Ẩn Sát

Chương 287: Hẻm sâu

Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại ở phía ngoài khu mua sắm, tiếng còi cảnh sát kéo dài khiến người ta thấy yên tâm hơn. Hai anh em Joseph và Robert ngồi trong nhà hàng ở bên đường đối diện nhìn tình cảnh hỗn loạn đang dần được dẹp yên đó.

Chuyện lần này, bởi vì sự xuất hiện của tay súng thần bí và Joseph khiến bên phía Gambino gia tộc không chỉếm được bất kỳ ưu thế nào, nhưng đương nhiên cũng không bị tổn thất quá lớn, nếu hai bên đã không muốn liều mạng với nhau, lại không muốn nhượng bộ, đương nhiên là chỉ có thể ai đi đường nấy, xem đó như một cuộc va chạm không hề có chút ý nghĩa nào.

Đối với việc Robert tự tiện tổ chức lần đàm phán này, vốn là Joseph không đồng ý lắm, nhưng mọi người cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên hắn cũng hiểu tính tình người em trai này của mình luôn bốc lửa, vậy mà lần này sau khi bị trúng đạn, thậm chí lại có thể chủ động hẹn đối phương tới hòa đàm thì đã xem như biểu hiện rất tốt rồi. Điều bất đắc dĩ là tối qua Gambino gia tộc cũng xảy ra một chuyện lớn, hai bên đều nổi nóng, căn bản không có ý định muốn hòa đàm.

"Tối hôm qua khu xử lý rác thải do Smith quản lý kia có mấy người bị chết, trong đó có một người là thủ hạ, một người khác là người Mỹ, ngoài ra còn có hai khách du lịch Nhật Bản, bị ném vào máy nghiền rác thải rồi bị nghiền nát..."

"Loại chuyện thế này trước đây bọn họ vẫn thường làm, người của mình bị chết... Có phải là xử lý phản đồ hay không?"

"Hẳn là không phải, có người báo cảnh sát trước, đến khi hắn kịp phản ứng lại thì cảnh sát đã bao vây cả khu xử lý rác thải, trong đó còn có cả FBI, có vẻ không đơn giản. Sau đó bọn họ còn tìm ra 200kg thuốc giảm đau, căn bản có thể xác định là gia tộc Gambino cất giữ ở khu xử lý rác thải kia. Chuyện này thật quái lạ..."

Lắc lư ly cà phê trong tay, Joseph thở dài nói.

"Con khốn Jane kia nói FBI điều động tư liệu của chúng ta."

"Không biết tin tức truyền ra như thế nào nhưng tóm lại là sự thật..."

Châm một điếu thuốc, Joseph lắc đầu.

"FBI cho rằng chúng ta có liên quan đến chuyện đó. Smith bây giờ vẫn ở cục cảnh sát để hiệp trợ điều tra nên Jane mới có thể ngang ngược như vậy."

"Chuyện lớn rồi..."

"Chiến tranh toàn diện sẽ không xảy ra, dù sao cũng sắp đến thế kỷ 21 rồi, năm gia tộc lớn cũng không hi vọng chuyện như vậy xảy ra. Ai phá hủy quy củ thì sẽ phải chịu chèn ép của tập thể."

Gẩy tàn thuốc, Joseph dừng lại một lát rồi nói tiếp.

"Nhưng là xung đột ngầm sợ rằng sẽ gia tăng nhiều hơn, trong khoảng thời gian này em nên cẩn thận, với tính cách của nữ nhân điên Jane kia thì nói không chừng sẽ lại ra tay với em lần nữa. Đúng rồi... Điều tra tư liệu về chúng ta, không phải là.."

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt Joseph cứng lại. Robert tò mò hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Không có gì, không có gì. Anh đã kể cho em chưa, người bạn đến từ Trung Quốc của Marilyn và Heidy hiện giờ đang ở trong trang viên, ách."

Hắn nói được hai câu liền lắc đầu cười, chuyển đề tài.

"Đúng rồi, hôm nay em sắp xếp rất tốt."

"Ừ?"

"Người bắn súng lợi hai kia là em tìm từ đâu đến? Lúc nào giới thiệu cho mọi người cùng biết đi."

"Người bắn súng?"

Robert hơi sững sờ.

"Không phải do anh tìm tới sao?"

Sau một giây, hai người đồng loạt mở trừng mắt nhìn nhau.

"Không phải là em?"

"Không phải anh? Ồ!"

Suy nghĩ một lát, Joseph cười nói:

"Vậy còn cô gái Trung Quốc kia? Anh có ấn tượng với cô ta, là người của cô ta? Cô ta là ai?"

"Không rõ lắm, lúc còn chữa bệnh trong bệnh viện em chỉ nghe nói là một trong số những người tài trợ cho bệnh viện, hẳn là trong nhà rất có tiền."

Robert gật đầu.

"Trở về em sẽ điều tra."

Gió tuyết gào thét trên đường phố ở Manhattan, một nhóm người đang điên cuồng đuổi chạy.

Thiếu niên Trung Quốc mặc áo lông màu vàng xám chạy ở đằng trước, phía sau là một đám người đàn ông mặc đồ tây đang đuổi theo, da đen, da trắng đều có. Chạy thật nhanh qua một tòa nhà phủ đẩy tuyết, lướt qua sạp báo, thùng rác ở ven đường, tất cả những vật nhỏ đập vào mắt đều bị thiếu niên ném về phía đám người đang đuổi theo từ phía sau. Trong tiếng chửi bới ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có một vài người tách khỏi đám người đang truy đuổi để chạy đường tắt đón đầu, nhưng rốt cuộc đều bị đối phương linh hoạt trốn được hoặc chạy vào lối rẽ ở gần đó khiến người chặn đường tốn công vô ích.

Chốc lát sau, một chiếc xe Jeep lao vùn vụt tới từ đằng sau gia nhập vào đội ngũ đang truy đuổi, trên xe có một cô gái tóc đỏ, mặc đồ da bó sát người đang vô cùng hưng phấn quơ chiếc đai lưng trong tay khiến nhiều người đi đường phải ghé mắt nhìn sang, phong cách trương dương khi chạy xe như vậy ở khu Brooklyn thì quá quen thuộc nhưng ở Manhattan, những năm gần đây cũng không thường gặp lắm. Tốc độ của con người có nhanh hơn nữa cũng không vượt được xe hơi, nhưng ở khu Manhattan này có rất nhiều cửa hàng, có thể nói là bốn phương thông suốt, thỉnh thoảng hắn lại chạy vào một khu mua sắm ở bên cạnh, thường thường bị đuổi theo hơn mười phút mới vọt ra từ cửa sau, lúc đó chiếc xe Jeep kia lại vội vàng đuổi theo.

Truy đuổi như vậy kéo dài hơn nửa giờ, đoàn người cuối cùng cũng dồn thiếu niên kia vào một hẻm sâu giữa mấy khu nhà, người truy đuổi từ hai bên lao tới vây thiếu niên vào một góc.

"Ha ha" - Cô gái tóc đỏ đứng trên xe cười nói:

"Chạy đi, chạy nữa đi."

"Tôi cũng muốn chạy, chỗ này... Không tốt lắm..."

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy bên phía trên có một cô gái thò đầu ra từ cửa sổ, mắt thấy hắn nhìn sang liền đóng rầm cửa lại. Mọi người thấy tình cảnh như vậy liền cười lên ha hả.

Trong tiếng cười, thiếu niên bỗng lao sang bên cạnh. Người đàn ông đứng đó không ngăn cản, rầm một tiếng, hắn phá vỡ cửa sổ của một ngôi nhà, gió tuyết gào thét lùa vào, đôi vợ chồng đang xem TV trong phòng giật nảy mình, có người chạy vào phòng khách, vừa kịp lấy lại tinh thần thì đã có vô số người mặc đồ tây đen trèo vào từ cửa sổ.

"Này này này... Các người muốn làm gì? Tôi... Tôi sẽ báo cảnh sát!"

Người đàn ông chủ nhà cầm lấy ống nghe điện thoại vung vẩy gào thét như đang cầm một khẩu súng, chỉ là không ai để ý đến hắn, tất cả mọi người lao ra phòng khách, tông cửa tiếp tục đuổi theo ra ngoài.

Lao ra khỏi ngôi nhà, thiếu niên chạy ra phía đầu con hẻm, nhưng còn chưa chạy tới thì chiếc xe Jeep đã quẹo vào con hẻm lao thẳng tới, thành viên của gia tộc Gambino cũng ùn ùn đuổi theo ở phía sau. Hai đầu đều có người truy đuổi, hắn lại chạy về phía lối đi nhỏ giữa hai khu nhà lầu, sau đó dẫm lên đống rác rưởi ở cuối lối đi rồi bật người lên bức tường thấp ở đằng trước, đám Mafia cũng đuổi theo tới. Phía trước cuối con hẻm nhỏ chính là đại lộ, có lẽ đã bực bội với sự chạy trốn trơn trượt của hắn, có người rút súng ra, đoàng một tiếng, đầu đạt bắn vào bức tường Gia Minh vừa leo lên, cũng vào lúc này. Gia Minh trực tiếp lao ra khỏi con hẻm.

Đám người phía sau ồn ào, có vẻ như đang trách cứ người kia không nên nổ súng bừa bãi trên đường, đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi... Vừa lao ra khỏi con hẻm, chiếc xe Jeep lại quẹo sang đuổi tới đây, Gia Minh trực tiếp chạy sang bên đường đối diện, phía trước lại là một con hẻm sâu, chỉ là lối vào khá hẹp, xe hơi không lách vào được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chạy thẳng vào bên trong, đám người phía sau cũng đuổi theo tới, chiếc xe Jeep chặn lại đầu con hẻm. Chạy được không xa hắn liền phải dừng lại, phía trước là ngôi nhà hai tầng lấp kín con hẻm, hai bên là nhà lầu cao vút nhưng bên cạnh lại không hề có cửa sổ mở ra, xem ra không có ai phát hiện chuyện gì xảy ra ở đây. Quay đầu lại, hơn mười tên Mafia thở hồng hộc ngăn ở đằng trước, có người vẫy tay:

"Chạy, chạy nữa đi..."

Bước đi kiêu ngạo, cô gái tóc đỏ nhìn thiếu niên đứng núp trong bóng tối cười nói:

"Hoan nghênh tới New York, xem ra không còn đường chạy nữa, ở lại vui vẻ đi."

Nhìn bốn phía. Gia Minh gật đầu, vẻ mặt dường như còn mang theo ý cười nhưng hắn ở trong bóng tối nên không ai thấy rõ lắm. Jane còn muốn lên tiếng thì tiếng điện thoại di động đã vang lên, nàng lấy điện thoại ra nghe:

"A lô? Smith.... Ừ, xử lý một chút việc, chuyện nhỏ mà thôi... Được, tôi sẽ tới ngay. Ừ, chào, hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Cúp máy, cô gái cười nhìn đám thủ hạ xung quanh rồi chỉ vào Gia Minh:

"Thằng nhóc này giao cho mọi người, phải chăm sóc nó cẩn thận. Phải nhẹ nhàng, không nên gây tai nạn chết người, tôi chỉ muốn đánh gãy hai tay, hai chân nó mà thôi. Ha hả ha hả..."

Cười lên quyến rũ, nàng ra dấu tay "chào" với Gia Minh rồi xoay người bước ra đầu con hẻm. Đến khi chiếc xe Jeep chạy đi thì một đám người mặc đồ tây mới quay sang nhìn nhau.

"Này. Tom, mày thích làm chuyện này, mày đến đi."

"Nói đùa gì vậy, tại sao không phải là mày? Tao không thích ra tay với đứa trẻ như vậy."

"Hans, tao nhớ việc đánh gãy chân mày thành thạo nhất, quả thực giống như đẻ non mà không đau..."

"Động thủ với nó? Mày đang xem thường tao sao? Đến đây, chúng ta đấu đơn..."

"Chỉ là đề nghị mà thôi..."

"Chúng mày làm ơn đi, nếu Jane đã nói thì dù sao cũng phải làm, chúng mày muốn bị cô ta ghét sao? Làm xong chuyện này rồi về nhà cho sớm. Jemiy vẫn còn đang chờ tao."

"Vậy mày đi đi..."

Một đám người nhao nhao ồn ào, cuối cùng tên vừa mới nổ súng với Gia Minh bị đẩy ra. Đây là một tên da đen lực lưỡng, tên là Billy, cạo trọc đầu, hắn vừa đi về phía Gia Minh vừa nói:

"Này. New York vui vẻ chứ? Người Trung Quốc, tao thật không hiểu tại sao người Trung Quốc bọn mày đều muốn đến Mỹ, bây giờ rơi vào tình cảnh này... Hi vọng mày có thể nhớ kỹ bài học này."

Mắt thấy hắn đi tới, hơn mười người bên này đều quay sang nói chuyện với nhau, dù sao đánh gãy chân cũng không phải chuyện hay ho gì, cũng không có tên biến thái khát máu nào muốn đi xem cả. Vài giây sau, thanh âm của Billy đột nhiên im bặt, một tiếng rầm vang lên, mấy người quay đầu lại, bóng tối vẫn là bóng tối, bóng dáng thiếu niên vẫn ở đó, mà người đàn ông tên Billy lại nằm dưới chân hắn không nhúc nhích chút nào.

"Ách, tiếp theo là ai? Các người làm ơn nhanh lên một chút được không?"

Trong con hẻm sâu, đám người bên này ngây ngẩn, trong chốc lát bầu không khí trở nên yên lặng như tờ.