Rất nhanh liền đến tháng bảy, gió lạnh đãn dần thay thế cho ngày hè, hai vạn đại quân đang chờ xuất phát, tiến quân lên phương bắc dẹp phản loạn. đại tướng quân tất nhiên là người độc chưởng quân quyền công tước Valentino, tuy Cesare chỉ hai mươi ba tuổi nhưng hắn đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, chưa bao giờ chiến bại. ngay cả đám quý tộc bất mãn chuyện hắn chuyên quyền cũng không thể phủ nhận rằng hắn là tướng quân trăm trận trăm thắng. tuy là thế, nhưng khi nghe nói Cesare lãnh binh xuất chinh, tâm Diệp Huyên vẫn không yên. Sau khi nàng xuyên không, trí nhớ cùng tình cảm của nguyên thân cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân, đây là công năng mà hệ thống thiết kế để thí sinh dễ dàng dung nhập vào thế giới sau khi xuyên không gọi là “Cộng hưởng tình cảm.”(trong cv là cộng tình, mk thấy dịch như vậy vẫn gượng gạo nhưng k nghĩ ra từ khác, ai có cao kiến xin giúp đỡ)
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi tình cảm của Margaret, tình cảm của Diệp Huyên dành cho Cesare là thuần khiết không chút tạp chất. tuy rằng nàng tiếp cận Cesare là vì hắn là mục tiêu công lược, nhưng thật chất quá trình công lược này cũng là vì thỏa mãn khát vọng khiến Cesare yêu bản thân. Biết rõ bản thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời khỏi đây, nhưng Diệp Huyên vẫn không khắc chế được vì Cesare mà lo lắng. nhưng Cesare lại đối với phần lo lắng này làm như không thấy, từ ngày mà hắn nói với Diệp Huyên hắn muốn ám sát Rey, bị Diệp Huyên phản đối, Diệp Huyên mẫn cảm phát hiện, Cesare lại một lần nữa xa cách mình.
Tuy rằng bọn họ vẫn như trước vài ngày lại qua đêm cùng nhau, nhưng hắn lấy lý do chuẩn bị việc xuất chinh, đã thật lâu Diệp Huyên không nói chuyện cùng hắn. quả nhiên, lúc ấy đã đi nhầm một bước. Nếu cho Diệp Huyên một cơ hồi trở lại lúc đó, nàng nghĩ bản thân vẫn là lựa chọn như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết làm thế nào để bù đắp lại, Diệp Huyên cùng Cesare cứ như vậy giằng co, cuối cùng cũng đến ngày xuất chinh. Dựa theo thông lệ, trước khi xuất chinh nữ hoàng sẽ tham gia nghi thức tiễn quân. Diệp Huyên mặc vào lễ phục đẹp đẽ quý giá, tóc được búi cao, trên đầu đội vương miện kim cương lấp lánh, chói mắt. Annie thay nàng đem vạt áo sửa lại, hoàn thành việc mặc lễ phục, chúng thị nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Annie do dự một lát, mới nhẹ giọng nói: “Lily, hôm nay trong tiệc tiễn quân, chịu thua công tước đại nhân một lần.” Công tước đại nhân trong lời nàng dĩ nhiên là Cesare, đại khái là từ chuyện trong hoa viên lần trước, nhắc tới Cesare, trong giọng Annie có chút cứng ngắc. Nàng thấy quan hệ giữa bạn tốt cùng Cesare càng ngày càng lạnh nhạt, nàng không thể không lo lắng thay Margaret. Người trong cung đều biết, nữ hoàng thoạt nhìn rất tôn quý nhưng thật ra chỉ là con rối của công tước Valentino mà thôi. Nữ hoàng không có địa vị, lại không có thực quyền, nếu một ngày nào đó Cesare muốn làm phản, Margaret chỉ sợ ngay cả một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Annie cùng Margaret lớn lên cùng nhau, biết vị công chúa này không có dã tâm thu lại quyền lực. Cho nên, thanh thản, nhàn nhã làm một nữ hoàng bù nhìn càng khiến Margaret vui vẻ hơn. Nhưng hậu quả của việc này chính là, Margaret phải nhìn sắc mặt Cesare mà sống. Annie không biết hai anh em này là quan hệ yêu đương ái muội, lúc trước thấy Margaret bám dính Cesare, trong lòng còn cảm thấy cao hứng. Nhất là đoạn thời gian gần đây, quan hệ hai người ngày càng thân mật, Annie nghĩ, Cesare càng yêu thương em gái, ngày sau của Margaret có thể trải qua tốt hơn. Ai biết ngày vui ngắn ngủi, hai người không biết vì nguyên nhân gì mà trở mặt. tuy rằng thái độ Cesare trước mặt người khác vẫn như cũ, nhưng Annie nhìn ra được, hắn vô cùng mất hứng.
Diệp Huyên có chút mờ mịt: “Chịu
thua? Chịu thua thế nào?” Annie cũng là tiểu thư quý tộc được nuông chiều mà lớn lên, cũng không biết nên làm thế nào, nàng nghĩ nghĩ: “Nói vài câu quan tâm dịu dàng?” Diệp Huyên thở dài, nếu chỉ cẩn nói vài câu dịu dàng mà có thể khiến Cesare hồi tâm chuyển ý, nàng cũng không cần phải đau đầu thế này. Nhưng mặc kệ thế nào, ngay cả Annie đều nhận thấy hai người họ có chút không thích hợp, bản thân quả thật không thể cùng Cesare chiến tranh lạnh. Diệp Huyên hạ quyết tâm, không phải chỉ là lấy lòng anh trai đại nhân thôi sao, nàng biết nên làm thế nào. Sửa sang thỏa đáng, nàng mang theo kỵ sĩ, người hầu ngồi xe ngựa đi tới ngoài thành.
Hai vạn đại quân, sống lượng lớn như vậy tất nhiên không thể đóng quân trong thành. Ngoài thành, nơi nơi đều là quân trướng chi chít. Cờ thêu hoa hồng cùng cờ thêu sư tử vàng tung bay phấp phới, tượng trưng cho gia tộc Ace cùng gia tộc Gattuso. Cesare vẫn như trước mặc quân trang màu đen, giữa sắc trời hơi tối càng thêm lạnh lẽo. hắn cưỡi ngựa tới trước xe ngựa nữ hoàng, Diệp Huyên vốn định bảo hắn không cần hành lễ, trong lòng khẽ động, tùy ý để Cesare quỳ gối trước mặt mình. Nam nhân nâng lên bàn tay mang bao tay tơ lụa mềm mại, khẽ hôn lên mu bàn tay. Hắn cúi mắt, bỗng nhiên dừng một chút, nhìn thoáng qua Diệp Huyên. Bàn tay nhỏ bé bị hắn giữ trong tay, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay hắn.
Động tác nho nhỏ này, lại hết sức khiêu khích. Diệp Huyên cũng không có cách nào khác, trong thế giới thịt văn không chút tiết tháo, chịu thua, liền đồng nghĩa với câu dẫn. Cesare chợt nhíu mày, hướng Diệp Huyên cười cười: “Nữ hoàng đích thân tới, thật là vinh hạnh cho ta. Không biết nữ hoàng có muốn vào trong doanh trại nhìn một chút.” Diệp Huyên khẽ buông lỏng cơ thể, thành công.
Đi theo Cesare, nàng xuống xe ngựa, bắt đầu tuần tra trong doanh trại. Theo sau hai người là một cái đuôi thật dài, Diệp Huyên không tìm thấy cơ hội thực hiện kế hoạch câu dẫn của bản thân. Lại nhìn sang Cesare, khóe mắt, đuôi lông mày của nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ. Tuy rằng đáp lại khiêu khích của Diệp Huyên, nhưng hắn bây giờ lại giống như không hiểu rõ ý tứ của nàng, đừng nói đến bộ dạng nôn nóng, hắn ngay cả một chút dị trạng cũng không có. Diệp Huyên không khỏi tức giận, nàng là người có tính tình quật cường, tuy rằng yêu Cesare đến phát điên, từ trong xương tủy vẫn cao quý, kiêu ngạo như trước, làm sao có thể chịu được loại tình huống này. Hạ thấp bản thân, lại nhận được sự đáp lại lãnh đạm, Diệp Huyên trong lòng oán hận, dứt khoát liền không ép buộc bản thân đi câu dẫn này nọ nữa.
Nàng buông tha chuyện này, trong lòng cũng buông lỏng, lại thêm trong doạn trại quá nhàm chán, liền thản nhiên nói: “sắc trời cũng không sớm, Gattuso, nhanh chóng nhổ trại đi.”
Gattuso? Mi tâm Cesare nhảy dựng, hắn bất động thanh sắc: “Nữ hoàng đi đường xóc nảy, không bằng trước hết tới doanh trướng nghỉ tạm một lát, hạ thần lại hộ tống ngài về thành.” Diệp Huyên cũng cảm thấy hơi mệt, vì thế lại dẫn một đống người hướng về phía trung tâm doanh trại. Trướng này cũng không tính là lớn, toàn bộ người hầu đều đứng bên ngoài, Annie lại bị sai đi chuẩn bị trà cho Diệp Huyên, nàng nhàm chán nhìn bản đồ hành quân treo trong trướng, liền bị một khối thân hình nóng như lửa ôm lấy. Cesare cắn vành tai thiếu nữ, hơi thở nóng rực phun vào trong tai nàng: “Gattuso?”
Giọng nói thiếu nữ tuy mềm nhẹ nhưng lộ ra vài phần lãnh đạm: “Ở trước mặt người khác, ta tất nhiên không muốn công tước đại nhân bị người khác bàn tán.” Vừa dứt lời, Diệp Huyên liền cảm thấy không ổn. quả nhiên, nàng thấy hạ thân chợt lạnh, xoẹt một tiếng, váy của nàng bị Cesare xé rách. Diệp Huyên quá sợ hãi, vội vàng đem tay che lại hạ thân, Cesare bắt lấy tay nàng, đem tay nàng bắt chéo sau lưng, nắm chặt eo nhỏ đang không ngừng vặn vẹo của nàng, nhấc lên, liền lộ ra hai phiến mông mượt mà, trắng như tuyết của Diệp Huyên.
“Ngươi buông ta ra!” Thiếu nữ gấp đến độ cả mặt đỏ bừng, nàng đang đứng ngay chính giữa đại trướng, tuyết đồn đối diện với trướng mành. Vừa ròi khi Annie ra ngoài, trướng mành kia vẫn chưa kéo xuống hết, chỉ cần có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, người bên ngoài có thể nhìn thấy một thiếu nữ thân dưới lõa lồ, tư thế đứng cực kỳ hổ thẹn. “Ta?” Cesare cười cười, một tay duỗi đến trong vạt áo Diệp Huyên, hung hăng vuốt ve nhũ thịt trước ngực nàng, “Ta là ai?” Không đợi Diệp Huyên trả lời, hắn phát một cái lên mông Diệp Huyên, âm thanh thanh thúy, “Tiểu tao hóa, vừa rồi còn ở trước mặt người khác câu dẫn anh trai, hiện tại bày ra bộ dạng trinh tiết liệt nữ, ngươi cho là ta không biết nơi này của ngươi có bao nhiêu tao?” Hắn nói xong, cách vải vóc va chạm khe hở hẹp giữa hai chân thiếu nữ, từ chỗ đó lui ra, ngay trên hạ thân Cesare cùng tiểu huyệt Diệp Huyên lôi ra một đoạn chỉ bạc.
“Chậc.” Tiếng cười Cesare tràn ngập mỉa mai, “Quả nhiên đã ẩm, nói cho anh trai biết, có phải từ lúc ngồi trong xe ngựa tiểu huyệt liền bắt đầu ngứa?” Thấy Diệp Huyên cắn môi không đáp, hắn hung hăng nhéo lên đầu ɖú đã sưng lên, đầu lưỡi ở trong vành tai nàng ɭϊếʍƈ ʍút̼, “Không nói chuyện?” trong lòng Diệp Huyên đột nhiên căng thẳng, sau đó, liền cảm thấy một ngón tay đặt lên cúc huyệt bản thân.