Ẩn Sát

Chương 277: Tình yêu

"Chuyện gì vậy?"

Ánh sáng hắt ra từ phòng tắm khiến bóng hắn đổ dài trong phòng, nhìn Heidy đang ngồi trên giường, Gia Minh nghi ngờ hỏi. Bởi vì đèn bên ngoài bị tắt đi, ánh sáng trong phòng tắm hắt ra ngoài trở thành tia sáng yếu ớt trong căn phòng, lúc này Heidy mặc váy ngủ màu trắng trở nên khá nhỏ bé, ánh mắt có vẻ rất ngoan cường nhìn sang hắn, hốc mắt sưng đỏ, xem ra đã phải chịu uất ức không nói nên lời gì đó, lại có vẻ rất đáng yêu khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

"Anh ghét em."

Yên lặng nhìn hắn giọng nói của Heidy hơi nghẹn ngào, Gia Minh không khỏi hơi sững sờ:

"Ách..."

"Anh ghét em."

"Anh không có. Heidy"

"Anh có."

Ngồi ở đằng kia, dường như Heidy đã nhận định là như vậy, ôm chặt chiếc gối vào lòng, tái diễn nhận thức của mình, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào hơn. Gia Minh cười bước đến bên giường vỗ đầu cô bé.

"Tại sao anh lại ghét em chứ?"

"Bởi vì anh không thích em đụng đến súng!"

Dường như để che giấu sự nghẹn ngào, giọng nói của Heidy trở nên to và trong trẻo hơn rất nhiều, nhưng sự khổ sở ẩn chứa trong đó cũng càng trở nên rõ ràng. Vừa nói, nàng vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt, ánh sáng từ bên cạnh chiếu lại, cánh tay của cô bé trơn bóng mà nhẵn nhụi tựa như màu trắng bạc của ánh trăng:

"Anh cũng không thích ma túy."

"Không ai thích những thứ đó cả."

Hắn đưa tay lau nước mắt tràn ra khoé mi cho Heidy nhưng nước mắt kia lại chảy ra càng nhiều hơn.

"Anh cũng không thích."

"Vậy sau này em cũng không thích."

Đến lúc này, Heidy đã không thể đè nén được sự nghẹn ngào.

"Anh đừng ghét em được không?"

"Anh không thích những thứ kia, nhưng mà, Heidy... Anh chưa từng ghét em mà."

"Anh có!"

"Khụ. ặc... Được rồi, anh sẽ không ghét em nữa."

"Oa..."

Tiếng khóc oà lên, Heidy ném gối xuống rồi lao tới ôm chặt lấy Cố Gia Minh. Trong chốc lát trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Heidy, ôm hắn y y ô ô khóc vài phút. Gia Minh liền không thể không đẩy Heidy ngồi trở lại giường:

"Chỉ vì chuyện này mà khóc cả buổi tối?"

"Đương nhiên."

Vẫn đang lau nước mắt nhưng khoé môi nàng đã mỉm cười.

"Anh đột nhiên bỏ đi, em đi tìm mẹ, mẹ nói là em không đúng, còn mắng em nữa, sau đó mẹ lại nổi giận với chú Joseph, em khóc trở về."

Cô bé cười.

"Thật xấu hổ, rất nhiều năm rồi em chưa khóc... Lần này bọn họ sẽ chê cười em."

Cô bé người Mỹ mười bốn tuổi trưởng thành khá sớm, sự bối rối, luống cuống trong lòng trước đó rốt cuộc cũng vơi đi, lúc này nàng liền lo lắng đến vấn đề về hình tượng của mình. Cô gái cao chừng một mét năm trước mắt đang trải qua thời kỳ chuyển đổi giữa cô bé và thiếu nữ, thân thể bên trong lớp váy ngủ cũng bắt đầu trở nên thon thả, cân đối, trong tư tưởng mơ hồ thỉnh thoảng lại để lộ ra chút gì đó trưởng thành nhưng lại không khiến người ta chán ghét, mà trái lại càng trở nên đáng yêu. Gia Minh vỗ đầu nàng, cô bé lập tức kháng nghị, đây có thể xem như chủ đề vĩnh hằng giữa hai người.

"Đúng rồi. Gia Minh, anh muốn tương lai em làm gì?"

"Trước kia nghe mẹ em nói, em có thiên phú ca hát, em lại xinh đẹp như vậy, anh nghĩ tương lai em có thể làm ngôi sao ca nhạc."

Ngồi trên chiếc ghế bên giường, Gia Minh cười nói.

"Đúng vậy, em hát rất hay nha."

Ôm gối đầu, Heidy ngẩng đầu lên.

"Em giành được rất nhiều giải thưởng, có cuộc thi ở trường, có cuộc thi ở Manhattan, còn có một lần em đứng thứ hai toàn New York, còn có, còn có..."

"Trước kia anh đã nói rồi mà, anh đều xem qua internet rồi."

"Nhưng em không thích hát lắm..."

"Tại sao vậy?"

"Không biết, hát hay, được người vỗ tay khích lệ em cảm thấy rất vui vẻ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này vẫn phải hát liền cảm thấy uể oải... Mẹ tìm giáo viên dạy nhạc riêng cho em, mỗi sáng sớm đều phải luyện giọng, a a a a a, mỗi ngày đều phải a, mệt chết em mất..."

Nàng nói dứt lời liền hơi thấp thỏm nhìn Gia Minh, thấy Gia Minh vươn tay ra sờ đầu mình, nàng liền điên cuồng xoa cho tóc rối như sư tử đề tỏ ý kháng nghị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Xin lỗi, không nghĩ tới lại khiến em cảm thấy áp lực."

"Không phải vậy nha, nếu anh Gia Minh nói hát là tốt..."

"Không có, anh chỉ nghĩ rằng em thích mà thôi, nếu như không thích thì đương nhiên sẽ để tự em lựa chọn, chỉ là..."

Gia Minh bật cười.

"Trước đây em muốn là giáo phụ Mafia?"

"Chuyện đó, ha hả..."

Heidy cười khúc khích.

"Hồi còn học trung học có một số người rất xấu, một số tên da đen tại khu Haring thành lập thành hội này hội kia. Có một lần một bạn nữ ngồi cùng bàn em bị bọn chúng bắt nạt mà không dám nói gì, bọn chúng còn tới lớp học đòi bắt người, em đứng lên cãi nhau với bọn

chúng, sau đó thì... Ừ, chú Joseph nghe nói đến liền đánh gãy chân bọn chúng. Từ đó về sau bạn học trong trường có việc gì liền đến nhờ em giúp, em cũng cảm thấy rất vui nha."

"Sùng bái chú Joseph?"

"Nào có, anh Gia Minh còn lợi hại hơn đó. Lúc rảnh rỗi mẹ thường kể cho em, thực ra người của gia tộc Gambino rất sợ anh, bởi vì chuyện của em và mẹ ở Trung Quốc lần đó, người của Gambino đều sợ anh, đám người chú Joseph cũng muốn gặp được anh, giống như đêm hôm đó, ô..."

Bỗng nhiên nàng bị che miệng lại. Gia Minh cười nói:

"Lại nói đến đêm hôm đó."

"Ừ."

Heidy chu miệng gật đầu. Trong phòng im lặng một lát, cô bé nói:

"Gia Minh, anh lên giường đi."

Gia Minh cười lắc đầu.

"Có sao đâu! Ba năm trước anh còn tắm cho em, còn ôm rồi dỗ dành em ngủ mà!"

"Em đã lớn rồi."

"Hôm nay em... Muốn ngủ với anh."

Trong bóng tối, sắc mặt Heidy hơi đỏ lên.

"Anh đã nói không ghét em nữa."

"Không được."

"Anh đã nói sẽ không ghét em nữa rồi!"

Heidy lớn tiếng nói.

"Đó là hai chuyện khác nhau."

"Em thích anh!"

Sau tiếng hét đột ngột, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Heidy ngồi đó, ưỡn ngực, thở dồn dập, Gia Minh bình tĩnh nhìn nàng. Một lát sau, vẫn là Heidy uỷ khuất cúi đầu xuống:

"Em thích..."

"Cho nên em mới cho thuốc mê vào rượu của anh?"

Vẻ mặt Heidy hơi cứng lại, sau một lát chóp mũi lại co rúm, xuất hiện đấu hiệu sắp khóc:

"Em... Em... Bọn họ nói dùng thứ đó xong có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn, em sợ, anh... Anh và mẹ luôn ở chung một chỗ, cũng không biết đã làm những chuyện gì!"

Lần này đến lượt vẻ mặt Gia Minh mất tự nhiên, ngủ với mẹ của người ta, hiên giờ lại bị vạch trần nên có hơi khó xử cũng là bình thường, trong chốc lát hắn cũng chỉ có thể cố gắng tỏ ra người lớn:

"Vậy cũng không thể làm loạn được, huống chi... Anh lớn hơn em rất nhiều, giống như chú của em..."

"Anh chỉ lớn hơn em có ba tuổi!"

"Không phải thế."

Gia Minh thành thực nói.

"Thực ra anh còn lớn hơn cả mẹ em."

"Anh cũng không phải yêu quái."

"Anh là."

"Anh..."

Đối với hành vi có hiềm nghi là nói bậy của Gia Minh này, rõ ràng là Heidy cảm thấy không cam lòng. Chỉ là, là một tiểu thục nữ, chuyện buộc đàn ông lên giường thế này làm đến bây giờ cũng đã là cực hạn, tức giận ngồi trên giường một lát, nàng cầm lấy gối đầu ném vào tên đầu heo Gia Minh không hiểu được phong tình rồi bước xuống giường.

"Em đi ngủ, không thèm nghe anh nói nữa!"

"Tiện thể đóng cửa giùm, cảm ơn."

Gia Minh buông tay ra, nhìn Heidy thở phì phì chạy ra ngoài mới thở phào, loại chuyện này thực sự là rất phiền não.

Tắt điện phòng tắm, hắn xoay người đi lên giường, trong đầu tự hỏi về một loạt vấn đề khi đến Mỹ lần này, đây là chuyện càng làm người ta đau đầu hơn so với tình yêu nho nhỏ của Heidy, bây giờ hắn còn chưa thể nghĩ rõ ràng được, lực lượng của một người có hạn, không có gì chắc chắn, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Đang suy nghĩ lan man, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng két nhỏ nhỏ, tay phải hắn chợt giơ lên, khẩu súng trong tay đã nhắm thẳng vào cửa, sau một khắc cánh tay lại thả xuống nhanh như chớp, khẩu súng đã không còn thấy đâu nữa.

"Ồ... Heidy, em lại quay lại làm gì..."

Cô bé kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, bành bạch đá văng dép, sau đó đưa tay vén váy ngủ, trực tiếp lột ra. Ánh đèn chiếu vào qua cửa sổ, trên thân thể trắng nõn nà của Heidy chỉ còn lại vẻn vẹn chiếc quần lót nhỏ, nàng đứng đó thở dốc dồn dập vài giây, sau đó cúi đầu xuống, ngay cả chiếc quần lót nhỏ cũng cởi ra rồi nhảy rầm lên giường, ôm chặt lấy ngang hông Gia Minh.

"Heidy!"

Thân thể trần truồng chưa hoàn toàn dậy thì của cô bé dán sát vào người hắn, giọng nói của Gia Minh đã loáng thoáng mang theo chút nghiêm khắc. Với lực lượng của Gia Minh, muốn mạnh mẽ đẩy nàng ra đương nhiên là rất đơn giản nhưng lại khó tránh khỏi khiến Heidy đau đớn, hắn ngồi đó nhìn Heidy yên lặng đá văng chăn ra, sau đó chui người vào. Sau một khắc, ánh mắt Gia Minh đột nhiên chuyển ra bên ngoài, tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.

Chỉ chốc lát sau, cửa lại mở ra, bóng dáng quen thuộc nhìn hai bên hành lang rồi nhẹ nhàng lách vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại... Tiếp sau đó, đèn sáng lên.

"Gia Minh, Heidy nó... Ách..."

Dưới ánh đèn sáng sủa, Marilyn mặc váy ngủ cứ ngây ngẩn đứng bên cửa như vậy, thân thể hơi run rẩy, trong mắt dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng...