Ẩn Sát

Chương 600: Bức tranh bị nghiền nát (1)

Trong ánh đèn sáng chưng, gió trên biển thổi tới, trong dải ngân hà mênh mông trên bầu trời, đứng từ dưới nhìn lên, giống như là nó đang di chuyển.

Trong công viên vẫn còn bóng người đi lại, họ nghe thanh âm từ sân vận động truyền tới, trên một bãi cỏ, có một con mèo hoang đang tìm những thức ăn do người đi đường vứt lại, thỉnh thoảng kêu "meo meo" gọi một tiếng.

Ổ một nơi khác trong thành phố, Quitos đã đuổi kịp được đội xe, làn đạn bắn như mưa về chỗ hắn, lúc này hắn đã tiếp cận được với chiếc xe đi sau, hắn vọt vào trong rừng cây lánh đạn, sau đó lại vọt ra.

Tiếng súng cũng vang lên ở những nơi khác trong thành phố, nam tử tên là Peter đang giống như quỷ mị né tránh làn đạn được bắn tới, trong phố xá sầm uất, người đàn ông tên Victor đập nát một chiếc xe, trong tay vẫn cầm một quả táo, cắn một miếng, mặc cho lửa cháy hừng hực, xe cộ phanh gấp, con đường phía sau hoảng loạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Có một chiếc xe đã mở cửa, tiếng súng vang lên, quả táo trên tay Victor bị bắn nát, bóng của hắn cũng đồng thời lao tới trước khoảng 10 mét, kiếm trên không trung mang theo ánh sáng màu vàng, chém khẩu súng của tên đặc công kia làm hai đoạn, cổ tuôn máu tươi như suối...

Đội xe từ biệt thự của Đông Phương gia đang di chuyển, khi rẽ vào một con đường, trong ánh đèn sáng chưng, phát hiện một bóng người màu đỏ đang đứng, khí chất cô gái đó cao quý nhưng lại yêu dị đang lao nhanh tới chỗ đội xe, cô gái này đưa tay trái ra phía trước, trong ánh sáng, năm ngón tay tạo thành tư thế mời, chạm vào chiếc xe, Diệp Liên mở to hai mắt.

Cách không kéo gần ----

Trong tầm mắt, bàn tay trái ưu nhã kia vừa được đưa ra, Diệp Liên đã đá văng cửa xe.

"Nhảy ra!"

Giống như Cự Long đột nhiên xuất hiện từ trên mặt đất, hành động tựa như gió thoảng kia đã nâng được đầu chiếc xe lên, sau đó nhấc nó rời khỏi mặt đất, ném lên không trung.

Từ trong xe nhảy ra, Diệp Liên lập tức rút súng, nhanh chóng bóp cò với nhân vật trước mặt, cũng vào lúc đó, nóc của chiếc xe thứ hai đã mở ra, một cô gái mặc áo màu đen bay lên giữa không trung, sau đó hai tiếng nổ bang bang xuất hiện, trần nhà bị lõm xuống, chiếc xe bị ném lên không trung kia mang theo thế lôi đình vạn quân rơi xuống.

Không một chút sợ hãi, cô gái áo đỏ kia né tránh làn đạn, giống như Natalie đỡ căn nhà sập khi trước, tay trái cảu nàng đè xuống chiếc ô tô đang lao tới.

Ầm ầm, chiếc xe ở trên không trung nổ tung, lửa bốc cuồn cuộc, sức ép phả ra thật lớn...

***

Có một thiếu nữ với khuôn mặt ưu thương đang đứng trên sân khấu, nàng nhìn từng khuôn mặt người trong bóng đối, giai điệu bài hát vang lên, nàng hít sâu một hơi, chầm chậm cất tiếng.

"... Lần đầu tiên đứng trên tháp của Tokyo ngắm cảnh.

Thấy đèn đường sao giống một bóng trăng rơi.

Tôi mới thấy bi thương sao nhiều tới vậy.

Sức một mình hoàn thành ước vọng của chúng ta..."


Đây là những gì mà Gia Minh để lại cho nàng ở trong ca khúc kia, trong mấy ngày hôm nay, ngày nào nàng cũng cất tiếng hát, giống như là để hiểu thêm tâm tình của đối phương.

"... Thực ra cha mẹ cậu muốn cho cậu có nhiều lựa chọn hơn thôi."

"Cậu đã biết suy nghĩ của tớ, vậy mà còn mang tớ tới nơi này... Tớ có cảm giác mình như bị bán..."

"Viên sao..."

"Tớ mà thi đậu để xem cậu làm sao bây giờ..."

"Tớ thấy gần đây cậu rất lạ..."

"Tớ đương nhiên là muốn cậu tới Bắc Kinh với tớ, nhưng vì tương lai của cậu tớ muốn cậu tới Viên..."

"Tớ không muốn xuất ngoại..."

"Chúng ta chia tay đi."

"Tớ không muốn đùa kiểu này."

"Rốt cuộc... Vì sao..."

Bên ngoài sân vận động, tiếng hát ở nơi xa truyền tới, hắn nhìn một bóng đèn trước mặt, con mèo nhỏ kia đang tìm thức ăn ngẩng đầu, trước mắt hắn như hiện lên dung mạo của thiếu nữ đang hát, không biết vì sao, trong lòng hắn có vô số như đang bị nghiền nát, nhưng cũng có thể thấy loáng thoáng một thứ gì đó...

***

Ở trong thành phố, xe cộ đã ngừng di chuyển, trong bóng lửa có vô số kinh kiện và mảnh vỡ xe ô tô bay sang hai bên đường. Đập đèn đường, đập ô tô, tia lửa điện của đèn đường bị tóe lên, một cô gái mặc áo màu đỏ không chút bị thương xuất hiện, nhìn người ở phía trước đội xe tươi cười.

***

"Cậu có thể chờ tớ,

Trước đây tớ không hiểu,

Nhưng chưa hẳn ngày mai cũng vậy..."


"Ba chúng ta... vĩnh viễn phải ở với nhau..."

"Kỳ thực... tớ có một bí mật..."

"Chúng tớ muốn có tiền mua máy tính cho cậu..."

"Tương lai khi có tiền, chúng ta có thể mua một hòn đảo, sau đó xây biệt thự trên đó..."

"Đừng sợ... có tớ đây..."

"Cậu đừng nói là hiện giờ muốn tớ sinh con cho cậu đó nhé, tớ còn chưa đủ 16 tuổi đã mang bầu, cha mẹ tớ không đánh tớ chết mới là lạ."

"Chuyện này... Gia Minh và Sa Sa yêu nhau?"

"Có lẽ, cả đời này, tớ phải làm tình nhân hoặc vợ bé của cậu thôi..."

"Chúng ta mới chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi, còn nhiều thời gian..."