Năm nay Phỉ Lãnh Thúy mùa đông đến cực kỳ sớm, ngày thu vừa mới đi qua, trận tuyết đầu tiên liền rơi xuống. Cả vương quốc rộng lớn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhất là cao nguyên phương bắc, tuyết đọng đếm mấy mét. Vốn dĩ chiến sự đã sắp kết thúc, lúc này lại bởi vì trận tuyết lớn hiếm thấy này mà lâm vào giằng co. Phản quân trú đống trong thành trì cuối cùng dựa vào địa thế hiểm yếu mà phản công, Cesare dứt khoát hạ lệnh tiến quân, đem phản quân vậy lại. Đại quân dựng lên nơi trú đóng tạm thời, chỉ chờ lương thực trong thành hao hết, liền dứt khoát công phá một lần.
Trận chiến này đối với Cesare mà nói cũng không quá khó khăn, hầu tước Anderson cùng vây cánh của hắn tuy rằng hùng hổ, nhưng thật ra không mấy tinh nhuệ. Ngoại trừ mấy đại quý tộc dã tâm bừng bừng, mọi người dường như đều không đồng ý phục tùng Anderson cùng hắn làm phản. trải qua sự thống trị của hai mẹ con Olivia cùng Cesare, quốc lực của Phỉ Lãnh Thúy ngày càng hưng thịnh, bốn phương thái bình. Dân chúng yên lòng, chỉ cần có thể có cơm no áo ấm, bọn họ cũng không cần biết người thu thuế của bọn họ là ai. Cho nên khi Cesare lãnh quân tiến lên cao nguyên phía bắc, dọc đường đều tiến quân thần tốc, nghiền nát phản quân đem chúng bức lui vào vùng núi xa xôi. Uy vọng trong quân của hắn vốn dĩ đã cao, lúc này toàn quân đồng lòng, lệnh vừa ban bố, không ai dám không nghe theo.
Khoái cảm nắm trong tay quyền lực, hẳn là phải khiến hắn an tâm mới đúng, nhưng tâm trạng Cesare lại vô cùng nặng nề. Nhóm tâm phúc đều nhìn ra, công tước đại nhân bình tĩnh, tự chủ bây giờ lại có vẻ vô cùng nóng nảy, sự ngoan lệ của hắn trước đây không thể hiện ra ngoài, hiện tại thường xuyên vì chút việc nhỏ mà giận dữ, thậm chí giận chó đánh mèo người khác. Mà hắn tâm sự trùng trùng đến ngay cả người chậm hiểu nhất cũng phải nhận ra, hắn dường như có cái gì đó vướng bận, lại cố gắng đè nén bản thân không để ý đến.
Trong phần lớn tâm phúc, chỉ có Edward mới thật sự biết được nguyên nhân Cesare khác thường. Sau khi phát hiện Cesare không thích hợp, Edward đi khuyên giải hắn, lại bị Cesare nổi giận mắng to, thậm chí đem Edward đuổi khỏi quân đội, sung quân đến tiền tuyến. Lần này, không còn có người nào dám đi khuyên công tước đại nhân, các tướng lĩnh nơm nớp lo sợ, chỉ mong nhanh chóng thu được tin tức từ hoàng thành, lúc đó tâm tình Cesare mới có chút chuyển biến tốt. Cứ giày vò như vậy, các tướng lĩnh đều mong trận tuyết này nhanh chóng qua đi, đem phản quân hoàn toàn tiêu diệt, khải hoàn trở về, tiện thể cách vị công tước đại nhân âm trầm khó định này xa một chút. Mỗi khi nhìn thấy lính liên lạc từ hoàng thành, là lúc bọn hắn cao hứng nhất.
Một ngày này, lại có thư từ hoàng thành. Cesare đang ở trong trướng xem quân báo, thị vệ canh giữ ngoài cửa kích động nhận thư, nghĩ lần này có thể lấy lòng công tước đại nhân, vội vàng đem thư vào. Cesare nhận lấy, thấy là dịch báo từ hoàng cung, không khỏi có chút rã rời. các tướng lĩnh chỉ nghĩ rằng thấy thư từ hoàng thành sẽ khiến hắn cao hứng, lại không biết rằng hắn chỉ quan tâm tình báo từ cơ sở ngầm trong cung truyền ra. Không phải vì nội dung tình báo này có gì quan trọng, nội dung tình báo chỉ có một, ghi lại đủ loại nhất cử nhất động của nữ hoàng.
Nàng hôm nay mặc váy màu gì, gặp người nào, thoạt nhìn cao hứng hay mất hứng. Trong mắt Cesare câu chữ lạnh lẽo trên trang giấy, lại bởi vì miêu tả thiếu nữ ấy mà trở nên có sức sống. hắn nhịn không được ở trong lòng phác họa hình ảnh từng cái nhăn mày, tươi cười của nàng. Khi nàng cùng bạn bè uống trà tán gẫu, trời thu nắng ấm, đôi mắt hơi nheo lại khi cười có thể đem người khác hòa tan. Nàng tham gia vũ hội, màn khiêu vũ mở đầu, nàng giống như con thiên gia nhẹ nhàng nhảy múa. Thời tiết trở lạnh, nàng bị chút bệnh nhẹ, hắt hơi vài cái, chóp mũi cũng hồng lên, thoạt nhìn giống như một trái anh đào đáng yêu.
Cesare chưa bao giờ nghĩ tới, trong đầu hắn, lại có nhiều ký ức về em gái. Lúc hắn xem thư, lúc hắn nhắm mắt lại, thậm chí lúc hắn hành quân đánh trận, hình ảnh thiếu nữ bé bỏng cũng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, nhiễm loạn tâm thần, khiến hắn không thể khắc chế suy nghĩ. Hắn nghĩ đến nhiều nhất là hình ảnh cuối cùng, lúc nàng nhấc lên mành trướng, không chút do dự rời xa bản thân. Khi đó, Cesare đứng như cọc gỗ, cũng đã quên mất bản thân lúc đó suy nghĩ cái gì. Chỉ cảm thấy đau đớn cuộn trào, trái tim như bị thô bạo xé rách, Cesare cảm thấy trước mắt toàn màu đen, ngay cả việc duy trì tư thế đứng thẳng cũng cần khí lực cực lớn.
Ngươi sẽ không yêu người khác, cũng không xứng đáng để ta yêu ngươi. Đúng vậy, hắn chưa bao giờ được người khác yêu thương, cho nên cũng mất đi năng lực yêu người khác. Hắn muốn giữ lại người kia, người duy nhất nguyện ý yêu thương hắn trong cả cuộc đời cô độc, lạnh lẽo như băng, nhưng hắn ngay cả biện pháp để giữ lại nàng cũng không biết. “Không cần yêu bất kỳ người nào, Cesare.” Cesare còn nhớ rõ cha của hắn Alexander từng có một lần uống say, có lẽ trong khi say sẽ nói lời thật lòng, cũng có lẽ hắn đang dặn dò con trai của mình. Cesare ngồi bên cạnh hắn, tùy ý để hắn phun hơi rượu lên mặt mình, “Con có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Cesare cảm thấy thật nhàm chán, nhưng vẫn nhu thuận hỏi. “Bởi vì tình yêu là thứ làm cho con người ta yếu ớt nhất.” Alexander dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, hắn cười điên cuồng, “Con dùng cái gì đi yêu nàng? Là cả trái tim a… Ngươi bắt không được cũng sờ không được, nếu bắt được, tim sẽ nát.”
“Cho nên…” Hắn vỗ lên gò má non nớt của Cesare, “Nếu con thật sự thích một người, không cần yêu nàng, chỉ cần chiếm được nàng, giữ được nàng là đủ rồi.”
Cesare mở thư ra, trên tờ giấy tinh xảo, chỉ có hai hàng chữ ít ỏi: Vương tử Rey đã tới hoàng thành. Nhận quốc thư của Á Lý Nam An, tháng sau, nữ hoàng cùng với vương tử Rey thành hôn.
#
Sau hai mươi mấy nắm, trong cung lại tổ chức một hồi hôn lễ long trọng. Xe ngựa của thân vương không ngừng đổ tới, cả hoàng thành tràn ngập tiếng reo hò, tiếng chuông trong giáo đường vang lên không dứt, một đôi trai gái đi vào đại điện huy hoàng, đối mặt với nhau, nhảy cùng nhau. Hạnh phúc to lớn bao phủ vương Rey khiến hắn càng thêm anh tuấn, nữ hoàng cũng rất xinh đẹp, nhưng chỉ có hắn cảm nhận được, người trong ngực hắn có chút cứng ngắc.
Rey cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, dù sao thời gian hắn ở cùng nữ hoàng không nhiều lắm, trong hôn lễ nữ hoàng cảm thấy khẩn trương cũng là điều bình thường. “Thân ái.” Hắn ôn nhu hỏi: “Ngài cảm thấy mệt mỏi sao? Chúng ta có thể đi nghỉ ngơi trước.” Diệp Huyên bị cái xưng hô này dọa sợ, thân ái, Cesare chưa bao giờ gọi nàng là thân ái. Cho dù là thời điểm hắn ôn nhu nhất, cũng chỉ gọi biệt danh của Margaret là Lily. Đại khái là do từ này có một chữ là yêu đi, Diệp Huyên tự giễu, mà nàng lại vọng tưởng hướng người nọ cầu xin một chút tình yêu.
Diệp Huyên gật đầu, Rey kéo nhẹ tay nàng, chu đáo cẩn thận che chở nàng trở về tẩm cung. Trong tẩm cung bố trí vô cùng ngọt ngào, chúng thị nữ nhìn thấy vợ chồng tân hôn nắm tay nhau đi đến, không khỏi cười cười trêu ghẹo. Rey không tự chủ được mà đỏ mặt, hắn không phải là nhóc con cái gì cũng không hiểu, hắn sắp cùng cô gái mà hắn ngày đêm mong nhớ trải qua một đêm tuyệt đẹp, vừa nghĩ đến điều này, toàn thân hắn đều run rẩy vui sướng.
“Nữ hoàng, điện hạ, nước ấm đã chuẩn bị tốt.” Không biết có phải là cố ý hay không, thị nữ lại nói vào lúc này. “Thân, thân ái…” Rey lắp bắp nói được ba chữ lại khẩn trương quá mà không nói tiếp được nữa. Diệp Huyên âm thầm thở dài một hơi, trong cung Rey cũng là người được hoan nghênh, không biết có bao nhiêu cô gái say mê hắn, nhưng ở trước mặt bản thân lại bối rối như thế. Chỉ khi yêu sâu sắc một người mới có thể như vậy suốt ngày lo được lo mất, tiến thoái đều phụ thuộc vào người kia. Bản thân ở trước mặt Cesare, cũng dè dặt cẩn trọng như vậy.
Vẫy tay cho thị nữ lui ra khỏi phòng, dừng một chút, mới ôn nhu nói với Rey: “Thân ái, chờ ta một lát, được không?” Giữa nam nữ quý tộc, đây là ám hiệu đồng ý lên giường. Rey nhìn theo thân ảnh yểu điệu kia đi về phía cuối phòng, xuyên thấu qua mành sa mỏng manh, có thể nhìn thấy váy áo theo động tác của nàng rơi xuống, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, viền mông tinh tế. Hắn khẩn trương đến độ nói không ra lời, tiếng nước chảy xuống rào rào không ngừng, nghe vào trong tai Rey, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hắn cởi bỏ nút áo, kéo xuống thắt lưng, ngon tay vẫn run rẩy không ngừng. Phanh một tiếng, hắn đang nhắc chân lên liền kém chút ngã sấp xuống.
“Sao lại thế này?” Hắn cuống quít nhìn phía cuối điện, sợ Diệp Huyên bị ngã. Ngay sau đó, hắn liền nhận ra tiếng động phát ra từ ngoài cửa. chúng thị nữ thất thanh kêu lên, cửa gỗ khắc hoa bị đá văng ra, đập vào mặt là luồng hàn khí bức người, trước mặt Rey là một nam nhân mặc quân trang màu đen. Trên vai, trên tóc, thậm chí ngay trên lông mi của hắn đều dính tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập hàn khí, đôi mắt hắn giống như một con sói hoang đang nổi giận, chăm chú lạnh lùng nhìn Rey. “Công tước đại nhân! Công tước đại nhân! Ngài không thể như vậy!” Thị nữ vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt hắn giọng điệu khẩn cầu,lo sợ.
Công tước đại nhân? Rey nhớ lại, hắn là anh trai của Margaret công tước Valentino. “Cút.” Thanh âm nam nhân bình tĩnh không chút phập phồng, nhưng khiến cả Rey lẫn thị nữ rùng mình ớn lạnh. Thị nữ đang ngập ngừng, lại nhìn thấy ánh mắt âm u của Cesare, khiến sợ lui xuống. nàng là tâm phúc của Cesare, tất nhiên là biết nữ hoàng cùng công tước đại nhân có quan hệ mờ ám. Nếu không lui xuống, nàng biết rõ rằng mình sẽ chết tại đây. Trong ánh mắt kinh ngạc của Rey, thị nữ li ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa lại. Âm thanh ồn ào ngoài cửa rất nhanh liền biến mất, cả tẩm điện khôi phục yên tĩnh. Trong không gian yên tĩnh dường như chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Cesare, cùng tiếng hít khí dồn dập của Rey. Tiếng nước cuối điện đã ngừng lại, sau đó là
một trận âm thanh vải vóc cọ xát vào nhau. Người mặc quần áo hình như rất vội, cuống quít phủ thêm áo ngủ, lại cuống quít chạy tới phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cesare cùng lúc bước lên trước. Đế ủng gõ lên sàn nhà từng tiếng đốc đốc, hắn cùng Rey chỉ đứng cách nhau vài mét, sau vài bước, hai người liền đứng đối mặt với nhau. Rey dường như bị dọa đến ngây dại, xoạch một tiếng, Cesare rút bội kiếm bên hông ra. Trên thanh kiếm vẫn còn lưu lại máu chưa kịp chùi, Cesare từ trên chiến trường phương bắc ngày đêm ngựa không dừng vó chạy như điên về hoàng thành. “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bởi quá sợ hãi, giọng nói của Rey cũng run rẩy. Mà Cesare lại nở nụ cười, hắn cười nhạt nhẽo, giống như cảm thấy đáp án đã quá mức rõ ràng không cần nói nữa: “Giết ngươi.”
Mũi kiếm xé gió đâm về phía trước, xuyên thủng trái tim Rey. “Dừng tay!” Diệp Huyên lảo đảo chạy tới, máu tươi trước ngực Rey liên tục trào ra, trên khuôn mặt Cesare cũng dính đầy máu. Cesare vẫn bình thản, không nhanh không chậm rút kiếm ra, âm thanh kim loại ma sát với xương thịt càng thêm chói tai. Thân hình Rey đổ ập xuống đất, Cesare lấy ra khăn tay, đem vết máu dính trên thân kiếm lau sạch, lại tùy ý lau vài cái trên mặt. “Buổi tối tốt lành, Lily.” Tâm tình của hắn dường như rất tốt, trong ý cười còn mang chút thỏa mãn.
“Ngươi, ngươi…” Diệp Huyên nói không nên lời, nàng vừa tắm rửa, mái tóc vẫn còn ướt sũng xõa tung xuống dưới, trên người còn mang theo hương hoa thơm ngát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ bị hơi nước nóng làm cho đỏ bừng, cổ áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra màu trắng của váy lụa mềm mại phía bên trong. Bởi vì chạy tới vội vàng, nàng không kịp mang giày, đôi chân trần đứng trên mặt đất, ngón chân mượt mà đáng yêu. “Ngươi thật đáng yêu.” Cesare thì thào nói nhỏ, hắn vứt thanh kiếm trong tay xuống, bước qua xác chết không nhắm mắt của Rey, ôm lấy gò má Diệp Huyên.
Trên tay hắn cũng dính đầy máu, vẫn còn chút độ ấm, vừa mới từ trong thân thể người sống mãnh liệt bắn ra. “Dọa đến ngươi sao, Lily.” Diệp Huyên chợt bừng tỉnh, không thể tin được thì thào. “Ngươi giết hắn?”
“Đúng vậy, ta giết hắn.” Cesare đưa mũi kề sát cổ thiếu nữ tham lam hít vào mùi hương dễ chịu trên người nàng, hắn túy ý trả lời, vì em gái hỏi nên hắn mới trả lời.
“Vì sao…” “Cô gái ngốc.” Cesare chạm vào gò má mềm mại của thiếu nữ, không cẩn thận đem máu dính lên mặt Diệp Huyên. Hắn vội vã dùng miệng ɭϊếʍƈ đi, xác định rõ ràng trên người em gái không có hơi thở nam nhân kia, “Ngươi chỉ có thể thuộc về ta, nếu ai nhúng chàm, thì người đó phải chết.”