế còn kì cục hơn nữa.

-Tôi không hiểu ông…Tôi không hiểu một chút gì điều ông vừa nói với tôi.

-Người ta vẫn nói về trực giác của người đàn bà, về tiếng nói của trái tim. Tôi biết được điều gì?..Chí ít cũng có thể nhận thấy rằng bà hoàn toàn thiếu những cái đó. Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề. Thưa phu nhân duy Plexi, khi bà đến Candi, có người cho rằng bà đến đó để lo việc buôn bán, vài người khác cho rằng bà đến để gặp lại một người tình, vài người khác nữa thì cho rằng bà đi tìm một người trong số các ông chồng của bà. Cách giải thích nào là đúng?

-Tại sao ông lại hỏi tôi chuyện đó?

-Ồ! Hãy trả lời đi- ông nói với vẻ sốt ruột. Chắc chắn bà sẽ chống trả đến cùng. Bà đang sợ chết đi được nhưng bà vẫn còn chống trả. Bà sợ cái gì ở các câu hỏi của tôi nào?

-Tôi không biết cả tôi nữa.

-Hãy trả lời cho xứng đáng ít nhiều với sự bình tĩnh vốn có của bà, và hãy chứng tỏ ngược lại rằng bà đã bắt đầu nghi ngờ, không biết đâu là cái đích mà tôi muốn đạt tới…Thưa phu nhân duy Plexi, cái ông chồng mà bà đã mất công tìm kiếm ấy, bà đã tìm được hay chưa?

Nàng lắc đầu, không còn đủ khả năng để thốt nên lời.

-Không à? …ấy thế mà tôi, Rescator, người biết tất cả đàn ông và tất cả đàn bà ở khắp vùng địa trung hải, tôi có thể khẳng định rằng chồng bà đang ở rất gần bà.

Angielic cảm thấy xương cốt nàng đang chảy rữa thành nước, thân thể nàng tan ra.

Nàng hét lên như một kẻ mất trí:

-Không, không, không phải thế…Không thể thế được! Nếu anh ấy ở gần tôi, tôi đã gặp lại anh ấy từ lâu rồi.

-Này bà, chính đấy là chỗ bà nhầm! Bởi vì tốt hơn hết bà hãy nhìn đây.

Chương 6.

Rescator đưa tay lên gáy.

Trước khi angielic hiểu được ý nghĩa của cái động tác ấy, chiếc mặt nạ đã nằm trên đầu gối tên cướp và ông ta quay về phía nàng một bộ mặt không che đậy.

Nàng thét lên kinh hãi và đưa cả hai bàn tay lên che mặt. Nàng nhớ lại điều ở địa trung hải mọi người vẫn kể về tên cướp mang mặt nạ, họ nói rằng ông ta có một chiếc mũi lõm sâu xuống. Nỗi kinh hãi về việc sẽ phát hiện ra bộ mặt thần chết ấy đang chế ngự những hành động đầu tiên của nàng.

-Bà nhận ra gì nào?

Nàng nghe tiếng ông đứng dậy, tiến về phía nàng.

-Không đeo mặt nạ Rescator cũng chẳng đẹp hơn có phải không?Tôi thừa nhận thế. Nhưng không sao, sự thật quá nặng nề với khả năng chịu đựng của bà,cho nên bà không thể nhìn thẳng được vào sự thật có phải không?

Các ngón tay của Angielic trượt xuống chậm chạp trên đôi má của nàng. Đứng trước nàng chỉ hai bước chân là người đàn ông xa lạ với nàng, tuy thế nàng lại biết ông ta.

Một hơi thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi lồng ngực nàng. Ít ra thì ông ta cũng không hề có chiếc mũi lõm sâu xuống.

Cái nhìn của ông đen và sắc, ẩn dưới đôi lông mày rậm, có cùng một dáng vẻ với cái nhìn lấp lánh sau các khe hở của chiếc mặt nạ mà nàng vừa trông thấy lúc nãy. Mặt ông có những đường nét nom như tạc, rắn rỏi và má bên trái mang những vết sẹo đã lâu ngày. Do những vết dấu ấy làm biến dạng đi ít nhiều, bộ mặt của ông có khả năng gây ấn tượng mạnh nhưng không hề đáng sợ.

Ông nói, vẫn là giọng nói của rescator

-Đừng nhìn tôi như thế!...Tôi đâu phải là ma quỷ…Lại đây, giữa thanh thiên bạch nhật…hãy nhìn nhau đi, lẽ nào bà không nhận ra tôi.

Với vẻ nôn nóng ông dẫn nàng đến bên cạnh cửa sổ, nàng vẫn để mặc đôi mắt mở to nhìn ông trân trối mà không hiểu gì cả.

-Hãy nhìn tôi thật kỹ đi nào…Những vết sẹo này không làm thức dậy trong lòng bà một kỉ niệm nào à? Ký ức bà cũng khô cạn như trái tim bà sao?

-Tại sao? – nàng thì thầm- tại sao ông không nói với tôi hồi ở Candi…rằng anh ấy ở gần tôi.

Một tia sáng bồn chồn lóe lên trong đôi mắt đen đang chăm chú nhìn nàng. Ông lắc mạnh vai nàng.

-Nhớ lại đi chứ. Đừng làm ra vẻ không biết gì như thế. Ở Candi, tôi đã ở bên cạnh bà, tôi mang mặt nạ, đúng thế và bà đã không nhận ra tôi, và tôi cũng chưa có thì giờ để cho bà thấy mặt tôi. Nhưng hôm nay thì sao?...bà mù à…hay bà điên?

“Phải, ta điên…” Angielic nghĩ. Đứng trước mặt nàng lúc này là một người đàn ông, kẻ có mưu ma chước quỷ này đang định đánh lừa nàng bằng vẻ mặt của Giô phây đờ Perac.

Khuôn mặt vô cùng thân yêu ấy, mà trái tim nàng còn giữ mãi một vết hằn cháy bỏng, đã đi khỏi nàng và cuối cùng đã bị xóa nhòa, bởi vì nàng không bao giờ nghĩ có một khuôn mặt nào khác có thể gợi nàng nhớ lại được.

Giờ đây nàng đang bị đẩy vào một tình thế trớ trêu, khuôn mặt ấy đang được dựng lại, ở ngay trước mắt nàng, chính xác lạ lùng. Sống mũi thanh đầy vẻ quý phải, đôi môi dày phảng phất nụ cười riễu cợt, gò má rắn chắc, bộ cằm nhô ra phía trước, dưới làn da ngăm ngăm của người vùng Akiten, và đường nét thân quen của những vết sẹo làm biến dạng khuôn mặt mà ngày trước các ngón tay nàng vẫn lướt qua một cách nhẹ nhàng.

-Ông không được phép làm thế - nàng nói bằng một thứ giọng nghèn nghẹt- ông không được phép giống anh ấy để đánh lừa tôi.

-Hãy thôi cái điệu lảm nhảm đó đi…Tại sao bà cố tình không nhận ra tôi?

Nàng cố chống chọi với ảo ảnh đe dọa.

-Không, không…ông không phải anh ấy.Anh ấy có bộ tóc…đúng thế…một bộ tóc dày, đen, ôm lấy hai bên mắt.

-Tóc ư? Tôi đã cắt đi từ lâu rồi. Bộ tóc rườm rà như vậy không phải là mốt của người bôn ba trên biển.

-Nhưng mà anh ấy…anh ấy bị thọt –nàng thét lên- Người ta có thể cắt đi một bộ tóc, che dấu một khuôn mặt nhưng không thể làm một cái chân ngắn thành dài được.

-Thế mà tôi đã gặp một nhà phẫu thuật có khả năng tạo trên thân thể tôi sự thần kỳ như vậy đấy. Một nhà phẫu thuật mặc áo đỏ mà bà cũng đã có dịp gặp.

Và trong khi nàng đứng lặng đi vì chẳng hiểu mô tê gì cả, ông ném cho nàng một tiếng gọn lỏn:

-Tên đao phủ

Vừa đi đi lại lại trong phòng ông vừa nói một mình.

-Ngài Ô banh, tên đao phủ, kẻ tạo ra mọi thăng trầm cho thành phố Pari. Đó là một người thích hợp để bẻ gẫy thần kinh và cơ bắp của anh, bắt anh phải quy phục theo lệnh Đức vua của chúng ta. Tật thọt của tôi thoạt đầu là do bị teo gân ở khoeo. Sau ba lần bị tra tấn, chỗ đó bị thêm nhiều vết thương há hốc, thế là cái chân tàn tật của tôi lành lại và đuổi kịp chiều dài của chiếc chân kia. Tuyệt vời thay tên đao phủ và Đức vua của chúng ta! Nói lành ngay tại trận là láo toét. Tôi cũng còn phải nhờ ông bạn Aldel Mecchrat hoàn chỉnh thêm. Giờ đây với một miếng độn ở đáy ủng, dáng đi của tôi không khác một chút nào dáng đi của mọi người. Sau ba mươi năm bị thọt thật dễ chịu vô cùng khi cảm thấy mặt đất vững vàng dưới chân mình. Tôi không hề nghĩ là đời mình lại có được điều may mắn ấy.

Ông nói như thể nói với chính mình, song cái nhìn nhọn hoắt vẫn không rời khuôn mặt tái nhợt của người thiếu phụ. Nàng vẫn như không nghe, không hiểu gì cả. Mãi một hồi lâu đôi môi Angielic mới lắp bắp.

-Giọng nói của anh ấy..làm sao ông có thể mạo nhận…Anh ấy có một giọng nói vô song. Tôi vẫn còn nhớ lắm.

Nàng đang nghe giọng nói ấy, vang lên từ quá khứ với một âm vang mạnh mẽ.

Đứng ở đầu cuối đằng kia bàn tiệc, chàng lúc đó chỉ là một cái bóng mờ vận quần áo bằng nhung đỏ, một mái tóc đen dày như mun ôm lấy khuôn mặt, hàm răng hiện ra cùng với nụ cười sáng ửng, trong khi đó các âm thanh ngọt ngào vang lên, làm rung cả vòm trần lâu đài cổ ở Tuludơ.

Như thể đang nghe thật, đầu óc nàng rung lên một cách đau đớn bởi tiếc hận và xúc động.

-Giọng hát của anh ấy đâu rồi? giọng hát vàng của vương quốc.

-Chết rồi!

Nỗi cay đắng tạo cho tiếng nói vừa ném ra một âm sắc lạc long. Không, angielic sẽ không bao giờ có thể hòa hợp được giọng nói ấy với khuôn mặt này.

Người đàn ông dừng lại trước mặt nàng và nói với vẻ dịu dàng:

-Bà còn nhớ không, ở Candi ấy mà? Lúc đó tôi đã nói với bà rằng giọng tôi bị vỡ từ ngày xưa bởi tôi phải gào gọi một người ở quá xa là Thượng đế. Nhưng để đổi lại cái mất đó, tôi đã được cái mà tôi xin người: mạng sống.Việc đó diễn ra trước nhà thờ Đức bà. Tôi tưởng rằng cái giờ phút cuối cùng của đời tôi đã đến…tôi hướng về Thượng đế và gào lên. Gào rất to, chừng nào tôi còn đủ sức để gào…Giọng tôi bị hỏng vĩnh viễn….Thượng đế cho, Thượng đế lấy thế là hòa.

Đột nhiên, nàng hết nghi ngờ.

Những hình ảnh ghê gớm và không thể nào quên được ập đến cùng lúc với hai người. Đó là hình ảnh về một kẻ tử tù, quần áo phong phanh, thòng lọng quấn cổ, đến làm lễ tạ ơn trước nhà thờ Đức bà mười lăm năm về trước.

Kẻ tử tù khốn khổ kiệt sức được tên đao phủ và ông cha đạo dìu đi, đã trở thành một mắt xích trong sợi dây xích khó tin nối liền vị lãnh chúa oai phong vùng Tuludơ với kẻ giang hồ bốn biển, giờ đây đứng trước mặt nàng.

-Thế à- nàng nói với vẻ sững sờ khó tả…- ông là chồng tôi ư?

-Tôi đã từng là thế đấy…Liệu hôm nay còn lại những gì? Tôi thấy hình như ít lắm mà.

Và ông cười, nụ cười riễu cợt nàng từng quen biết.

Tiếng kêu thét vẫn thường vang lên trong tâm hồn nàng: “Chàng vẫn còn sống” lúc này chỉ dội lại một âm vang chết choc và tan nát, không còn lại chút gì của cái ánh sáng rực rỡ của niềm vui mà nàng đã nuôi dưỡng trong các giấc mơ từ bao nhiêu năm nay.

“ Chàng còn sống…nhưng chàng cũng đã chết: người đàn ông đã yêu mình…đã hát và không còn hát được nữa.Và tình yêu…và tiếng hát sẽ không còn gì làm chúng có thể sống lại được…không bao giờ”.

Ngực nàng đau nhói như thể trái tim sắp vỡ tan. Nàng muốn tìm lại hơi thở nhưng không tìm được. Một vực thẳm tối tăm ôm chụp lấy nàng, nhấn chìm nàng, đưa nàng vào tận cõi vô thức với bao điều khủng khiếp và cũng thật diệu kỳ.