Ẩn Sát

Chương 292: Trọng thương (1)

Ánh sáng bên trong thang máy vừa tắt, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mỗi người chính là đã bị trúng phục kích của gia tộc Saliere. Nhưng mà, tham dự vào hành động như thế này rõ ràng không phải là người mới vào nghề, không cần đợi nhắc là đã có người mở cửa kiểm tra phía bên trên thang máy, leo lên đỉnh thang máy, mở đèn pin chiếu sáng. Trên dưới thang máy đều tối đen, thang máy chưa đi đến lầu hai thì đã ngừng lại, lúc này mấy người bạn từ bên trong bò ra, đang cạy cửa thang máy ở lầu hai.

"***, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta bị phục kích hả..."

"Cẩn thận..."

Trong lúc hoảng loạn, bên trong buồng thang máy toàn là tiếng kêu la nho nhỏ. Một lát sau, tất cả mọi người đều đã leo lên đến đỉnh thang máy, cửa thang máy ở lầu hai đã được cạy ra một chút. Những người ở phía dưới nhìn về phía hành lang, cái mà họ nhìn thấy được chỉ là một mảng tối đen, ngoại trừ ánh sáng xe trên đường phố hắt vào cửa sổ, trong hành lanh không nhìn thấy được bất cứ một bóng người nào.

"Không phải phục kích, cả tòa lầu, không... Hình như cả khu phố này đều đã cúp điện rồi..."

Nói xong câu đó, vẫy tay rồi để cho người bên cạnh cạy mở cửa thang máy ở lầu ba, thế nhưng vừa cạy được một khe hở đủ để một người chui qua thì ánh đèn khẩn cấp đã chiếu vào:

"Có ai bị kẹt trong thang máy không? Ngươi... Charles!"

Người cầm chiếc đèn chính là thành viên của Saliere, vừa may lúc này lại quen với mấy người bên cạnh. Giữa tiếng kêu kinh ngạc, những người bên này ngay lập tức bắn liên tiếp mấy phát súng, trong bóng đêm, tiếng súng làm chấn động mấy tầng lầu từ trên xuống dưới. Việc đã đến nước này, mọi người cũng không do dự nữa, một nhóm người xông lên lầu ba, một nhóm khác xông vào lầu hai, bắt đầu bao vây đường chạy trốn của Robert.

Trong chốc lát, tiếng súng liên hồi từ ngoài đường vang lên, nghe từ xa giống như đang có chiến tranh bùng nổ trong thành phố New York. Rẽ vào khúc quanh kế tiếp ở cửa thang máy, qua cửa kính cỡ lớn nhìn xuống dưới. Jane thấy một viên đạn rốc két mang theo đuổi lửa đỏ rực bắn từ khu nhà lầu đối diện xuống ngã tư đường. Giữa trời tuyết rơi, ngọn lửa sáng rực kia cực kỳ bắt mắt, sau đó là tiếng nổ mạnh vang lên.

Nàng vô thức cầm chiếc bộ đàm ở trước ngực lên.

"A lô, có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì không? Cảm ơn."

Chiếm diện tích khá lớn, kết cấu bên trong của tòa nhà này thực ra có thể nói là khá phức tạp. Ngoại trừ những lối đi nhỏ dẫn đến các phòng nằm độc lập nhau, lối đi lớn thông nhau chia bên trong thành bốn khu vực nhỏ như hình chữ điền. Khác với nhóm người do Jane dẫn đầu vừa từ trong thang máy xông ra, nhóm người của Nhã Hàm đứng gần hành lang ở mặt bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng ở con đường phía dưới. Chiếc xe hơi bên đường nổ tung có lẽ được xem như một tai nạn giao thông đang xảy ra, thế nhưng khi hơn mười chiếc xe từ hai bên đường lao ra, tiếp theo là đủ loại đạn bắn ra từ các ngôi nhà ở xung quanh ngã tư đường, sau đó thì bị sức của mười mấy người áp chế. Nhìn xuống đám người đang tháo chạy hỗn loạn ở phía dưới. Robert há hốc mồm, trong lòng hiểu ra, bất kể thế nào thì chuyện này cũng không phải là Mafia có thể gây ra được, cho dù là gia tộc Gambino cũng không ngoại lệ.

Giờ phút này, những thủ hạ của mình bắt đầu xông ra giao chiến với những kẻ đang xông vào, mặc dù lí trí nói cho hắn biết gia tộc Saliere không có khả năng có được đội hình như thế để đối phó với mình, vậy mà khi thủ hạ ở bên đó nhận ra Jane với mái tóc đỏ, kết luận đưa ra khiến hắn không khỏi có chút choáng váng, đặc biệt là khi gần một nửa số người từ trên xe lao xuống rồi ùa vào tòa nhà này, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác gần như tuyệt vọng. Cùng trong lúc này, nhóm người của Nhã Hàm dưới sự chỉ huy của Man Đầu cũng đang đi tìm đường rời khỏi đây.

"Đám người của Bùi La Gia điên rồi, tôi đám thề rằng, bọn chúng đều điên hết rồi... Để bắt một người mà chúng huy động mấy chục sát thủ, ám sát tổng thống của một quốc gia cũng không cần nhiều người đến thế. Đùa cái gì chứ, bọn chúng định sau này trở thành lính đánh thuê hết sao..."

Đi bên cạnh, Man Đầu vừa cầm một chiếc cặp da màu đen, miệng vừa lẩm bẩm phàn nàn. Vừa nãy Nhã Hàm cũng có nói đại khái rằng lý lịch của hắn không hề đơn giản, lúc này trong lòng tuy có nghi vấn nhưng cũng biết rằng đây không phải là lúc truy hỏi, nhìn hắn từ trên người rút ra một khẩu súng. Trần tiên sinh nói:

"Chúng ta bây giờ không thể nào đi xuống dưới."

"Nhìn tình hình bên dưới là biết rồi."

Man Đầu nhún vai.

"Nếu ban đầu tùy ý tìm một vị trí ở lầu ba nhảy xuống thì cũng không chết được, nhưng bây giờ ở bên ngoài đã bị bọn chúng khống chế. Bị vây chặt rồi, việc đi đến bãi đỗ xe căn bản là đừng có nghĩ tới, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào điều kiện ở đây kiên nhẫn đợi cảnh sát tới, khoảng chừng hơn nửa tiếng nữa... Dù sao thì đây cùng là nơi nghiên cứu, phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu gì gì đó cũng nhiều, ai nhịn thở tốt có thể nhảy vào trong nước giả dạng làm tiêu bản, ha ha... cẩn thận!"

Lời nói đùa bất ngờ thốt ra, trong hoàn cảnh áp lực căng thẳng vào lúc này thì quả thực có hơi chút ớn lạnh. Câu bông đùa đó chưa nói xong thì có một bóng người xuất hiện phía trước, rút súng chĩa về phía này, cùng lúc đó Man Đầu hét lên, mấy tên bảo tiêu đã đẩy mẹ con Nhã Hàm vào phòng bên cạnh, sau đó, tiếng súng vang lên.

Trong tay vẫn cầm chiếc cặp đa màu đen, Man Đầu vẫn đứng bất động ở đó. Trần tiên sinh đầu tiên ló đầu ra, chỉ thấy giao lộ ở nói xa bóng người đó ngã xuống đất, người thanh niên tuổi còn khá trẻ, bộ dạng cẩu tài một tay cầm súng, đang siết cò một cách chậm rãi bắn về phía khúc quanh bên này, mỗi lần tia lửa lóe lên đều khiến cho những người đang muốn xông ra vội vàng lui lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Đi!"

Chỉ nói một câu hết sức ngắn gọn, nhóm người Nhã Hàm đang ở dưới sự bảo vệ của vệ sĩ rẽ sang một con đường khác. Không lâu sau, Man Đầu cũng lui về, thay đạn một cách thuần thục:

"Không biết là ở đâu tới, những người này không chuyên nghiệp, nhưng nếu xét về khía cạnh thời gian, người chuyên nghiệp ngay lập tức liền có thể lên ngay lầu ba, tìm một căn phòng nào đó ẩn náu thôi."

Khoảng cách giữa ba tầng lầu không bao nhiêu đó có thể bỏ qua không chú ý, tai nghe thấy tiếng súng ở tầng trệt ngày càng quyết liệt, nghĩ đến đám sát thủ của Bùi La Gia đã xông lên, mấy người đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm ở bên cạnh ra, chạy vào trong đó. Lẽ ra một tòa nhà hiện đại như vậy phải có hệ thống phát điện dự phòng khẩn cấp, nhưng xem ra người của Bùi La Gia đã động tay động chân vào đó và làm mất tác dụng của nguồn điện dự phòng rồi, trong phòng thí nghiệm tối đen như mực, ánh sáng của đèn pin lướt quạ phòng thí nghiệm trước mắt rất lớn, đủ các loại thiết bị, máy móc bày biện khắp nơi trong phòng, thậm chí ngay cả bể chứa tiêu bản khổng lồ mà Man Đầu vừa mới nói đùa cũng có mấy cái.

Đặt mấy cái túi lên chiếc bàn nằm chính giữa, màn thầu kéo kéo dây khóa ra, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Bước vào là Robert và mấy tên thủ hạ, mấy tên này soi đèn pin vào nhóm người Nhã Hàm ở giữa phòng, nhưng bên này súng đã nhắm thẳng vào bọn họ. Cho đến khi có ánh sáng chiếu qua, nhìn thấy rõ tình hình bên này thì Robert mới sững sờ, sau đó quơ tay đóng cửa phòng lại.

"Tôi không biết các người là ai, nhưng với tình hình bây giờ... Lực lượng của các người không đủ, người của chúng tôi cũng không có đủ, tôi nghĩ là chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau. Các người thấy sao?"