Ẩn Sát

Chương 450: Con người kiên cường (2)

"A..."

Một tiếng hét thảm vang lên, truyền ra thật xa trong biệt thự. Tiết trời thế này, mọi người đều mặc áo đơn. Chai rượu sắc bén đâm thẳng vào cánh tay đối phương, sâu đến tận xương. Cùng với loại đau đớn do xé rách da thịt này, tay phải Gia Minh tùy ý kéo lại, cánh tay săn chắc của người này bị xé rách ra dọc theo xương cốt.

Máu tươi văng khắp nơi, người này liều mạng giãy dụa lăn về phía sau. Bốn người còn lại lập tức xông lên. Nhưng đồng thời, Gia Minh bước lên một bước dọc theo cái bàn, nhấc tay lên một cách tùy ý níu lấy cổ áo một người lôi tới, cầm cổ chai đâm liên tục ba bốn phát vào bụng đối phương. Đến khi ném người này ra, một người khác cũng đã vọt lên.

Những người này cũng được xem như nhân vật xã hội đen trải qua trăm trận, mặc dù khi vào cửa đã bị thu mất vũ khí nhưng lúc này hét lớn xông lên, đúng là có thể nói sát khí kinh người. Mấy vị lão đại ngồi xung quanh bàn ăn cuống quít lui lại. Nói thế nào thì quyết định ủng họ Tân Ninh bang của bọn họ cũng chỉ là nhất thời, vẫn chưa chuẩn bị quyết liệt với Sa Trúc bang, phần lớn đều tỏ ra không biết phải làm sao. Mà thiếu niên đang cầm cổ chai trên tay kia thì vẻ mặt bình thản, tiện tay đánh gục hai người nhưng hắn vẫn tỏ ra ung dung đến đáng sợ. Nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, nắm đám của người nọ xẹt qua tai hắn, tay trái hắn chụp lấy tay đối phương, giật xuống gánh lên vai mình, tay phải vòng qua đầu vai mềm dẻo tựa như một con rắn, giật xuống, cắm thẳng cổ chai vào mạng sườn đối phương.

Gia Minh chỉ cao chừng 1m7, mà đối phương thì cao khoảng 1m9, lần này hắn bắt lấy cánh tay rồi đâm ngược trở lại, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy một tiếng "rắc" trong trẻo. Trong tiếng kêu thảm thiết của đối phương, cánh tay người này bị gãy thành một góc độ đáng sợ khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hắn gục xuống quỳ gối trên mặt đất. Hầu như ngay khi cổ chai đâm vào mạng sườn đối phương, đầu gối thiếu niên kia lập tức đụng vào vành mắt hắn.

Hai bước đánh ngã hoặc đánh bay ba người, một người đứng bên bàn ăn đã thuận tay rút dây lưng ra, vung lên vù vù, mà tên đứng ở phía bên kia bàn ăn thì dùng dao gấp trên móc chìa khóa của mình, vung lên xoẹt xoẹt mấy cái, dường như vọt thẳng qua bàn để xông tới. Gia Minh thuận tay chộp lấy chiếc dây lưng kéo về phía bên này. Lực lượng khổng lồ làm người nọ bay thẳng lên, đập mạnh xuống mặt bàn. Nhưng vừa mới chạm vào mặt bàn, cả chiếc bàn trong liền vỡ toang dưới một cú đá mãnh liệt của Gia Minh, người này bị đá trúng ngực, bay thẳng ra ngoài cùng với Tiết Thành vốn vẫn đang nằm choáng váng trên bàn. Tên cầm dao gấp ở đối diện vừa mới nhảy lên thì mặt bàn đột nhiên bị đá vỡ, Gia Minh đánh bay hai người, thuận thế tung một cước vào ngực hắn. Vẫn duy trì tư thế lấy đà, hắn bắn ngược về phía sau, hai đầu gối tiếp đất trước, vừa kêu thảm thiết vừa lăn lộn mấy vòng rồi mới dừng lại, hai chân sợ rằng đã không đứng lên được nữa.

Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, mấy động tác thoạt nhìn rất hời hợt, một đám nhân vật xã hội đen hung ác chỉ còn lại có tiếng kêu khóc thê lương. Chiếc bàn tròn bị đá chia năm xẻ bảy, bắn tung ra ngoài. Những người ở gần đó không tránh kịp, ít nhiều cũng bị đồ ăn bắn vào, trên người dính đầy nước canh. Vị đường chủ lúc trước tỏ thái độ tốt với Tiết Thành kia bất hạnh bị một tô canh úp thẳng lên đầu, nước canh tí tách chảy xuống. Hắn ngơ ngác ngồi đó, liếm liếm môi, nhất thời ngay cả động tác ứng biến cũng không có. Xa xa gần gần, mấy vị lão đại xem như quen thuộc với Gia Minh đứng ngây ra như trời trồng, rõ ràng là có có thể tin nổi tại sao một thiếu niên vô hại mình từng quen thuộc lại có thể biến thành cỗ máy bạo lực như vậy.

"Ách... a...."

Lúc trước Tiết Thành kia bị chai rượu đập thẳng vào đầu, vừa rồi lại bị lan tới, thân thể và cả ghế ngồi bị lật ngược ra sau, nhưng cuối cùng cũng không bị vết thương trí mạng nào. Hắn còn chưa phản ứng kịp, chỉ biết ôm đầu rên rỉ, lảo đảo đứng dậy. Ở phía sau hắn, gỡ dây lưng xuống, thiếu niên lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó đi tới. Dây lưng vung lên, khóa kim loại nện thẳng xuống lưng hắn, đánh cho hắn lại quỳ xuống.

"A cái gì mà a! Vừa rồi tao hỏi mày đó, tại sao mày lại đáng ghét như vậy? Rốt cuộc là tại sao!"

Thiếu niên vừa nói vừa đá bay hắn ra ngoài:

"Trả lời tao mau!"

Tiết Thành đầu đầy máu, giãy dụa trên mặt đất mấy cái, làm sao còn có thể nói chuyện được. Gia Minh lại lao qua, một cước đá lên bụng khiến thân thể hắn co rút như con tôm, đồ ăn lúc trước bị nôn mửa ra hết:

"Trả lời tao!"

Trong viện im lặng như tờ, hơn trăm người nhìn Tiết Thành bị đánh lên bờ xuống ruộng, thỉnh thoảng còn bị hung hăng quất dây lưng xuống. Giọng nói của thiếu niên có vẻ điên cuồng đến đáng sợ:

"Trả lời! Con mẹ nó, mày nói đi! Tại sao lại đáng ghét như vậy! Tại sao, tại sao... Mày không biết bây giờ tao đang rất không vui sao! Hả! Nói mau! Nói mau! Nói... Nói... Mẹ mày dạy mày như thế nào! Tao đang hỏi mày đó! Phép lịch sự tối thiểu cũng không có! Mày! Nói! Cho! Tao! A..."

Một người bị đánh thành thế này rồi, làm gì còn năng lực để nói chuyện nữa, huống chi hắn còn không ngừng đánh, sợ rằng đối phương có muốn nói thì cũng bị đánh cho ngậm miệng lại. Đánh thêm một lát, chỉ thấy thiếu niên kia trực tiếp dùng dây lưng siết cổ hắn, lôi hắn từ mặt đất đứng lên. Trong tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt thê thảm đến không giống hình người đối diện với mọi người trong biệt thự, đầu vẫn đổ máu. Hẳn nôn mửa ra đầy uế vật, đến khi bị siết cổ đến không thể thở nổi, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, con mắt lồi ra ngoài, đầu lười từ từ thè ra... Nguồn: https://docsach24.com

"Nói đi... Trả lời tao đi!!!"

Tiết Thành kia bị siết cổ đến thê thảm, hai chân giãy dụa run rẩy rồi duỗi thẳng ra. Đến khi gần tắt thở thì cuối cùng thiếu niên kia cũng hôn hển buông ra, để thân thể hắn nằm nhũn trên đất. Thiếu niên hổn hển chống nạnh, đi qua đi lại vài bước, sau đó lấy khăn tay trên bàn lau tay. Ngay cả xung quanh đều là các vị lão đại xã hội đen có uy tín, danh dự ở Giang Hải nhưng lúc này cũng không khỏi bị bộ dạng điên cuồng của hắn dọa hết hồn.

"Con mẹ nó, mày còn không nói, không nói phải không! Nói! Mau!"

Chỉ vào Tiết Thành chỉ còn lại một hơi thở trên mặt đất, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều run rẩy, giọng nói quanh quẩn trong sân,

"Biến thành như vậy rồi mà mày vẫn không chịu nói, con mẹ nó, mày thật kiên cường! Con mẹ nhà mày! Thua mày rồi..."

Hắn giơ ngón cái lên. Nói tới đây, có vẻ hắn không định tiếp tục đánh người nữa. Nhìn vào đám người còn ngơ ngẩn ở xung quanh, Gia Minh chỉ mặt đất, nhún vai:

"Các người nhìn tôi như vậy để làm gì! Không thấy ở đây có người bị thương sao? Chảy máu đó! Gọi xe cứu thương mau! Ngộ nhỡ chết người thì ai chịu trách nhiệm!"

Nói xong mấy câu hiên ngang lẫm liệt này, hắn lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, nói:

"Thật không chịu nổi với các người..."

Rồi lại quay lại đá Tiết Thành một cước,

"Tao nói không nên thấy máu trong linh đường chứ chưa nói là ngoài linh đường thì không được! Ân cần hỏi thăm cả nhà mày!"

Nói xong câu này, cuối cùng hắn mới thở phì phì rời đi. Linh Tĩnh đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình, lúc này cũng mỉm cười đi theo hắn.

Trong đám người, rốt cuộc một số người cũng có hành động, Tiểu Mạnh thở dài bất đắc dĩ, chỉ mấy tên đàn em bên cạnh:

"Gọi xe cứu thương mau, còn đứng đó làm gì... Thật không chịu nổi mấy thằng không có lòng đồng cảm chúng mày..."

Đi qua mấy bàn ăn, Gia Minh và Linh Tĩnh ngồi xuống chỗ khi nãy. Vị cậu họ xa của Sa Sa ngơ ngác nhìn Gia Minh, vẻ mặt hơi cứng ngắc. Thấy Gia Minh ngồi xuống, hắn không biết nên bỏ đi hay ở lại, mồ hôi hột chảy đầy trên trán. Gia Minh lấy đũa gắp đồ ăn, lẩm bẩm với Linh Tĩnh:

"Phù... hơi lạnh rồi."

Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu họ xa của Sa Sa hai giây.

Hắn là một đứa trẻ ngoan biết lễ phép, nuốt xong thức ăn rồi mới mỉm cười hỏi:

"À đúng rồi, chú, vừa rồi chú nói gì nhỉ? Phiền chú nhắc lại được không..."