Ẩn Sát

Chương 616: Gặp lại

Vừa nói chuyện với Sa Sa, vừa ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, sắc trời ngoài cửa sổ đã từ từ sáng lên, lúc hương thơm bốc lên, Linh Tĩnh tròn xoe mắt ngồi dậy.

Nàng đứng ở cửa phòng nhìn thoáng qua, sau đó trở về phòng mặc quần áo tử tế, vuốt qua trang phục một phen, thấy Sa Sa bưng nồi cháo đi tới, sau đó quay lại sửa sang đầu tóc.

Nhìn gương mặt hai người ở trong gương, một người anh khí, một người văn tĩnh, so với bức ảnh chụp trên đầu giường, họ đều đã trưởng thành cả rồi.

Linh Tĩnh vừa... mới cắt tóc hơi ngắn cách đây không lâu, hiện giờ Sa Sa vẫn tóc đuôi ngựa, Linh Tĩnh buộc tóc một cách đơn giản, Sa Sa lấy tay đo thử:

"Thật đáng tiếc cho tóc của cậu, từ nhỏ tóc cậu luôn dài..."

"Cho tiện hoạt động thôi, hơn nữa do ở một mình, dài ngắn không quan trọng."

"Cậu gầy hơn, mũi cao hơn một chút... Bốn năm qua đi mà ngực cậu không thay đổi nhiều, không nhỏ đi đấy chứ..."

"Ha hả... sao vậy được!"

Sa Sa thình lình mò tay xuống phía dưới, Linh Tĩnh cười từ chối, hai người đùa giỡn một trận, lúc ngồi vào bàn ăn, Linh Tĩnh nâng chén cháo:

"Chúc mừng... về đến nhà!"

Buổi sáng mùa hè, chẳng mấy chốc ánh nắng đã bò lên cửa sổ, không khí tuy vẫn mát mẻ như trước, nhưng đã có phần nóng bức.

Ba người ngồi ăn với nhau, Linh Tĩnh vẫn giống như xưa, xé quẩy bỏ vào trong bát cháo:

"Vậy... tiếp theo chúng mình làm gì đây?"

Sa Sa liếc mắt nhìn Gia Minh:

"Dù sao... cũng phải về nhà gặp mặt mọi người."

Trong giọng nói của nàng có chút do dự, chắc là sợ vì mối tình của ba người.

Gia Minh vừa ăn vừa nói:

"Cùng lắm là giơ đầu chịu một đao chứ gì?"

Nghe thấy vậy, Linh Tĩnh và Sa Sa đều xì một tiếng bật cười. Linh Tĩnh trợn mắt nói:

"Coi như xong, tớ vẫn chưa nghĩ là nên nói với cha mẹ tớ thế nào... Ba mẹ tớ sẽ đánh chết cậu đấy."

Nàng suy nghĩ một chút, oán trách:

"Tại sao lúc trước cậu phải nói toạc ra như vậy!"

"Loại chuyện này..."

Gia Minh bất đắc dĩ cười:

"Cho dù thế nào cũng phỉ phòng ngừa chu đáo..."

Ba người bỏ qua chuyện này, Sa Sa nói tới Natalie, đám người Tiểu Mạnh, họ quyết định là sau bữa sáng phải ra ngoài một chút, việc này Linh Tĩnh không dự định tham gia vào:

"Tớ ở nhà dọn dẹp, hoặc trở về nhà thăm cha mẹ. Tối hôm qua Sa Sa kéo tớ chạy mất, trên tay còn cầm súng, nếu như họ biết, chắc chắn họ sẽ rất lo lắng."

Linh Tĩnh lo lắng chuyện này, Sa Sa lại lo lắng chuyện đám Hấp Huyết Quỷ trở lại, Gia Minh cười lắc đầu:

"Bọn họ đã rời đi rồi."

"Chuyện này mà cậu cũng biết?"

"A, không rời đi cũng không được..."

Tối hôm qua ba người gặp nhau, Gia Minh không muốn chiến đấu. Giả như đám người Victoria còn chưa đi, hắn sẽ đích thân tìm họ giải quyết.

Mắt thấy Gia Minh nói một cách tự tin, Sa Sa cũng không nói thêm gì nữa. Trước khi ra cửa. Linh Tĩnh há miệng, một lúc lâu mới nói:

"Chị Nhã Hàm đã sinh cho cậu một cô nhóc."

Không khí lập tức trở nên im lặng, Linh Tĩnh mấp máy môi suy nghĩ một lúc, nói:

"Tớ biết bây giờ nói chuyện này đúng là không có lý trí. Chị Nhã Hàm rất yêu cậu, vì Đào Đào mà thiếu chút nữa từ bỏ gia đình, cự tuyệt vô số người cầu hôn, chị ấy nghĩ cậu đã chết, nhưng trong lòng vẫn chỉ có một mình cậu. Tớ không biết nên làm cái gì bây giờ, thế nhưng... bốn người chúng ta đã sống với nhau nhiều năm như vậy, thực sự rất giống một gia đình, cho dù có chuyện gì, cũng có thể ngồi nói chuyện với nhau. Hiện giờ, tớ nghĩ… cậu nên đi thăm chị ấy, dù sao cũng phải báo cho chị ấy biết, cậu đã trở về..."

Ở bên cạnh, Sa Sa nhẹ nhàng gật đầu.

Gia Minh đóng cửa, Linh Tĩnh duỗi thắt lưng, chiếc sơ mi bao lấy vóc người yểu điệu, văn tĩnh mà thanh nhã.

***

Chín giờ sáng, trời nóng như đổ lửa.

Một chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường phố, dừng lại trước một ngã tư đèn đỏ, Vương Đồ Giai nhìn địa chỉ trong tay, nhìn xung quanh một chút, sau đó chỉ sang bên trái:

"Đi sang bên này."

"Chắc chứ?"

"Chắc là không nhầm đâu, cậu xem trên đó viết là khu biệt thự, tới nhà Tiểu Uyển và Đông Phương học trưởng (khóa trên) phải đi đường này. Cậu xem... đường Viên Lộ, đúng vậy."

Tính cả Vương Đồ Giai và tài xế, bên trong xe tổng cộng có hai nam hai nữ, nếu có ý nhớ lại một chút, chúng ta có thể nhớ được, đám người này chính là những người đã kết bạn đi du lịch với Gia Minh ở Paris, Vương Đồ Giai, La Tĩnh Văn, Lương Minh, Lý Tùng. Họ là những người tương đối xuất sắc trong đám bạn cùng trang lứa, có gia thế rất tốt, bốn năm học đại học qua đi vẫn còn giữ được tình cảm khá tốt. Hôm nay họ trở lại thành phố này là muốn họp lớp.

Lại nói, bốn người đều học ở những trường đại học khác nhau, bốn năm qua đi, mỗi người đều có tình cảm riêng của mình, thế nhưng khi tập trung lại, cái cảm giác mập mờ giữa họ lại xuất hiện.

Chúng ta có thể biết, thực ra bọn họ cũng có ghép đôi cho nhau, Vương Đồ Giai và La Tĩnh Văn có mị lực riêng, Lương Minh có hải cảm với cả hai người, Lý Tùng cũng giống như vậy, cái quan hệ mập mờ này bọn họ dùng để chứng minh nghị lực của mình.

Đương nhiên, thủ đoạn của mỗi người đã trưởng thành hơn trước nhiều, không còn giống mấy năm trước, chỉ vì khoe khoang mà xung đột với nhau.

Bốn năm trôi qua, đối với đám sinh viên này chỉ là một khoảng thời gian giúp "login" vào cuộc sống, đa số họ đều tốt nghiệp trong năm nay, cho nên đây là một kỳ nghỉ hè quan trọng, mỗi người đều có được tấm bằng đại học của mình, cuộc sống cũng được bắt đầu, công việc, giao tiếp xã hội, xây dựng sự nghiệp của bản thân...

Các mối quan hệ trong Học viện Thánh Tâm có trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của họ, bạn bè gặp nhau cũng là một thủ đoạn thăng tiến.

Lần này họ tới đây, là muốn gửi thiệp mời cho anh em nhà Đông Phương, Đông Phương Uyển có sự nghiệp riêng, đám người này cũng mẫn cảm với tin tức, biết Đông Phương Lộ đã về tới Giang Hải, nếu như có thể mời hắn, vậy thì càng thêm lý tưởng.

Xung quanh Đông Phương gia toàn là những hộ gia đình khá giả, cây cối như rừng bao phủ quanh những con đường, bốn phía còn có rất nhiều vườn hoa nhỏ của những khu biệt thự, những cái công viên nhỏ, nơi phủ xanh lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Gia cảnh của bốn người đều tương đối khá, nhưng mà khi nhìn thấy những biệt thự của những hào phú này cũng không khỏi trầm trồ một phen.

Khi chiếc xe chuyển qua một chỗ rẽ, Vương Đồ Giai bỗng nhiên nhìn thoáng qua hai bóng người ở ven đường, càng nhìn càng chăm chú.

Chiếc xe đã vòng qua ngã rẽ, thấy nàng quay đầu lại, Lý Tùng ngồi ở ghế sau nhìn hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không... Hình như nhìn thấy một người quen... Cố Gia Minh, mọi người còn nhớ không? Không biết hắn học đại học ở đâu."

"Cố Gia Minh? Không thể nào."

Nghe thấy vậy, La Tĩnh Văn và Lương Minh đồng thời quay đầu lại, Lương Minh nói:

"Năm tốt nghiệp cấp 3 nghe nói hắn đã xảy ra chuyện, bị cảnh sát bắt, sau đó bị tuyên án... chắc chắn không đi học, cũng không biết xử mấy năm, nhưng mà... có lẽ hắn đã ra tù..."

"Thế nào, sao lại như vậy!"

Vương Đồ Giai mở to hai mắt nhìn, La Tĩnh Văn cũng nói:

"Không thể nào? Tớ chưa nghe nói tới."

"Tuyệt đối là thật, nghe nói là giúp người bỏ trốn, tình tiết ác liệt lắm, lúc đó tớ còn nghe người ta nói, bạn gái hắn là Liễu Hoài Sa, mọi người có biết không? Đó là phần tử xã hội đen."

Vương Đồ Giai cau mày nói:

"Hình như lúc nãy tớ nhìn thấy hai người bọn họ."

"Vậy càng không có thể, Liễu Hoài Sa buôn lậu thuốc phiện, khi cảnh sát tới bắt, Cố Gia Minh giúp nàng chạy trốn, có người nói là hắn còn đánh cả cảnh sát, trên báo chí đăng tải ầm ầm. Chúng tớ vốn không quan tâm, nhưng có khá nhiều bạn học biết, có thể cậu cũng không rõ ràng cho lắm... Tất cả mọi người đêu nói Liễu Hoài Sa đã bỏ trốn ra nước ngoài, Sa Trúc bang từ đó về sau biến mất, lúc trước nó là bang phái mạnh nhất ở Giang Hải, chỉ sau một đêm càn quét đã tiêu đời. Nhà của tớ cũng quen mấy người lăn lộn giang hồ, bọn họ nói nhiều về chuyện này, Liễu Hoài Sa làm sao dám trở về, theo như tớ đoán, hiện giờ nàng ta đang bị truy nã..."

"Chuyện Sa Trúc Bang tớ cũng nghe nói."

La Tĩnh Văn gật đầu phụ họa.

Bốn người thảo luận một phen, Lương Minh thề sống thề chết, sau đó còn nói luôn cả tin tức, sau khi ra khỏi tù, Gia Minh bị người ta đánh cho tàn phề.

Khi xe đi tới địa chỉ, mấy người nhìn cảnh tượng bên ngoài mới há hốc mồm, đủ loại xe xếp hàng dài bên ngoài khu biệt thự, giữ cửa là một đội đặc nhiệm, bên trong có hàng đoàn người đi lại. Nguồn: https://docsach24.com

Cửa hông có vô số người với thân phận không tầm thường ra ra vào vào. Vương Đồ Giai cầm địa chỉ đọc đi đọc lại hai lần, nói:

"Có nhầm không."

Cái biệt thự tư nhân này có lẽ còn kinh khủng hơn tòa nhà chính phủ.

"Tớ đi hỏi một chút vậy."

Lý Tùng đối chiếu địa chỉ mấy lần, sau đó xuống xe chạy tới:

"Tôi tìm Đông Phương Lộ, Đông Phương Uyển, xin hỏi họ có phải là ở đây không?"

Trong lòng hắn không ôm hi vọng gì, ai biết một gã đội đặc nhiệm đã dùng bộ đàm thông báo quan hệ của họ, sau đó trực tiếp mời bọn họ đi vào.

Đi theo người đặc nhiệm kia vào trong phòng khách, bốn người mới cảm nhận được thế nào là khẩn trương và áp bách, hành lang bên ngoài có vô số người với thân phận khác nhau, trong phòng khách lúc này cũng có mấy nhóm người đang chờ, trong đó có một nhóm người mà bọn họ quen, đây chính là mấy quan chức chính quyền thường xuất hiện trên ti vi.

Tuy rằng phòng khách trông có vẻ rộng, thế nhưng bốn người mới chỉ là người bước vào đời, nhìn thấy khung cảnh này, không ai biết là có chuyện gì đang diễn ra.

Những người này thoạt nhìn đều đặc biệt nghiêm túc, cái áp lực vô hình khiến bọn họ thấp thỏm không ngớt.

"Chuyện gì xảy ra vậy."

"Nguy cơ tài chính ra sao..."

"Khẳng định là có liên quan tới chuyện khủng bố tập kích tối qua..."

Bốn người châu đầu ghé tai trao đổi, người giúp việc đã đi tới, hỏi bọn họ muốn uống gì.

Quá một lúc, có vài người nam nữ mặc quân phục từ trên lầu đi xuống, chào hỏi đám người trong phòng khách rồi mới rời đi, quân hàm cao nhất là một gã thiếu tướng.

Bọn họ uống nước trong bầu không khí khẩn trương này, không lâu sau, Đông Phương Lộ cuối cùng cũng từ trên lầu đi xuống, tuy rằng chỉ hơn nhau một năm học, nhưng lúc ở học viện Thánh Tâm, hắn là hội trưởng hội học sinh, đám Vương Đồ Giai cũng là người năng động, có gặp hắn mấy lần, họ nhận ra nhau, tất cả đều chào hỏi, sau đó nghe chuyện họp lớp lần này.

"Tiểu Uyển mấy hôm nay không có nhà, các cậu cũng thấy đấy, trong nhà tớ rất phiền và nhiều việc, tôi có thể giúp các cậu đưa thiệp cho nó, đương nhiên các cậu tự đưa cũng được. Nó gần đây có lập công ty mới, không thường xuyên ở đây, nếu như muốn tìm nó, có thể đi... Đây là số điện thoại..."

Không khinh thường bất cứ ai, đây chính là thói quen của Đông Phương Lộ mấy năm nay, hắn trò chuyện với mấy người về tình hình trong thời gian gần đây, câu chuyện có liên quan tới một số bạn học.

Khi đưa họ ra ngoài, ở phòng khách phía sau đã có tiếng động rất lớn, sau đó, có mấy người từ trong đó đi ra, một số thường xuất hiện trong tivi, còn lại không ai biết thân phận cụ thể.

Chí ít họ cũng biết, trung niên lão nhân Phương Chi Thiên kia có địa vị quan trọng vô cùng, bởi họ thấy, khi lão đi tới đâu, mọi người lập tức nhường đường.

Trên đường ra cổng, một bóng người quen quen lại xuất hiện trước mặt, đó chính là Cố Gia Minh "ngồi tù" mà lúc nãy họ đang thảo luận.

Lúc này hắn đang ngồi xổm ven đường, chỉ vào một bông hoa trong vườn hoa, nói gì đó với cô gái ngồi bên cạnh...