Ẩn Sát

Chương 553: Con rất nhớ hắn (3)

Không lâu sau, phía dưới khách sạn có một gã tóc vàng, nhai kẹo cao su, rời khỏi đoàn người đứng xem, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

"A lô, A Cường, làm xong rồi... Đám cảnh sát ở đại lục tới, chí ít cũng chết một người, nếu như nhiều hơn thì trách số họ không tốt, ta cũng không có cách nào cả, nhưng mà có một việc... Tình báo có sai lầm, lần này họ tới không phải 2 người, mà là 3 người, ừ, dù sao cũng chỉ tìm một phòng... ok xong, mặc kệ, lần này bọn họ không có cách nào thu xếp đâu... Chủ yếu là muốn cậu trốn cho tốt, Đại Phi hiện đang tìm cậu ở khắp nơi, Mân Côn lại muốn mượn đao giết người, thành thật mà nói, làm loại chuyện này không thông minh chút nào cả... Hiện giờ để cho bọn họ chó căn có, lần này chết người kiểu gì đôi bên cũng tổn thương một lớp da...Ta thấy một chuyện cực quan trọng, đó là tại sao bây giờ ngươi vẫn chưa trốn khỏi Hongkong..."

Một chiếc ô tô đi tới ở ven đường, hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, đồng thời đi qua dòng người đông đúc. Lúc chuyển qua được hai con đường, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn thoáng qua phía sau không hiện cái gì, sau đó cau mày tiếp tục đi.

Lại chuyển qua hai con đường nữa, người đi đường ít dần, hắn cau mày nhìn về phía sau, một cảm giác quen thuộc ập tới. Gia Minh đi theo phía sau của hắn không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Con mẹ nó, mày có bệnh à, theo tao làm gì! Mày có phải là mù không vậy..."

Chỉ ngón tay giữa vào Gia Minh vài cái, khoảng cách lúc này đã kéo gần, ngón tay của hắn đột nhiên dừng ở không trung, cố gắng nhớ lại ---- Tuy rằng trước đây hắn nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn mang máng nhận ra, người này đi cùng với nữ cảnh sát... sau vài giây, hắn xoay người chạy!

Sau khi chuyển vào một ngõ nhỏ, quay đầu nhìn lại, bóng người kia vẫn đi theo hắn.

Lao qua bên đường, lại quay đầu nhìn, người nọ vẫn cứ theo sau, xông qua một dãy nhà và một công việc, lại chạy vào hẻm nhỏ, nhẩy qua tường ---- chạy qua mấy con phố.

Sau khi xác định đối phương không còn theo sau nữa, hắn mới thở hổn hển ngừng lại.

"Hắn... con mẹ nó..."

Sau khi kinh hồn táng đởm, hắn móc ra ba điếu thuốc, đốt một điếu, hắn bắt đầu bước đi.

Cách hắn mấy mét, một bóng người đột nhiên xuất hiện, hai tay người này đút túi quần, nhíu mày.

"Mày..."

Hắn chần chờ một cái chớp mắt, mắt thấy hai tay của đối phương còn đang trong túi, bén cúi người nhặt một cái ống tuýt ở dưới đường vụt tới.

Mới vung được một nửa, cái ống tuýt kia đã dừng lại trên không trung, nam tử kia một tay tóm lấy ống tuýt. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cho dù hắn cố sức như thế nào, cái ống tuýt vẫn vững như bàn thạch, không một chút lay động.

Thả ống tuýp, hắn lui ra phía sau vài bước, mồ hôi trên mặt róc rách như nước mưa. Sau đó, hắn lột cái áo khoác trên người:

"Mày... Mày không nên xằng bậy, cùng lắm thì chúng ta cùng chết..."

Trong chiếc áo kia có vài khối thuốc nổ, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói xong, cái ống tuýp đột nhiên nhoáng lên, những âm thanh bịch bịch vang lên.

Chỉ sau khoảng nửa khắc, hắn không biết mình bị đánh bao nhiêu cái.

Nói chung là chừng hai ba giây đồng hồ sau đó, hắn đổ ầm xuống đất, cảm giác đau đớn lúc này mới truyền vào trong óc, xương hắn bị gãy một số chiếc, hai tay khẳng định là đã gãy hoàn toàn, không thể động đậy.

Nam tử kia đi tới trước mặt hắn, cởi áo khoác, sau đó lấy thuốc nổ chậm rãi quấn quanh đầu của hắn...

Không lâu sau, Gia Minh đi ra đầu hẻm, trong ngõ nhỏ tối đen truyền ra một tiếng nổ mạnh, thừa dịp lúc mọi người còn đang hỗn loạn, hắn đi vào một chỗ vắng vẻ và biến mất không thấy hình dạng.

Mấy phút sau trở lại khách sạn, cảnh sát đã đến, lên lầu, hắn thấy một cảnh tượng hỗn loạn không kém.

Tiểu Bàn và Mặc Mặc quay đầu lại chạy đến nơi này, Mục Thanh Thanh ngồi ở trên ghế trong hành lang, đại khái là bị hơi nổ ép, quần áo trở nên toán loạn.

Nàng cúi đầu lo lắng, mắt thấy hắn xuất hiện, mọi người đầu tiên là nghi ngờ nửa ngày, sau đó Đinh Hùng đi tới:

"Cậu chạy đi đâu vậy, cậu có biết tất cả mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho cậu không!"

Mục Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống, nhắm mắt lại thở phào mấy hơi thở, giống như là đã trút được gánh nặng ngàn cân.

Cứ lặp lại như vậy một lúc, nàng mới kéo tay của Gia Minh:

"Đừng đừng đừng... Đừng mắng hắn, chắc là hắn bị dọa sợ đấy, không có chuyện gì là tốt rồi... Không có chuyện gì là tốt rồi... Ôi trời ơi, lần này tôi sợ muốn chết..."

Nàng kéo Gia Minh ngồi xuống ghế một lúc, người ngoài hỏi lúc nãy hắn đi đâu, đương nhiên chẳng nhận được câu trả lời nào cả. Mục Thanh Thanh thấy mình có cảm giác khó chịu, bèn đứng lên:

"Tôi đi tắm rửa một chút, hiện giờ khó chịu quá..."

Cho đến lúc này, nàng mới buông tay của Gia Minh:

"Cho dù thế nào đi nữa, vụ án này tôi phải tham gia, nói với thanh tra Mộc của các anh một tiếng, yên tâm đi, tôi sẽ không làm loạn, thế nhưng thiếu chút nữa tôi bị nổ chết, tôi có quyền phải được rõ ràng."

"Tôi hiểu rồi."

Tiểu Bàn cười cười, nói:

"Thanh tra vừa gọi điện thoại nói chuyện này, ông ấy đang tới đây, đợi lát nữa sẽ nói với các người."

"Cảm ớn."

Nắm tay, Mục Thanh Thanh kéo Gia Minh, sau đó xoay người trở về phòng.

****

Sáng sớm hôm sau, Giang Hải.

Lúc tỉnh lại, nghe thấy tiếng động truyền tới, Diệp Hàm đi tới, thấy Linh Tĩnh mặc một bộ đồ trắng, ngồi chồm hổm ở một góc đang tìm cái gì đó, sau đó, nàng cố gắng lôi từ bên trong đó ra một cái cuốc. Quay người lại, nàng nhìn thấy cha mình đứng trước mặt.

Cả tối hôm qua Diệp Hàm không cách nào ngủ ngon được, bao gồm Đoàn Tĩnh Nhàn, đương nhiên, có thể Linh Tĩnh là người không ngủ được.

Một đêm ngắn ngủi, nàng thoạt nhìn giống như gầy đi một chút, thân hình lẻ loi như muốn bay lên.

Diệp Hàm thở dài:

"Linh Tĩnh, trong mộ là tro cốt..."

Linh Tĩnh hai vai sụp xuống, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt hơi chuyển sang một bên, sau đó nước mắt lại chảy xuống.

Nàng lau nước mắt, nhào vào trong lòng Diệp Hàm.

"Cha, con thật sự rất nhớ hắn..."