Ẩn Sát

Chương 325: Trụ cột nghiêng đổ (1)

"Đến New York trước lễ mừng năm mới? Thật sao? Nhất định là đã đến tham quan tượng Nữ Thần Tự Do, hình, hình, mình muốn xem hình... Đúng rồi cậu có đi xem đội Nox thi đấu không? Cậu biết đó, bạn trai mình là fan hâm mộ của Nox, thường thức xem bóng rổ cả đêm, phiền chết mình mất..."

"Đường Vân thích xem bóng rổ ư? Tại sao mình không biết... Không phải hắn từng nói không thích bất cứ thứ gì ngoài dương cầm sao?"

"Đường Vân? Chuyện đã qua lâu rồi. Từ đó đến giờ mình đã đổi hai bạn trai, hiện giờ darling của mình... ha hả, hôm nào mình sẽ giới thiệu cho cậu. Hắn là người mẫu, rất có phong cách nha... Ừ, cậu còn nhớ Đường Vân không phải vì trước đây hắn từng thích cậu chứ? Nếu cậu có ý tứ thì mình có thể liên lạc với hắn giúp. Bây giờ chúng mình là bạn tốt."

"Đường Vân... Mình? Làm sao có thể..."

"Trước đây mình đã biết hắn có ý đó nha. Hắn là tên ngốc chỉ biết đánh dương cầm, cậu cũng biết dương cầm, trước kia không phải cậu vẫn học hỏi từ hắn sao? Mặc dù Hứa Mặc vẫn luôn theo đuổi cậu, ai cũng đều có chút tự ti... Nhưng mình còn tưởng rằng cậu cũng biết chuyện đó nha... Đúng rồi, cậu và Hứa Mặc thế nào rồi?"

"Mình và Hứa Mặc... Giữa chúng mình vốn không hề có chuyện gì cả. Không biết tại sao mọi người lại cảm thấy mình nên yêu hắn."

"Hứa Mặc và cậu rất xứng đôi với nhau, gia thế cũng tương đối khá, mọi người đều cảm thấy... Đương nhiên, chọn người nào thì vẫn là chuyện của cậu. Đường Vân đã thầm mến cậu từ lâu, cũng rất không tệ..."

"Được rồi, được rồi, đừng gán ghép bừa bãi nữa, mình và Đường Vân chỉ là bạn, con người hắn rất tốt. Chẳng qua... cậu và hắn chia tay rồi nhưng vẫn là bạn tốt chứ?"

"Tại sao không thể, dù sao... chia tay nhẹ nhàng mà, ban đầu cũng không có ý định sẽ kết hôn với hắn. Mình cũng cảm thấy Đường Vân rất tốt, chỉ là nếu muốn kết hôn thì nhất định gia đình sẽ không đồng ý. Cậu cũng biết đấy, loại thuyết pháp vì tình yêu mà buông tha hết thảy mọi thứ thực ra hơi quá lý tưởng hóa, cuối cùng vẫn phải gả cho một người có gia thế tương xứng, có thể giúp đỡ gia đình giải quyết một số vấn đề. Dù sao thì Đường Vân cũng hiểu, sau đó bọn mình dần nảy sinh một số mâu thuẫn, gặp nhau vui vẻ một lần cũng hiếm, thừa dịp mâu thuẫn chưa đến mức không thể tháo gỡ được thì chia tay cho sớm. Bây giờ bọn mình vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại, hắn có bạn gái mới, cũng là giáo viên, mình thấy rất dịu dàng, khí chất rất giống cậu nha..."

"Ừ. Ha hả..."

"Ồ, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Đúng rồi, ngày tựu trường là thời gian giáo viên các cậu bận rộn nhất hả?"

"Ừ, có một chút, chẳng qua mọi việc cũng rất đơn giản, mặc dù không phải làm thêm giờ nhưng cũng được coi như vậy, tiền lương cũng không ít."

"Người khác thì không nói, cậu còn thiếu chút tiền lương như vậy ư? Chẳng qua trước đây cậu rất ít tham gia loại dạ tiệc thế này, sau khi trở về từ Mỹ, tâm tình của cậu tốt hơn rất nhiều đó."

"Cũng tốt hơn một chút, bác sĩ nói tâm tình vui vẻ thì mới có lợi cho bệnh tình của mình. Chuyện đó... Dì của cậu, có chuyện gì vậy..."

"Cháu của dì mình... Nói đến chuyện này mình cũng hơi khó xử, ha hả..."

"Ừ, mình đã hỏi rồi. Hiện giờ hắn muốn chuyền lớp thì rất phiền phức, bởi vì... Hắn đã học qua một học kì của lớp mười rồi..."

"Dì nói thầy Âu kia không tốt lắm, nói là muốn chuyền qua lớp chuyên, giáo viên cũng tốt hơn... Mình cũng không rõ những chuyện đó lắm, chỉ là công ty của dì bây giờ phát triển rất tốt, gần đây lại mở rộng thị trường ra nước ngoài, có rất nhiều mối quan hệ ở châu Âu, mình không thể không nể mặt..."

"Ừ. à, lớp chuyên... Thực ra cũng không khác nhiều lắm. Chẳng qua... như vậy đi, bây giờ vẫn chưa báo danh xong, cậu nói dì cậu liên hệ với trường học, mình cũng giúp đỡ thêm, cho hắn làm giấy chuyền trường, sau đó lại xin vào lại, một vào một ra, muốn học lớp nào do hắn chọn. Chẳng qua phía chủ nhiệm, tốt nhất là dì cậu nên đem quà đến tặng..."

"Như vậy là sẽ xong?"

"Chỉ có thể như vậy, nếu không vô duyên vô cớ nói không muốn học ở lớp đó, cho dù là lãnh đạo trường học đến nói chuyện thì thầy Âu sẽ nghĩ thế nào? Đương nhiên ông ta sẽ không biểu hiện ra nhưng sẽ ghi nhớ kỹ..."

"Hiểu, hiểu, giáo viên các cậu cũng có chỗ khó. Chỉ là trong nhà cậu không thiếu thứ gì cả, mình cũng không biết phải cảm ơn thế nào đây..."

"Sao lại nói vậy, bạn bè giúp nhau chút chuyện nhỏ mà thôi, không phải suy nghĩ nhiều..."

"Mình biết quan hệ như thế này thực ra mới là phiền toái nhất. Nhã Hàm, thật sự cảm ơn..."

Ánh điện sáng trưng, âm nhạc nhẹ nhàng, là bài hát "nghi ngờ", bồi bàn nâng khay đi lại khắp nơi, người người mặc đủ loại lễ phục. Ngày mười sáu tháng giêng, vừa mới qua tiết Nguyên Tiêu, đây là một buổi dạ tiệc của giới thượng lưu Giang Hải.

Đi giày cao gót màu đen, váy đài dạ hội màu tím, mái tóc dài cuốn lên. Nhã Hàm vẫn duy trì mỉm cười nói chuyện với người bạn nữ về những chủ đề hứng thú, sau đó lại chào hỏi hai người thanh niên trẻ tuổi rồi rời đi, tiếp theo lại bị một người đàn ông trung niên đáng tuổi chú mình giới thiệu với CEO mới nhậm chức của công ty ông ta, cụng ly uống rượu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Mặc dù vừa từ Cambridge trở lại đã làm cô giáo nhưng cũng đã từng trải qua rất nhiều sự kiện thế này, cho dù trở thành giáo viên thì chưa chắc cuộc sống đã đơn giản, các loại yến hội cũng phải tham gia không ít, nhưng đối với nàng, đây cũng chua tính là gánh nặng gì. Ánh mắt nàng mờ mịt đảo qua giữa đám người, chưa thấy người mình muốn tìm thì tiếng chào hỏi lại vang lên ngay bên cạnh:

"Chào, cô giáo Trương Nhã Hàm."

Bình thường không có ai thêm hai từ "cô giáo" vào trước tên đầy đủ, hơi nghi ngờ, trên môi lại nở nụ cười ưu nhã, nàng quay đầu lại. Nhưng lại là một thanh niên nàng không nhận ra, đeo cắp mắt kính gọng vàng, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn nàng, ánh mắt hình như có chút... xem thường...

Nhã Hàm trước đây chưa từng gặp người này, chẳng qua xem ra gia cảnh của hắn cũng không tệ, mà sự kiêu ngạo thì người ngoài vừa nhìn là có thể nhận ra, quá nửa là từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió. Hơi chần chờ một lát, nàng mới nhìn thấy Hứa Mặc đứng cạnh hắn đang gật đầu chào mình.

"Ha hả, chào cô, tôi là Ứng Tử Phong, vẫn nghe Hứa Mặc nhắc về cô nên muốn gặp một lần."

Ứng Tử Phong đeo mắt kính kia cười vươn tay ra, Nhã Hàm cũng vươn tay ra bắt tay, thuận tay vuốt tóc mai ra sau vành tai:

"Chào anh, tôi là Trương Nhã Hàm."

Nếu là gặp người xa lạ thì bắt chuyện xong cũng không còn chủ đề gì đáng nói. Ứng Tử Phong ám chỉ Hứa Mặc thích Nhã Hàm một cách rõ ràng, mà Nhã Hàm lại luôn mỉm cười cố tỏ ra không hiểu, một lát sau, Ứng Tử Phong rời đi, để Hứa Mặc và Nhã Hàm ở lại, xem ra muốn tạo cơ hội cho Hứa Mặc.

Quan hệ giữa Nhã Hàm và Hứa Mặc thực ra vẫn luôn là đơn phương theo đuổi, từ trước đến giờ Nhã Hàm đều từ chối rõ ràng, chẳng qua bởi vì nàng vẫn chưa có bạn trai nên Hứa Mặc vẫn không chịu từ bỏ. Cũng giống như câu nói kia: "Cô có thể không thích tôi nhưng không thể cấm tôi thích cô được." Nửa năm trước, bởi vì Nhã Hàm biết rõ mối quan hệ thực sự giữa Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa mà thương tâm. Hứa Mặc tự cho rằng mình có cơ hội, loại quan niệm như vậy lại càng thêm rõ ràng. Chẳng qua kể từ sau sự kiện Chư Thần Vô Niệm, sau đó Nhã Hàm ở nhà chữa bệnh, tiếp sau lại đi Mỹ, từ khi trở lại cho đến ngày tựu trường thì hai người mới gặp lại, chỉ là công việc khi mới tựu trường rất nhiều. Nhã Hàm có Gia Minh rồi nên lại càng không để ý gì đến hắn, mỗi lần gặp ở trường đều xem như không thấy, đến bây giờ mới có cơ hội để nói chuyện.

Im lặng một lát, người đàn ông xấu hổ nhưng tận tình mới cười nói:

"Ồ, tính tình Tử Phong không tốt lắm, nói chuyện e rằng không dễ nghe cho lắn, chẳng qua hắn cũng là một người bạn không tồi, cô đừng trách hắn."

"Đương nhiên sẽ không."

Nhã Hàm máy móc cười, không nói thêm lời dư thừa nào.

Bầu không khí tẻ nhạt khiến Hứa Mặc hơi mất tự nhiên:

"Sau sự kiện khủng bố ở trường lần trước, nghe nói cô bị bệnh, tôi muốn đi thăm cô nhưng người ta nói bệnh của cô khá nghiêm trọng, không thể gặp người ngoài... Sau lại nghe nói cô đi Mỹ trị liệu. Tôi xem tin tức thấy những ngày đó ở New York có bão tuyết rất lớn, tình hình ở đó cũng không ổn định cho lắm, chuyện đó… cô không sao chứ?"

"Không sao cả, không phải bây giờ tôi vẫn tốt sao? Cảm ơn anh đã quan tâm. Còn nữa…"

Nàng cười giơ ly rượu trong tay lên.

"Tôi và hắn lại vui vẻ với nhau rồi."

"Ách..."

"Hiện giờ tôi và người đó ở cùng một chỗ, anh cũng thấy đấy, hiện giờ mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ. Anh muốn theo đuổi tôi, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng hi vọng anh hiểu.."

Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.

"Tôi chỉ là một cô gái đơn giản, thích thì thích, nếu không thích thì dù thế nào tôi cũng không miễn cưỡng được. Tình cảm mấy năm nay anh dành cho tôi làm tôi rất cảm động, thật sự, nhưng hiện giờ tôi rất vui vẻ. Hắn đối với tôi rất tốt, cũng rất tin tưởng tôi, nhưng dù thế nào thì tôi cũng sợ một vài chuyện vô vị làm ảnh hưởng đến chúng tôi... Ách, tôi không biết nên nói thế nào, nhưng mà..."