Và giờ đây, xa lắm rồi tất cả những gì đã thuộc về quá khứ, tàu Gunxbôrô bỗng gom họ lại, và kéo lê họ, cả hai người, trong đêm đen mờ mịt. Và giờ đây ông không còn là Rescartor, tên tướng cướp được tôi rèn bởi muối mặn các đại dương, bởi những cuộc phiêu lưu quyết liệt, những trận đánh, những thủ đoạn, những thù hận của con người đang đấu tranh để chiếm đoạt quyền lực, bởi sắt, lửa, vàng, bạc. Còn Angielic đã trở thành người đàn bà hoàn toàn khác với người đàn bà đã từng làm ông đau khổ. Liệu ông có lại rơi vào cái bẫy ngày xưa của những nỗi khổ đau và tiếc hận mà ông đã nghĩ mình đã thoát khỏi rồi không?
Ông đến gần chiếc hòm, mở ra, lần lượt cởi các lớp vỏ bọc bằng dạ và bằng lụa, lấy ra một cây đàn ghi ta. Cây đàn mua ở Crêmôn, vào cái thời ông còn hi vọng tìm lại được giọng hát, mãi cho đến bây giờ cũng như ông, vẫn thường câm lặng. Cũng có một đôi lúc ông cầm đàn, thử chơi để chiều lòng bè bạn ghé thăm. Nhưng nhạc đệm mà không có giọng ca điều đó làm ông thất vọng. Tuy thế ông vẫn còn giữ được sự điêu luyện ngày xưa. Ông chơi với một phong cách khá tự nhiên, tiếng đàn mê say mà nhẹ nhàng thanh thoát. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, bị tiếng nhạc của chính mình cuốn đi, ông cảm thấy không khí bị căng đấy lồng ngực và đôi cánh thơ mộng của nó như nâng bổng mình lên.
Đột nhiên, dường như bị thúc đẩy bởi một linh cảm, ông bước qua căn buồng, mở cánh cửa thông ra hành lang.
Nàng đang đứng đó, với khuôn mặt trắng nổi rõ trong bóng đêm và tấm áo choàng đen uy nghi, nom như cái bóng của một người đàn bà nào khác.
Sự oán giận làm ông quên hết cả lịch sự đối với đàn bà.
- Bà làm gì ở đây? Bà phải tôn trọng phép tắc của tàu chứ? Đã có quy định là hành khách chỉ được ở trên boong vào một số giờ nào đấy mà thôi. Không có chuyện bà muốn đi đứng thế nào cũng được. Bà lấy quyền đâu ra thế?
Kinh ngạc trước những lời quở mắng, Angielic cắn chặt môi. Vừa nãy khi đến gần căn phòng của chồng mình, nàng cảm thấy bối rối khi nghe tiếng đàn ghi ta. Nhưng có một mối bận tâm khác đã thúc đẩy nàng đi tới.
Nàng cố nén mình lại và nói:
- Thưa ông, có những lý do nghiêm chỉnh buộc tôi phải không tôn trọng phép tắc của tàu. Tôi đến tìm Apđula, người giúp việc của ông. Anh ta có ở chỗ ông không?
- Apđula à! Tại sao thế?
Ông quay lại đưa mắt sục tìm cái bóng của gã Mo thường vẫn ở đó nhưng không thấy.
Nàng thấy ông ta tỏ rõ ngạc nhiên và đầy vẻ lo lắng.
- Anh ta có ở đây không?
- Không…Tại sao? Có chuyện gì xảy ra thế?
- Có một cô gái vừa biến mất…và tôi sợ rằng cô ta …vì gã Mo ấy.