Trước chiếc xuồng cỡ lớn, Manigô và Nicôla Perôt đang thương lượng
- Chúng ta sẽ đưa chiếc xuồng xuống dưới nước để dò xem bờ biển – Anh chàng người Canada hỏi.
- Hiện giờ chúng ta đang ở đâu thế này?
- Tôi cũng chẳng biết gì hơn ông đâu! Điều tôi có thể chắc với ông là đã đến gần bờ biển. Chúng ta sẽ là một lũ điên nếu cứ tiến lên mãi mà không tìm ra một lối đi cho con tàu. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra một cái vịnh, một cái vũng để thả neo. Nhưng có điều là đừng để bị vỡ tàu trên đường vào. Ông hãy nghe có tiếng gì kia!...
Anh chàng lật chiếc mũ lông thú ra phía sau, nghé tai, nghiêng đầu như thể để nghe một tiếng động xa xăm mà chỉ một mình nghe thấy.
- Ông hãy nghe đi…
- Cái gì vậy?
- Tiếng động của cồn cát nổi gần cửa biển. Chúng ta phải vượt qua cồn cát ấy.
Nhưng tiếng sóng làm ù tai mọi người.
- Chúng tôi chẳng nghe thấy gì hết.
- Nhưng tôi lại nghe thấy đấy – Anh chàng người Canada nói – Thế là đủ rồi!
Anh ta hít hít sương mù, nó dày đặc đến nỗi anh tưởng như nuốt một thứ gì đặc quánh khi há miệng ra.
- Đất liền không xa nữa đâu. Tôi cảm thấy mùi đất rồi.
Giờ đây, họ cũng cảm thấy. Trong bãi sa mạc trắng xóa này những làn hơi khó tả bốc lên, khiến họ tin chắc một sự hiện diện tuyệt vời và thân thuộc: ĐẤT LIỀN!
Một bến bờ, cát, sỏi, có thể là cả cây cỏ nữa…
- Không phải suy nghĩ làm gì cho lắm – Anh chàng người Canada giễu cợt – Bởi vì ông biết đấy, ở đây có thể có những đợt triều dâng lên cao đến một trăm hai mươi bộ trong vòng hai tiếng.
- Một trăm hai mươi bộ! Nhưng anh không đùa đấy chứ? Làm gì có cái chuyện đó!
- Nhưng ông hãy tin lời tôi, đừng để nhỡ giờ cho tàu đi qua. Và trong khi chờ đợi, tôi khuyên ông nên nhảy xuống nước trước khi vỏ tàu chạm xuống đáy và vỡ tan. Đây là vùng biển nhiều đá ngầm nhất thế giới – người ta bảo thế - Nhưng ông làm sao hiểu được với cái cảng La Rôsen nhỏ xíu và thứ thủy triều thảm hại chỉ lên cao có mười hai bộ của ông!
Hai mắt lim dim, anh chàng có vẻ giễu cợt họ. Phía trước nghe có tiếng tháo dây xích neo.
- Tôi chưa ra lệnh cơ mà! – Manigô kêu lên
- Không làm thế nào khác được, thưa ông chủ - Lơ Gan nói. Đúng là đến gần đất liền thật rồi…Nhưng biết còn cách bao nhiêu sải cáp là chuyện khác…Với sương mù dày đặc như thế này.
Một người đến báo là neo tàu đã chạm đáy biển ở độ sâu bốn mươi bộ.
- Đến giờ rồi!
- Không làm thế nào khác – Lơ Gan nhắc lại -Cứ phải làm theo lời họ thôi.
Hắn hất hàm về phía Nicôla Perôt và những người của Rescartor đang chuẩn bị xuống xuồng.
Họ lợi dụng một ngọn sóng dâng cao để đưa xuồng xuống biển rồi xuống theo.
Manigô và Bécnơ đưa mắt hỏi nhau, ngập ngừng, sợ mình lại bị đánh lừa một vố nữa.
- Khoan đã - Lão chủ tàu Tin lành nói – Để tôi còn thương lượng với Rescartor đã.
Hai con mắt anh chàng người Canada lúc bấy giờ cứng rắn như những viên đạn súng trường. Anh đập mạnh tay xuống vai Manigô.
- Ông lầm rồi, ông bạn ạ. Ông không nhớ là ở dưới kia, trong hầm tàu, số ít đạn dược của chúng tôi còn lại là để dành cho các ông hay sao? Cũng như các ông đã từng dành cho chúng tôi trước đây. Các ông muốn đánh nhau, thì sẽ được đánh nhau. Nhưng nên nhớ là…chúng tôi không tha chết cho các ông đâu… nếu như các ông thua.
Anh ta mải bước đi qua cửa tàu và trượt qua dây chão xuống xuồng. Chiếc xuồng bập bềnh trên những đợt sóng bọt trắng ngần giữa vùng biển một màu xanh tím tuyệt đẹp trong sương mù. Chỉ sau mấy mái chèo, chiếc xuồng đã rời con tàu và mất hút. Nhưng nó vẫn gắn liền với con tàu bằng một chiếc dây cáp. Cáp tiếp tục quay.
Ericxon ở lại trên boong tàu. Anh ta lo phần việc đã được dự kiến, không đếm xỉa gì đến đám người Tin lành đáng khinh bỉ kia, những tay “thủy thủ nước ngọt” đã câu kết với bọn Tây Ban Nha khốn khiếp để cướp tay lái của anh. Vừa thổi còi inh ỏi vừa đá thật lực, anh bắt mười đứa đến đứng bên tời quay cáp.
Dây cáp quay nhanh, một lát sau kéo theo xung quanh tời những cuộn dây thừng to bằng bắp tay, trông như những con rắn trong lớp sương mù dày đặc. Chiếc xuống hẳn đã ghé vào bờ. Dây cáp rung lên dữ dội.
- Họ cột nó vào một mỏm đá để làm chỗ dựa và sau đó kéo chúng ta vào bờ biển – Lơ Gan lẩm bẩm.
- Không thể như thế được, hiện thủy triều đang xuống.
- Biết thế nào được? …Tôi cho đây là một con lạch ngầm chỉ có thể vượt qua trong khi thủy triều lên cao. Chắc hẳn như thế. Nhưng ở đây thủy triều lên cao vào những giờ nào?
Họ hồi hộp chờ, không thể tin là những nỗi lo phiền đã chấm dứt.
Ericxon ra hiệu quấn dây cáp vào quanh cọc. Trước đó, anh đã ra lệnh kéo neo. Con tàu Gunxbôrô từ từ chuyển mình như thể được kéo đi bằng bàn tay vô hình.
Những người ở trục quay ra sức kéo cáp, mình đầm mồ hôi tuy trời rét như cắt. Dây cáp căng ra rung lên như muốn đứt.
Lơ Gan im lặng đưa tay chỉ cho Manigô nhìn qua lan can. Mặc dù sương mù, họ nhận thấy rất gần những mỏm đá là là mặt nước nhô lên khắp nơi đen ngòm, lởm chởm, bọt nước đánh trắng xóa..
Nhưng con tàu lớn vẫn tiếp tục đường đi của nó không suy suyển, một cách thần kì qua luồng nước hẹp và sâu. Người ta phấp phỏng lo sợ tàu va vào mỏm đá, với tiếng răng rắc rùng rợn, tiếng kêu bất hạnh “Mắc cạn” quen thuộc với những người trên eo biển. Nhưng không có gì xảy ra: tàu Gunxbôrô vẫn tiếp tục tiến lên tuy sương mù thêm dày đặc. Một lát sau, trên boong tàu, họ chỉ thấp thoáng trông thấy nhau. Trong cái nhà tù lờ mờ này, họ có cảm giác như được nâng lên, nâng lên mãi. Khi tàu bắt đầu rơi xuống thì vài ba người nghe thấy một tiếng va chạm nhẹ nhưng tàu Gunxbôrô trôi nhanh, nghiêng về phía mạh trái rồi đứng thẳng lên và đung đưa trong những xoáy nước vô hình bập bềnh kéo dài.
- Chúng ta vừa vượt qua cồn cát –Lơ Gan nói.
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra cùng một lúc từ lồng ngực bị nén lại của cả hai đám đối địch.
Tiếng nói khàn khàn của Ericxon cất lên, tiếp theo là tiếng xủng xoảng của dây xích sắt được tháo ra. Tàu Gunxbôrô lại thả neo, tiếp tục đung đưa một cách hiền lành. Những người đi trên tàu chờ đợi một lúc lâu, chờ nghe tiếng mái chèo bì bõm báo hiệu chiếc xuồng trở về.
Nhưng chẳng có gì hết. Lơ Gan cầm loa phóng thanh và gọi, rồi cho kéo cả chuông báo sương mù.
Đột nhiên nảy ra một ý, Manigô đi tới chỗ trục quay cáp. Lão kéo sợi dây thừng. Dây mềm mại cuộn theo bàn tay lão.
- Dây đứt rồi!
- Sao đứt được! trừ phi người ta cố tình chặt nó đi…
Một gã Tân giáo ở xóm Xanh – Môrix lúc này trong nhóm trục tời bước tới.
- Dây thừng bị đứt giữa lúc chúng ta vượt qua cồn cát. Chắc hẳn nhờ mấy chàng trai trong xuồng đây. Phải làm như thế, nếu không chúng ta đã bị đập vào các mỏm đá rồi. Hay quá! Thế là chúng ta thoát nạn.
Họ kéo dây thừng lên. Quả sợi dây thừng đã bị chặt đứt bằng lưỡi dìu.
- Làm đến là nhanh. Hay thật! –Tay thủy thủ nhắc lại vẻ thán phục
Angielic nghe có tiếng lẩm bẩm:
- Đúng là hay thật, đối với một cuộc đổ bộ vào một xứ sở xa lạ.
Manigô giật mình.
- Nhưng ai, là ai người cầm lái trong khi chúng ta vượt qua vùng lạch? Ericxon lúc đó ở bên cạnh chúng ta kia mà.
Họ vội vàng đi về phía đuôi tàu. Angielic đi theo. Nàng muốn cùng một lúc có mặt khắp nơi để đề phòng và đối phó với mọi nguy hiểm mà nàng cảm thấy đang lẩn quất quanh họ. Thiên nhiên không đe dọa nữa. Mặc dù vậy, nàng vẫn chưa yên tâm. Sự đoàn kết của con người để chống lại biển cả đã đột ngột chấm dứt. Một trận đấu khác, có tính chất quyết định lại diễn ra giữa đám người Tin lành và Giôphrây đờ Perắc.
Cạnh bánh lái, bây giờ bất động, họ vấp phải một xác người sóng xoài, một người Tây Ban Nha, kẻ bất lực nhất trong những người phản loạn. Một nhát dao găm đâm đúng vào lưng đã kết liễu cuộc đời vô tích sự của hắn.
- Có phải hắn là người Ericxon đã chỉ định cầm lái không?
- Không thể như thế được. Trừ phi hắn biết trước là sẽ có người đến thay thế…
Họ nhìn nhau hồi lâu, im lặng, không bàn cãi và cũng không động viên nhau.
Bà Angielic – cuối cùng Manigô quay lại phía bóng người phụ nữ đang đứng cạnh và nói – chính Ông ta cầm lái trong khi chúng ta vượt qua lạch phải không?
- Làm sao mà tôi biết được, thưa các ông? Tôi có ở dưới hầm tàu với ông ấy không? Không. Tôi ở trên này với các ông, tất nhiên không phải vì tôi tán thành hành động của các ông mà chỉ vì tôi vẫn hy vọng tất cả mọi người chúng ta đều được cứu thoát.
Họ cúi đầu im lặng. Một lối thoát may mắn như thế từ nay đối với họ dường như không sao có thể có nữa. Họ suy ngẫm những lời nói của anh chàng cục mịch người Canada: “Giữa chúng ta chỉ có một sống một chết mà thôi!”.
- Ít ra thì những người tôi cử đến gác các ô cửa sập cũng phải canh giữ cẩn thận chứ?
- Thì cứ hy vọng như thế! Nhưng chúng ta không thể nào biết được mọi thứ cạm bẫy người ta chăng ra trong cái mớ bòng bong này.
Manigô thở dài não nề.
- Tôi sợ rằng đối với họ chúng ta chỉ là những kẻ đánh nhau tồi và lái thuyền tồi…Nhưng mặc! Đã đâm lao thì phải theo lao. Hãy cẩn thận, anh em ạ, và sẵn sàng hy sinh nếu cần. Biết đâu số phận lại chẳng chiều lòng chúng ta. Chúng ta có vũ khí. Khi tan sương mù, chúng ta sẽ biết mình đang ở đâu. Đất liền không còn xa nữa. Nó ở mạn này này. Nghe tiếng sóng vỗ thì biết tàu chắc đang đậu trong một cái vũng yên lặng. Cho dù xuồng không trở lại, chúng ta cũng có thể lên bờ bằng xuồng. Và chúng ta đã đông người lại có vũ khí. Ngay cả những khẩu đại bác trên tàu cũng trong tay chúng ta. Chúng ta sẽ trinh sát, thế nào cũng tìm thấy và đem nước ngọt về. Sau đó chúng ta sẽ dùng vũ khí áp giải Rescartor và đồng bọn lên đất liền, rồi cho tàu chạy thẳng đến vùng hải đảo.
Nhưng lão không làm cho người ta yên lòng được.
- Tôi nghe cái gì như tiếng xích sắt ấy – Mécxơlô nói.
- Tiếng sóng vỗ đấy
- Tiếng sóng nào?
- Có thể là một con tàu khác – Lo Gan nói.
- Nghe cứ như tiếng xích sắt ở La Rôsen khi người ta kéo căng ra giữa vũng tàu và bến tàu cho tới ngọn tháp Xanh – Nicola ấy.
- Ông nằm mơ đấy.
- Tôi cũng nghe thấy – một người khác nói
Họ chờ đợi.
- Sương mù chết tiệt! Giá là thứ sương mù lương thiện như ở quê mình, nhưng quả thật chưa bao giờ tôi gặp loại sương mù này.
- Có khi là do sự gặp gỡ giữa hai dòng xoáy nóng và lạnh cuốn con tàu chúng ta đi.
- Điều lạ lùng nhất là mọi tiếng động vẫn vang lên chứ không bị bóp nghẹt như thường lệ trong thời tiết sương mù dày đặc…
- Ericxon đâu rồi? – Manigô chợt hỏi,
Họ chẳng còn tìm thấy anh ta đâu nữa.
Trời chạng vạng. Khi châm ngọn nến đầu tiên lên, chàng trai Maxian cảm thấy mình xúc động một cách thích thú.
- Lại mà xem – cậu ta kêu lên.
Đàn ông, đàn bà, trẻ con chạy tới, thấy cậu ta đang đứng trước hàng nghìn ngọn lửa chiếu sàng do ánh sáng ngọn nến yếu ớt tạo ra quanh màn sương mù. Những tinh thể đóng băng bỗng tan thành vô vàn tia sáng xanh lục, xanh kim tuyến, vàng đỏ, hồng và xanh lơ. Họ đánh bật lửa châm tất cả đèn bão lên. Mỗi ngọn lửa xuất hiện lại tạo ra một cảnh huyền ảo muôn màu. Mọi người đứng nhìn, miệng há hốc, vừa lo sợ vừa vui thích tự hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?”.
Không sao ngủ được, Angielic nhiều lần trở lên boong tàu. Sau nhiều ngày vượt biển, bỗng cảm thấy tàu đột nhiên bỏ neo, bỗng nghe tiếng sóng dội trên bãi sỏi không xa, thì thật não lòng.
Một cảm giác chờ đợi lại gợi nhớ cho nàng những đêm thức chuẩn bị ra quân trong vùng Boocagio trong thời kỳ nàng nổi loạn, gợi lại không khí trên con tàu hoàng gia hay con tàu các hiệp sĩ xứ Mantơ, vài giờ trước khi quân thù tiến công. Đấy là cảm giác về cuộc chiến đấu sắp xảy ra.
“Thật ra, mình là một người phụ nữ chiến đấu…Giôphrây không biết điều đó, Chàng cũng vậy, chẳng hiểu biết gì về mình, về người đàn bà mình đã trở thành như hôm nay”.
Trong những quầng sáng kỳ lại, màu sắc cầu vồng, nàng trông thấy những bóng người rét cóng, mặc áo khoác màu đen, đang canh gác, mắt mở to nhìn vào đêm đen kỳ lạ. Thỉnh thoảng một lớp mù bất thần đổ xuống vai họ những giọt sương giá lạnh lấp lánh.
“Tại sao mình ở đây? – nàng tự hỏi – Trước sau mình vẫn không yêu mến họ. Mình bắt đầu thấy ghét Bécnơ vốn là người bạn thân thiết nhất. Mình có thể bỏ qua cho hắn nhiều chuyện, nhưng hắn muốn giết chết Giôphrây. Điều này thì mình không bao giờ có thể tha thứ cho hắn ta. Thế nhưng mình đang ở đây. Mình cảm thấy mình có mặt ở đây là đúng… Những đứa trẻ, phải…Ônôrin. Mình không thể bỏ chúng được. Giôphrây là kẻ mạnh. Cuộc sống dạy cho chàng tất cả những gì một người đàn ông có thể trải qua. Chàng cứng rắn. Chàng không có điểm yếu nào, ngay cả trong tình yêu đối với mình…”
Nàng mong muốn được thấy chàng và xa chàng nàng thấy như bị lưu đầy. Đêm hôm trước, chàng gần gũi biết chừng nào, âu yếm biết chừng nào. Ảo ảnh hay thực tại? Nàng không biết nữa. Giữa lúc hừng đông, nàng đang trong dòng suy tưởng ấy thì một bàn tay lôi nàng về phía sau. Hai người thủy thủ đứng sau lưng nàng và nàng nhận ra những người đã đi theo nàng tới La Rôsen cùng với Nicôla Perôt. Thế là họ cũng đã chạy qua hàng ngũ bạo loạn. Nhưng họ đánh tan sự ngờ vực của nàng.
Một thủy thủ hình như người xứ Mantơ, thì thầm bằng thứ tiếng vùng Địa Trung Hải mà nàng có thể hiểu được.
- Ông chủ sai chúng tôi đến bảo vệ bà và cháu bé.
- Tại sao lại bảo vệ tôi?
- Đứng im
Và cùng lúc đó, họ nắm chặt cổ tay nàng. Một tiếng động vang lên. Gã Tin lành đứng gác trước cửa boong tàu gần nhất ngã nhào. Phía trước hắn, Angielic trông thấy một con người lạ kỳ vừa giống như người mà cũng vừa giống như muông thú. Trông cứ như người khổng lồ. Trong ánh sáng lờ mờ, hắn vươn mình, xòe những chùm lông đỏ trên đầu như lông chim vẫy những cái đuôi lông lá như đuôi mèo, nhảy nhót vòng tròn. Cánh tay hắn giơ lên loang loáng ánh kim loại. Hắn đánh một lần nữa và một người lại ngã xuống. Người này chắc hẳn không nghe thấy tiếng chân của hắn đi tới. Hắn hành động nhanh nhẹn như loài ma quái, từ khắp nơi, trèo qua tay vịn, những bóng ma khác hiện hình lặng lẽ, vồ tới và lướt nhanh như đi trên mây, chiếm cả boong tàu.
Bộ lông sặc sỡ của chúng và những chiếc áo choàng lông màu xanh lam hay màu hung bay phấp phới phía sau giống như những cánh chim đầy lông tơ khiến cánh tay chúng giơ lên chẳng khác tay những thượng đẳng thần báo oán.
Angielic muốn kêu lên, tưởng mình đang nằm mơ. Hai thủy thủ của Rescartor ngăn nàng lại.
- Đừng kêu! Những người da đỏ …bạn của chúng ta đấy.
Một người nhảy tới trước mặt Angielic như một người làm trò nhào lộn. Một tay gã huơ lên chiếc kiếm ngắn, lưỡi kiếm rất rộng trang trí bằng những cái lông màu đỏ, tay kia giơ một thứ kẹp bằng gỗ, gắn một cục sắt tròn làm thành một cái thùng thô sơ. Angielic trông thấy cạnh mình bộ mặt như đất sét màu đỏ của gã, bí ẩn, chằng chịt những đường xanh lam.
Đám thủy thủ giơ tay lên và gọi gã người da đỏ bằng một thứ ngôn ngữ du dương, Họ chỉ Angielic cho gã thấy và chỉ cái cửa kho hàng họ đang đứng gác. Hắn bèn ra hiệu là hắn đã hiểu và quay trở lại chiến đấu.
Còn có vài tiếng kêu lẻ tẻ, mấy tiếng súng rồi tiếng rên rỉ kéo dài, tiếp theo là tiếng ì ầm kỳ cục gợi nhớ những đêm nhậu nhẹt trong quán rượu ở bến tàu.
Những người khác để râu cằm, đội mũ lông thú giống như Nicôla Perôt hớn hở náo nhiệt gọi nhau, nhảy qua lan can lên tàu Gunxbôrô.
Angielic trông thấy hai người đi qua, dáng vẻ quý tộc gươm đeo bên hông, mặc chiếc áo chẽn kiểu châu Âu, kiêu hãnh đội những chiếc mũ to tướng mặc dù có phần không hợp mốt. Họ điềm tĩnh bước về phía đuôi tàu và nàng không trông thấy họ đâu nữa. Boong tàu nhộn nhịp những người. Họ dường như nhìn thấy qua màn sương dày đặc mà họ đã quen mắt. Trong vài phút, Angielic biết mọi việc đã giải quyết xong. Chiến thắng đã đổi trận tuyến và ưu thế mong manh của đám người Tin lành đã sụp đổ.
Manigô, Bécnơ và bộ hạ hai tay bị trói cánh khuỷu, bị dẫn lên boong chính. Mặt họ tái xanh tái xám, râu xồm xoàm, áo quần rách tả tơi. Cuộc tấn công bất ngờ của những người da đỏ khiến họ không kịp trở tay.
Bị đánh quỵ bằng thứ vũ khí bắn ra những hòn cuội tròn và không hề nhìn thấy kẻ thù đã đến gần, giờ đây họ vẫn chưa hoàn hồn. Nhiều kẻ bị đánh ê ẩm. Vẻ mặt họ co dúm lại đau đớn.
Angielic không hề thương hại bọn họ. Nàng rất giận họ mặc dù nàng mong chồng nàng làm chủ trở lại tình hình, vẫn không nên gây cảnh đổ máu quá nhiều.
Trong thâm tâm, bao giờ nàng cũng cảm nhận là cuối cùng chàng sẽ khống chế được đối thủ, những kẻ chắc hẳn là quyết tâm và dũng cảm, có khi xảo quyệt, nhưng thiếu kinh nghiệm.
Thực ra chàng chỉ chấp nhận sự thất bại để chờ thời cơ. Với sự hiểu biết về biển cả và cùng duyên hải chàng nhử kẻ thù vào tròng, chàng đã dễ dàng lừa gạt chúng. Ẩn nấp trong ruột con tàu chàng theo dõi bước tiến điên cuồng của tàu Gunxbôrô trong dòng xoáy Phlôriđơ, rồi khi thời cơ đến cho Ericxon và Nicôla Perôt xuất hiện. Hai anh chàng giả vờ không biết nơi ghé tàu này là ở đâu và đưa tàu vào bẫy giăng sẵn, tức là sào huyệt của chàng. Xuống đất liền những người trên xuồng đi tìm gặp và báo cho bạn bè cũ của họ biết và báo động cho những người da đỏ trong các bộ lạc thân quen.
Bị cầm tù trong sa mạc sương mù xa lạ, đám người Tin lành đã nằm gọn trong tay đờ Perắc. Đèn bão thắp sáng trên tàu dẫn đường cho những chiếc xuồng nhẹ làm bằng vỏ cây bulô. Những chiếc xuồng này chở vũ khí và các chiến sĩ người da đỏ, những người săn bắn và thủy thủ, hiệp sĩ cướp biển, những cư dân thuộc nhiều chủng tộc khác nhau trên các bến bờ hoang dại này, tất cả đều là người của Rescartor.
Và đột nhiên từ trong sương mù, chàng xuất hiện đen sẫm. Chàng như cao lớn hơn những người khác, ngay cả ở bên cạnh những người da đỏ to cao sừng sững. Họ chào chàng và quì lạy với những động tác mềm mại của giống mèo trong những chiếc áo khoác bằng lông thú lộng lẫy với những cái đuôi mèo vẫn mang trên đỉnh đầu cạo trọc và đung đưa trên hai vai. Rescartor nói chuyện với họ bằng thứ tiếng của họ. Cả ở đây nữa, ở cái xứ sở tận cùng của thế giới này, chàng vẫn như đang ở nhà mình.
Hình như chàng không trông thấy Angielic và chỉ dừng lại trước đám người bị bắt. Chàng nhìn ngắm họ hồi lâu rồi thở dài.
- Cuộc phiêu lưu đã kết thúc, các ngài Tân giáo ạ - chàng nói – Tôi lấy làm tiếc cho các ngài đã không biết dùng dũng khí của mình vào những nhiệm vụ có ích hơn cho tất cả chúng ta. Các ngài đã không chọn đúng kẻ thù và cũng chẳng nhận biết ai là bạn. Đấy là những sai lầm quen thuộc của đồng loại các ngài, những sai lầm phải trả giá rất đắt.
- Bây giờ ông định làm gì chúng tôi? – Manigô hỏi.
- Sẽ làm những gì chắc hẳn các ông làm nếu các ông chiến thắng. Trước đây, các ông đã đọc Kinh thánh cho tôi nghe. Bây giờ đến lượt tôi đọc cho các ông suy ngẫm một trong những điều luật của Thánh thư: “Ăn miếng trả miếng!”.