Ẩn Sát

Chương 569: Đợi ánh bình minh (1)

Lúc về tới nhà trời đã tối mịt, đèn đường đã chiếu sáng con đường xung quanh, có một số ông lão, bà lão đang ngồi ở trước cửa nhà mình nói chuyện với nhau.

Julian đưa nàng tới cửa sau đó rời đi, nàng ngẩn ngơ quên cả nói câu tạm biệt, vợ chồng bác Diệp vẫy tay, nàng mới vô ý thức chào.

Lúc đi qua võ quán đến phòng khách, Đoàn Tĩnh Nhàn đem theo một mâm cơm nhỏ còn nóng cho con gái ăn, lo lắng con gái mình hai hôm rồi chưa ăn gì, khí trời lại nóng, nàng nấu cháo, lại còn làm cả món dưa chua con gái mình thích.

Nàng ngồi ở bên cạnh nhìn con mình ăn cơm, thấy tâm tình của con mình có chút ổn định lại mới thuận miệng hỏi:

"Hôm nay con đi đâu vậy?"

"Đi... Học viện Thánh Tâm..."

Linh Tĩnh gắp một lá cải bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt:

"Vốn con định tìm chị Nhã Hàm, nhưng chị ấy không còn ở đó nữa."

"Nhã Hàm ư, nó cũng tới đây mấy lần."

Mẹ nàng cười rộ lên gật đầu:

"Từ lúc đó mang thai, nó không làm ở học viện Thánh Tâm nữa, hai năm qua nó làm việc cho công ty của gia đình."

Linh Tĩnh ngẩn người:

"Mang… mang thai..."

"Đúng vậy, con gái nó sắp 3 tuổi rồi."

Đoàn Tĩnh Nhàn quay đầu lại nhìn Diệp Hàm để mong xác nhận:

"Nó sinh con vào gần tháng 11 năm 2001."

"Chính xác là ngày 26 tháng 10."

"Đúng."

Nàng gật đầu, nói:

"Sinh một đứa con gái, trông rất là đáng yêu, nhũ danh là Đào Đào, nếu con nhìn thấy chắc chắn con nhất định sẽ thích..."

"Đào Đào..."

Giống như nhận ra tâm trạng của con gái mình lại không tốt, Đoàn Tĩnh Nhàn dừng kể, nghi ngờ nhìn chồng mình, thấy ánh mắt chồng mình cũng nghi hoặc nên đành im lặng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Một lát sau mới nghe thấy Linh Tĩnh nói:

"Sinh con vào tháng 10... Chị Nhã Hàm... Chị Nhã Hàm đã lập gia đình?"

"A, không phải..."

Đoàn Tĩnh Nhàn lắc đầu, thở dài:

"Nó không chịu nói cha của đứa trẻ kia là ai, thời gian đó gia đình nó sôi sùng sục, nó còn chạy tới cả nhà của chúng ta trò chuyện. Cái tên Hứa Mặc lúc đó vẫn một mực theo đuổi, nói là không ngại nó có con, muốn kết hôn, nhưng nó không đáp ứng, cứ một mình sinh con. Sau khi sinh ra, Đào Đào rất đáng yêu, cho nên cha của Nhã Hàm vô cùng yêu thích, nên mang mẹ con nó về nhà. Năm ngoái mẹ vẫn nghe nói là ông ấy vẫn muốn hỏi cha của Đào Đào là ai, muốn cho Nhã Hàm một thân phận, nhưng mà chị Nhã Hàm của con có lẽ quá vui vì có Đào Đào, nên có không định như vậy… Ài, nó lớn hơn con 7 tuổi, năm nay cũng 29 rồi..."

"Tháng 10 năm 2001... Tháng 11 năm 2000... Đào Đào... Cố Đào Đào..."

Linh Tĩnh để đũa xuống, thì thào tự nói.

Hôm nay, sau khi nàng nghe được tin tức của Gia Minh, biết hắn rời khỏi Ô Hà Lĩnh vào tháng 11, trong lòng dương như dấy lên một tia hi vọng.

Ai ngờ sau khi trở về lại nghe được tin như vậy, sau khi Gia Minh rời khỏi trại giam chắc là ở chung với chị Nhã Hàm, không biết có phải không?

Bọn họ lại có với nhau cả một đứa con gái, vậy còn mình thì sao, Gia Minh hiện giờ ở đâu...

Đoàn Tĩnh Nhàn ở bên cạnh không nghe rõ Linh Tĩnh nói gì, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện Gia Minh và Nhã Hàm có quan hệ.

Dù sao Gia Minh cùng Linh Tĩnh, Sa Sa ở chug với nhau là điều có thể hiểu, nhưng Nhã Hàm lại lớn hơn họ 7 tuổi.

Trong mắt người bình thường đúng là không thể có chuyện đó được.

Một lát sau, Linh Tĩnh đưa hai tay ôm lấy đầu.

"Mẹ. Ngày mai con đi… gặp chị Nhã Hàm..."

***

11 giờ tối, 6 chiếc xe màu đen đi vào trong một khu phố yên tĩnh, họ dừng lại trước hoa viên của một gia đình, đám người Thôi Quốc Hoa từ bên trong xe đi ra.

Có người đợi họ ở đây từ sớm, đoàn người lên lầu hai, Thôi Quốc Hoa nhíu mày, khi đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh lập tức ập tới.

Máu tươi chảy lênh láng trong phòng, hiện giờ đã có dấu hiệu đông kết. Sáu thi thể không đầu hoặc bị ống tuýp hoặc gậy gỗ đâm vào, cố định trên vách tường xi măng.

Những người này ít nhiều cũng bị thương, có người thậm chí bị chém đứt tay chân. Sáu cái đầu được đặt trên một cái bàn tròn ở giữa.

Một gã tổ viên bên cạnh Thôi Quốc Hoa quan sát một lượt, khịt khịt mũi đi vào trong, một lát sau mới kết luận:

"Chính là người đêm hôm qua, nhưn mà... hôm nay chỉ có một người..."

"Chính là cái tên cầm vũ khí là một thanh kiếm mà cậu nói?"

"Kiếm và súng... Nhưng mà hình như hắn thích dùng kiếm hơn..."

Người nọ nhắm mắt lại cảm nhận tình hình ở xung quanh, nói:

"Giống như tôi nói, không riêng gì thể thuật, hắn chắc chắn biết dị năng, nhưng mà dị năng với hắn chỉ có một tác dụng phụ trợ rất nhỏ. Đây mới là phương pháp sử dụng lợi hại, cái đẹp của máu... hắn theo đuổi cái đẹp của tử vong..."

"Hai ngày trước hắn cũng đem thi thể chặt thành mấy khúc, hắn có dụng ý gì đây?"

Thôi Quốc Hoa nhíu nhíu mày, nhìn mấy cái đầu trên bàn tròn, ánh mắt có chút bi ai, hắn biết tất cả những người này, dù không phải là bạn nhưng ít ra cũng là chiến hữu.

"Tôi nghĩ đây không phải là hắn muốn biểu đạt, mà nó có ý nghĩa liên quan tới những người mấy hôm trước bị giết..."

Người nói chuyện cũng được coi là Dị năng giả, chỉ là công hiệu dị năng không quá rõ, hắn chỉ có thể dùng để cảm nhận, suy diễn, lập luận, mà người ta thường nói là có giác quan thứ 6.

Ở trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, cũng có người có năng lực như vậy, đó là Kiều Quốc Duệ, nhưng hiện giờ hắn đã kết hôn và rút lui:

"Thời gian của hắn hôm nay tương đối nhiều, nên có thể làm những hành động này, tên sát thủ biến thái Tác Lạp Mỗ cũng có sở thích chặt người, nhưng mà đó chỉ là cái sở thích phô trương của hắn, mà người này... Với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện giải trí của hắn mà thôi, giống như lúc nhỏ chúng ta buồn chán, ở bên cạnh có một cuốn sách, nên chúng ta xé giấy làm máy bay…... Chỉ là tiện tay..."

"Chỉ là tiện tay..."

Thôi Quốc Hoa thì thào than một câu:

"Tổ 6 người Trịnh Quốc Toàn tuy rằng không tính là vô cùng lợi hại, nhưng cũng là những người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vậy mà vô thanh vô tức chết đi, ngay cả hàng xóm ở bên cạnh cũng chẳng biết gì... Người này chẳng nhẽ lại lợi hại hơn cả Cố Gia Minh..."

"Chiến thuật không giống nhau, Thôi đội trưởng nói đúng, trình độ của bọn họ quá cao, tôi không cảm nhận được."

Trong cảnh máu tanh thê lương, người nọ không thèm để ý chút nào nở nụ cười, hắn không phải là thành viên tiểu tổ Thôi Quốc Hoa, mà là một phân tích viên tới từ căn cứ trên núi Nga Mi.

"Phân tích của tôi đúng với những tư liệu của mấy năm trước đây, Cố Gia Minh không thích chiến đấu, tuy rằng hắn dùng chiến đấu để giải quyết rất nhiều việc, nhưng đây chẳng qua là thói quen, giống như bản năng và phản xạ có điều kiện. Điều làm cho tôi nghi hoặc, là thói quen này được hình thành như thế nào, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi. Mà người này... Hắn cũng không thích chiến đấu, nhưng chiến đấu và giết chóc lại không phải là bản năng của hắn, nó chỉ là một trong số những năng lực và sở thích, cũng giống như đọc sách, hát, khiêu vũ. Quan trọng nhất là, hắn có một quy tắc hành sự và quan điểm cái đẹp rất mạnh..."