Ẩn Sát

Chương 285: Vô tung

Gia Minh, cái con người nhu nhược này...

Nghiến răng nghiến lợi, lời nói đã lên tới lưỡi rồi nhưng không cách nào phát ra được. Mẹ hai và những người khác đều theo ở phía sau, Gia Minh nếu như đã thực sự tới New York, thì tất nhiên hắn có việc muốn làm, nhưng mà bây giờ, cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng muốn gặp hắn một lần dù chỉ gặp mặt không nói gì cũng được, chí ít cũng để cho nàng xác định được, hắn thực sự đã tới...

Đoàn người phía trước vẫn đang chen chúc nhau, phía sau có tiếng súng truyền tới, các loại tin tức như Mafia đang sống mái với nhau truyền tới như một cơn bão, sự hoảng loạn càng lúc càng lan nhanh, mọi người dọc theo thang máy cuốn chạy trối chết, có người lớn tiếng la lên liên tiếp, phía sau dường như có cảnh vệ duy trì trật tự, nhưng mà tác dụng không đáng là bao.

Thanh âm của mẹ hai không ngừng vang lên ở phía sau, nhưng nàng không đám dừng lại, cho dù như thế nào, nếu như Gia Minh muốn trốn, thì nàng sẽ không tìm thấy được.

Trong sự nhốn nháo, Nhã Hàm liều mạng chen vào cầu thang đi xuống, nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta chen ngã xuống đất, khi xuống tới tầng một, nàng đưa mắt tìm kiếm trong đám người, trước trước sau sau, toàn là những người không quen biết, nàng không cách nào tìm thấy nhân ảnh kia. Khi quay đầu nhìn sang lên lầu, thấy mẹ hai cố sức khua tay, những túi xách trong tay lắc la lắc lư, tầng 2, tầng 3, toàn là những khuôn mặt xa lạ, không có người đó...

Cố Gia Minh, ngươi đừng cho ta tìm được ngươi...

Đối với chuyện Gia Minh có ở chỗ này hay không, trong lòng nàng cũng không dám chắc, chỉ là nàng tha hương ở nước khác, từ hôm qua nàng bắt đầu mới thấy bóng hình của Giản Tố Ngôn ở nơi này, cho nên trong đầu mới nghĩ tới chuyện, Gia Minh đã ở đây. Gia Minh lợi hại thế nào thì nàng không biết, nhưng mà khi nghe thấy tiếng súng, cảm giác của nàng cực kỳ mạnh mẽ, bóng người kia không ngừng hiện lên.... điều đó đã khiến nàng liều lĩnh chạy xuống.

Đám người mẹ hai đã xuống tới cầu tháng cuối cùng, nàng quay đầu lại, ở trong đám người ngỡ ngàng đi vài bước. Cách đó không xa, một thân hình cao gầy đang quay đầu lại nhìn...

"A lô. Zhuang..."

"Al, sao ngươi gọi loạn như vậy, bị phát hiện à?"

"Không có, hai gia tộc Mafia sống mái với nhau, siêu thị hiện giờ đang rối loạn, tôi hiện tại đang đi theo phía sau của Trương Nhã Hàm, nàng ta bây giờ chỉ có một mình, những vệ sĩ và tên mập mạp của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đang ở phía sau..."

"Cẩn thận Giản Tố Ngôn. A, ngươi là một người theo dõi tốt nhất, ta không hi vọng mất ngươi..."

"Phụ cận không có người khả nghi. Lần này tình huống rất hỗn loạn, rất khó nắm chắc toàn bộ tình huống. Zhuang, tôi có 15 giây an toàn..."

"Ngươi muốn..."

"Không sai."

"Có nắm chắc không?"

"Có."

"OK, chúc may mắn..."

Đối thoại ngắn gọn, hắn tiến nhanh về phía trước, đám vệ sĩ kia mới đi được nửa thang cuốn. Nhã Hàm vẫn đứng ở đó ngỡ ngàng, nhìn xung quanh, tay phải hắn đưa vào trong áo, 6 mét, 5 mét, 4 mét, 3 mét, tới gần...

Khi còn cách nhau chừng 2 mét, chỉ cần cất một bước là chạm được vào phía sau đối phương, bên cạnh là một cây cột, là góc chết mà đám vệ sĩ không nhìn thấy được tình hình, hắn định rút súng ra, đột nhiên thân hình hắn cứng ngắc.

Gáy của hắn đã bị người ta ấn xuống một cái, sau đó, nhẹ nhàng vòng qua cổ của hắn, vòng ngược trở lại, thoạt nhìn như là kéo khóa. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, bộ đàm mini trên tai của hắn đã bị gỡ ra, hắn chỉ kịp đưa tay đè lên cổ, máu tươi từ trong đó chảy ra, không cách nào khống chế được.

Sức sống của cơ thể hình như đã bị rút hết, nữ tử chỉ cách mình có 1 mét, nhưng lại dường như xa tít chân trời, nữ tử ngỡ ngàng quay đầu, nhìn sang một bên, hắn lảo đảo lui ra phía sau vài bước, sau đó dựa lưng vào cây cột, nhẹ nhàng ngồi xuống, máu tươi từ đó tuôn ra...

Một thân ảnh khác đang đi theo hướng ngược lại, từ trong bộ đàm nói chuyện.

"A lô? Zhuang?"

"Ngươi là ai... Al thế nào?"

"Hắn a, ngươi chú ý nghe..."

Trầm mặc một trận, một lát sau, trong đám người vốn đang nhốn nháo bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai:

"Có thể khiến một cô gái kêu lên như vậy, ta nghĩ chắc là cô ta đã thấy rất nhiều máu, còn hơn xem phim kinh dị, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngươi là ai? Muốn thế nào?"

"Người các ngươi muốn đối phó, ta muốn nói chuyện với các ngươi."

"Nói chuyện gì?"

"Thí dụ như hai bên chúng ta tuyên chiến, hay hòa đàm..."

Qua đoạn đối thoại này, người bên kia đại khái đã biết, bộ đàm mini đã bị Gia Minh đoạt được.

Loại đàm phán vô vị như thế này, kết quả chẳng có gì đáng nói cả, chỉ sau một lát, Gia Minh ném chiếc bộ đàm mini xuống đất, dẫm vỡ, quay đầu nhìn lại đám người đang rối loạn phía sau.

"Hãy cùng với thám tử lừng danh Conan phá án..."

Lẩm bẩm một câu, hắn xoay người gia nhập vào dòng người hỗn loạn, đi ra ngoài cửa lớn.

"A......"

Khi tiếng thét chói tai vang lên được một khắc, mẹ hai cũng mấy tên vệ sĩ đã chạy tới bên cạnh Nhã Hàm:

"Con chạy đi đâu vậy, rốt cuộc nhìn thấy ai. Con nói..."

"Con, con sợ rằng... đã nhìn nhầm rồi, con không biết... Con không thể nói..."

Chân tay có chút luống cuống lắc đầu, tiếng thét kinh hãi lập tức gây sự chú ý của mọi người, khi quay đầu lại, chỉ thấy một người dựa vào cây cột trong đại sảnh, tay trái đè chặt cổ, máu tươi vẫn chảy ra, hai mắt trợn trừng, hiển nhiên đã chết, có lẽ là... không còn khả năng khả năng cứu trị nữa.

"Nhã Hàm, chúng ta đừng... cách xa nhau..."

Nhìn thân hình dựa vào cột, lại nhìn Nhã Hàm, mẹ hai lắp bắp nói chuyện, ở xung quanh, những khác người vội vàng đứng lùi ra xa. Có người hiếu kỳ nhiệt tâm xông tới, đám người Man Đầu cũng xông tới, ngồi bên cạnh hắn.

"Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là thế nào?"

Lớn tiếng hỏi, nhưng mà đối phương hiển nhiên không có khả năng trả lời. Nhẹ nhàng cậy một ngón tay trên cổ của đối phương, thấy máu tươi lập tức phun ra. Lại thấy tay của người này còn đút trong áo, hắn đưa tay nhẹ nhàng gạt một cái, thấy tay của người này còn cầm một khẩu súng. Man Đầu bị dọa tới mức nhảy lùi lại hai bước: "Oa ác..."

Mắt thấy đối phương có súng, hắn không muốn xen vào nữa, lấy một cái khăn tay lau máu, hắn đi trở lại bên cạnh hai cô gái:

"Ách, hình như là... bị người ta cắt cổ, trên tay của hắn có súng, hơn nữa... khi ở trên thang cuốn tôi có ấn tượng với người này, hắn hình như định tiếp cận Trương tiểu thư, Trần tiên sinh có ấn tượng không?"

"Không sai, ta cũng có ấn tượng, người này định tới gần tiểu thư."

Phàm là người được huấn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên đều có phương pháp ghi nhớ của mình. Trần tiên sinh nhớ lại một phen, gật đầu.

Mẹ hai có chút bối rối nói:

"Vậy... Vậy là có ý gì?"

"Tức là người này có ý định gây bất lợi với tiểu thư, nhưng có người âm thầm ra tay với hắn, cứu tiểu thư... Người này rất lợi hại..."

"Sao sao sao... Tại sao có người muốn giết Nhã Hàm?"

Đột nhiên nghe tin tức này, mẹ hai sốt ruột kêu lên. Nguồn: https://docsach24.com

"Không nhất định là muốn giết người, rất có thể là bắt cóc..."

Trần tiên sinh giải thích việc này, Nhã Hàm ở phía sau đột nhiên giãy khỏi hai tay của mẹ hại, chạy tới trước mặt người bị giết chết mặt đất, máu tươi vẫn tuôn ra, nhưng nàng không có biểu hiện sợ hãi hoặc buồn nôn, mà ánh mắt không ngừng nhìn những người ở xung quanh.

"Nhã Hàm, con..."

"Mẹ hai, các người đừng tới đây!"

Mắt thấy mẹ hai muốn đuổi theo, Nhã Hàm chạy ra bên ngoài, vẫy tay lớn tiếng hô.

Mẹ hai thấy vậy thì sợ hãi kêu lên:

"Ta bất kể hắn là ai! Con đừng có chạy lung tung! Con đang gặp nguy hiểm!"

"Con không gặp nguy hiểm, các người đừng tới đây! Hắn sẽ bảo hộ con!"

Lớn tiếng nói, trên mặt nàng lo lắng tới mức sắp khóc, một lát sau. Nhã Hàm đã khóc nức nở hô:

"Đừng có theo con, con sẽ trở lại, xin mẹ hai đấy, con chỉ xin mẹ lúc này... hắn sẽ bảo hộ con, con sẽ không có việc gì, con muốn gặp hắn các người đi theo con hắn sẽ không xuất hiện, con rất nhớ hắn, xin mẹ hai..."

Nói đến đây. Nhã Hàm đã lớn tiếng khóc lên, nước mắt từ viền mắt tuôn rơi, mẹ hai tựa đầu nghiêng qua một bên, đưa tay lau miệng mũi, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, cấp tốc nói:

"Con cũng biết, ta không phải mẹ ruột của con... Nhưng ta lại coi con như em gái của mình, cho dù con gái ta sinh ra cũng không bằng... Cho nên nếu như con dám xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

Nàng bỗng dưng rống to hơn:

"... Ta sẽ chết cho con xem!"

"Cảm ơn mẹ hai."

Nhã Hàm nở nụ cười, đưa tay lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Thấy nàng chạy đi, mẹ hai luống cuống nói chuyện:

"Sao lại như vậy cơ chứ, ở nước Mỹ chúng ta có đắc tội với ai đâu... Rốt cuộc là chuyện gì vậy!"

"Yên tâm, Trương tiểu thư nhất định không có chuyện gì."

"Đúng vậy, yên tâm đi."

Ở bên cạnh, Man Đầu cùng Trần tiên sinh vội vã an ủi nàng.

Phía trước, dòng người chen chúc.

Đẩy cửa ra, Nhã Hàm lao vào trong bầu trời gió tuyết.