Chiếc áo choàng nâu từ trên hai vai nàng tỏa xuống những nếp gấp dài, làm Angielic cao hẳn lên. Cách ăn mặc quá giản dị ấy làm tăng thêm vẻ bí ẩn và cao quý của nét mặt nàng.
Nàng đang dắt tay đứa con gái nhỏ tóc đỏ hung của mình. Nhưng vừa trước đó ông thấy nàng ôm con vào lòng. Nếu đúng con bé ra đời trong một tấn thảm kịch và chỉ gợi nàng nhớ lại những kỷ niệm ghê tởm, vậy nàng đã tìm thấy từ đâu sức mạnh để mỉm cười với nó và yêu thương nó đến như vậy?
Bécnơ đã thuật lại rằng có kẻ đã tàn sát đứa con trai út của Angielic ngay trước mặt nàng. Vậy ra đó là số phận chú bé, con của Plexi – Belie …
Tại sao nàng lại thổ lộ với anh chàng Tin lành kia, nhưng nàng lại im lặng trước ông, Perắc, chồng mình? Tại sao nàng đã không làm như bao người khác ở địa vị nàng sẽ làm, nghĩa là kể lể một loạt câu chuyện kèm theo những lời than khóc về các sự đầy ải mình đã phải trải qua, do đó có thể tự bào chữa cho chính mình trước mắt người chồng?
Vì sự e thẹn của tâm hồn và thể xác ư? Nàng sẽ không bao giờ nói ra? Ôi! Sao mà ông giận nàng đến thế!
Không hẳn vì nàng đã trở thành như bây giờ, mà giận nhiều hơn mà vì nàng khác đi do những kẻ khác chứ không có ảnh hưởng gì của bản thân ông cả.
Perắc giận nàng – đúng thế - vì nàng thanh thản, vì nàng kháng cự và vì sau khi đương đầu với trăm nghìn nỗi hiểm nghèo, đã sống những giờ phút khủng khiếp, mà vẫn giữ được khuôn mặt không gợn nếp nhăn, tựa như một bãi biển đẹp tuyệt vời, ở đó làn thủy triều có thể lướt qua nhiều lần mà không để lại vết tích, không giảm bớt được sắc lóng lánh như xà cừ của lớp cát mịn màng.
Đây có đúng là người đàn bà đã đương đầu với Quốc vương Mulai Ismail, đã bị tra tấn, đã chịu đói, chịu khát chăng?
“Và ta còn được biết bao chuyện khác nữa! Biết nàng đã dẫn đầu đám nông dân dưới quyền để chống lại nhà vua! Nàng đã bị thích dấu hoa huệ vào người. Vậy mà bây giờ nàng lại mỉm cười, kia kìa, giữa đám trẻ con, vừa ngắm đàn cá bơi lội. Ta có thể coi nàng như chưa từng đau khổ chăng?... vậy phải xác định nàng là con người thế nào? Không bị làm thấp hèn, nhát sợ đi, không trở thành thờ ơ, chai cứng đi”.
Một phụ nữ có phẩm giá.
Làm thế nào tìm đến được trái tim nàng để chinh phục lại nàng?
Ông buộc lòng phải thú nhận rằng, chính vì trở thành bí ẩn hơn, sức quyến rũ của Angielic lại càng mãnh liệt hơn. Dù thực chất nó là ma quái, có tính xác thịt hay có tính huyền bí, sức quyến rũ vẫn tồn tại hiển nhiên: và ngài Perắc, biệt danh là Rescartor, đích thực đã lại bị cuốn vào đó mặc dù muốn cưỡng lại, bị dính chặt như keo vào đó bởi những câu nghi vấn làm đau nhói mà chỉ một mình nàng có thể giải đáp được, bởi những điều ham muốn mà chỉ riêng nàng có thể làm thỏa mãn được.
Thật hão huyền nếu tưởng tượng rằng ta có thể biết mọi cái ở một con người, hay là khước từ cho kẻ khác cái quyền được đi theo một vài con đường nào đó. Những con đường mà Angielic đã đi lúc ở xa ông, nhất là trong năm gần đây nhất, không phải là ít điều kỳ dị.
Perắc hình dung ra cảnh phi ngựa dẫn đầu những toán nông dân ra trận. Ông như trông thấy nàng bị quân lính của Nhà vua lùng đuổi, chạy lê mình sát đất như một con chim bị thương… Ở đây bắt đầu điều bí ẩn mà có lẽ sẽ không bao giờ ông khám phá nổi. Và ông phẫn nộ vì buộc phải chấp nhận rằng, chính trong cuộc biến đổi mà Angielic phải trải qua đó cũng thể hiện nữ tính bất diệt của nàng.
Ông đã ghen tức khi thấy nàng chăm sóc tận tâm các bạn mình, khi ông phát hiện ra con gái riêng của nàng được nàng âu yếm mãnh liệt, cũng như khi ông thấy nàng quỳ gối đầy xúc động trước anh chàng theo đạo Tin lành và đặt bàn tay dịu dàng lên cái vai trần của người bị thương ấy. Lòng ghen tuông ấy còn xót xa hơn cả trong trường hợp ông bắt gặp nàng đang ở trong vòng tay của một người tình: vì nếu như vậy thì ít nhất ông sẽ có quyền khinh nàng và sẽ biết đúng giá trị của nàng. Và như thế ông sẽ biết cách đối xử với nàng cho thích hợp tính cách nàng.
Con người nàng đã được nhào nặn bằng chất liệu mới nào? Chất men mới nào đã làm tăng vẻ đẹp đang độ chín rực rỡ trong ánh mặt trời mùa hè của đời nàng, khiến vẻ đẹp ấy càng tỏa sáng dịu dàng và nồng ấm, gây cho ta niềm mong ước được đặt vầng trán đau nhức lên lòng nàng, để được nghe nàng nói những câu dịu dàng khích lệ.
Thái độ yếu đuối ấy, thật hiếm khi có thể thấy ở Perắc…
Rồi, khi mặt trời đã lặn ở chân trời, Perắc bỗng tìm ra một chiếc chìa khóa giúp ông khám phá ra điều bí ẩn trong cách đối xử của Angielic trong rất nhiều trường hợp, điều đó khiến ông rất ngạc nhiên: “phải rồi, nàng có tấm lòng hào hiệp”, ông nghĩ thầm.
Điều này lóe ra như một ảo ảnh.
Angielic nhìn ra xa, không nhúc nhích.
Ông đoán chắc là nàng nhìn về phía mình, qua bóng tối mỗi lúc một dày thêm.
“Nàng hào hiệp. Nàng tốt bụng. Ta đã đánh bẫy cho sự độc ác của nàng nhưng nàng không rơi vào bẫy. Chính vì thế nàng đã không oán trách ta đã gây ra những điều bất hạnh cho nàng. Và cũng chính vì thế nàng đã sẵn sàng chịu đựng nhiều điều bất công và những lời oán trách của ta, chứ không ném thẳng vào mặt ta cái điều khủng khiếp mà nàng tin là có thật: nàng không trách ta phải chịu trách nhiệm về việc đã gây ra cái chết của con trai ta là Canto, ta người cha của nó…”