Ẩn Sát

Chương 275: Ngày may mắn

Đêm, sân bay quốc tế Kennedy ánh đèn sáng rực.

Các loại xe đủ mọi kiểu dáng chen chúc qua lại, mọi người với đủ mọi màu da, quốc tịch khác nhau, xách theo đủ loại hành lý đi ra đi vào, thỉnh thoảng lại có máy bay hạ cánh hoặc cất cánh đưa vô số người đến rồi lại rời đi thành thị phồn vinh náo nhiệt này. Là một trong những sân bay lớn nhất trên thế giới, sân bay quốc tế Kennedy chưa bao giờ vắng vẻ, bất kỳ ngày nào, bất kỳ thời gian nào nó cũng tràn đầy sức sống do quy tắc và trật tự của con người tạo ra khiến người ta phải than thở.

Trong đại sảnh rất ồn ào, người tiến vào, người rời đi, người chờ đợi, trên màn hình là bảng thông báo thời gian và số hiệu của từng máy bay sắp cất cánh và hạ cánh, tiếng thông báo bằng tiếng Anh tiêu chuẩn không ngừng vang lên giữa dòng người vào ra, tràn vào giữa đại sảnh ồn ào náo nhiệt, ở gần một góc của đại sánh có một nhóm người đang đưa tiễn, được đưa tiễn là hai người phương đông mặc đồ tây màu đen, từ bề ngoài và thỉnh thoảng bọn họ lại cúi chào, chúng ta có thể biết hai người này là người Nhật Bản.

"Lần này tới đây, nhận được sự chiếu cố của các vị, xin chuyển lời cảm ơn của tôi đến Castro tiên sinh một lần nữa.

"
Độ Biên tiên sinh không cần khách sáo. Castro tiên sinh cũng nhờ tôi chuyển lời, lần này không để bắt được vị Trương tiểu thư kia đúng theo kế hoạch từ trước, thật sự xin lỗi, hi vọng hai vị hiểu. Chúng tôi rất coi trọng hành động lần này. Amir tiên sinh vốn đang thi hành một nhiệm vụ khác cũng đã được triệu tập trở lại, về phần Giản Tố Ngôn, chúng tôi sẽ có câu trả lời hoàn mỹ cho tổng bộ, xin hãy tin tưởng năng lực của chúng tôi."

"
Tôi nghĩ thành tích trước nay của các vị đã đủ để chứng minh điều này. Những lời của Castro tiên sinh tôi sẽ truyền đạt lại cho Ngự Thủ tiên sinh."

Người Nhật nói chuyện quá lễ phép, bên này vừa khom người thì một người Mỹ trong số đó cũng phải khom người theo. Hàn huyên một lát thì đã đến giờ lên máy bay, hai người đi vào, mấy người Mỹ đến đưa tiễn mới thở phào nhẹ nhõm rồi liếc mắt nhìn nhau.

"
Tôi rất ghét người Nhật Bản không có khiếu hài hước..."

"
Bắt đầu có chút hảo cảm với người Pháp..."

"
Anh nói xem tại sao bọn họ không quỳ xuống hành lễ luôn đi... Arigatou gozaimasu(Cảm ơn nhiều)..."

Đưa khách lên máy bay, chuyện vẫn còn chưa xong, mấy người nói đùa vài câu rồi chuẩn bị rời đi. Mà ở nội bộ sân bay, hai gã người Nhật Bản vừa mới đi qua nơi kiểm tra hộ chiếu, còn chưa đi được bao xa thì đã bị một cảnh vệ của sân bay ngăn lại.

"
Xin lỗi, hai vị tiên sinh, mời đi sang bên này. Bởi vì hộ chiếu của các vị e rằng có chút vấn đề nên xin các vị đi qua xác nhận lại. Mời đi theo tôi."

"
Có vấn đề?"

Hai người quay sang nhìn nhau, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự cảnh giác, mặc dù bọn họ thuộc về tổng bộ Bùi La Gia nhưng cũng chưa tính là sát thủ trong biên chế mà càng giống với nhân viên hành chính nội bộ hơn, tương đối mà nói, bọn họ có lí lịch trong sạch, không hề có bất kỳ dấu vết không trong sạch nào, lần này tới đây, cứ việc Bùi La Gia làm giả hộ chiếu cho bọn họ nhưng cũng là thông qua bộ ngành của chính phủ để có được, lẽ ra nên không có vấn đề gì mới phải. Chuyện ngoài ý muốn này thực sự quá bất ngờ.

Cảnh vệ kia thấy hai người không chịu đi nhưng cũng không hể tỏ ra tức giận, chỉ gật đầu:

"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần xác nhận một lần là được rồi. Xin yên tâm, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của các vị."

Trong sân bay được bảo vệ rất sâm nghiêm, hai người vô thức nhìn quanh bốn phía, dường như có thể loáng thoáng thấy những người khả nghi đi theo ở gần đó nhưng trong chốc lát lại rất khó có thể xác định. Đi theo cảnh vệ kia, hai người dùng ánh mắt trao đổi ý tứ với nhau, trong lúc vẫn còn do dự thì một tiếng súng nhỏ đột nhiên vang lên từ phía sau, hai người quay đầu lại, chỉ thấy trên trán một người Mỹ cao lớn xuất hiện một lỗ máu. Lối đi yên tĩnh một giây, sau đó một cô gái thét lên chói tai, tiếng kêu cứu của đám người vang lên như nổ tung, bối rối chạy trốn khắp nơi.

Sau một khắc, giữa những âm thanh hỗn loạn lại có thêm tiếng súng nổ rất nhỏ vang lên, trên trán tên cảnh vệ của sân bay đi sau hai người cũng xuất hiện một lỗ máu, máu tươi và óc văng ra xa hơn một mét, tấm thủy tinh bên cạnh lối đi bị bắn nứt ra như mạng nhện.

Chuyện phát triển đến nước này, có thể gây ra loại chuyện này giữa sân bay, đương nhiên là sát thủ của Bùi La Gia phát hiện ra điều gì không đúng rồi chạy đến cứu viện bọn họ. Chen chúc chạy giữa đám người hỗn loạn ra phía cửa sân bay, trong chốc lát lại có hai người ngã xuống, khác với những người khác là hai người này đã kịp rút súng ra nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận xui bị bắn chết. Người nọ nã súng chuẩn xác rồi lại lẫn vào giữa đám người đang bỏ trốn, trong chốc lát dĩ nhiên không ai có thể phát hiện vị trí cụ thể của hắn.

Chạy ra khỏi cửa lên máy báy, chỉ nghe một tiếng súng nổ ở một góc của đại sảnh cách đó không xa, trong nháy mắt, cả đại sảnh đều rối loạn, trong đám người hỗn loạn vẫn có thể phân biệt được rất nhiều người đang mai phục ở nhiều hướng.

Cũng vào lúc này, một gã sát thủ vừa rồi đến tiễn bọn họ chạy tới:

"Đi theo tôi, có người sẽ dẫn dắt sự chú ý của bọn họ đi nơi khác, chúng ta bị FBI theo dõi rồi!"

Tiếng súng nổ vang thu hút phần lớn lực chú ý của các đặc vụ, đám người vừa hét ầm ĩ vừa chạy trốn tứ phía cũng khiến bọn họ căn bản không thể nào tập trung chính xác vào mục tiêu được. Thỉnh thoảng lại có người trúng đạn ngã xuống, cảnh tượng như vậy khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn. Hai người Nhật Bản vừa chạy vừa cởi áo khoác, làm rối tóc, ném vali trên tay xuống - trong đó cũng không có thứ gì quan trọng, kế hoạch của nội bộ Bùi La Gia đương nhiên không thể bay qua đến bay đi trên bầu trời dưới hình thức văn kiện được. Ba người chạy đến cửa hông của sân bay, nhân lúc hỗn loạn bọn họ cùng hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra.

"Tư liệu về các anh đã bị người khác tiết lộ cho FBI, bởi vì chúng tôi tìm được một kẽ hở của sân bay nên mới phát hiện ra chuyện này, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây thật nhanh... Yên tâm, đám FBI ngu ngốc kia không thành vấn đề..."

Lúc này, bởi vì trong sân bay có bắn nhau, khu vực xung quanh cũng trở nên rối loạn, từng chiếc xe hơi vội vàng chạy đi, không ít người xách theo hành lý chạy thẳng qua ngã tư đường. Nơi ba người chạy ra không có nhiều người lắm nhưng mấy chiếc taxi đã sớm chạy đi, tên sát thủ chạy ở phía trước đi đến gần một chiếc xe, giơ súng ngắn có ống giảm thanh lên, hét lớn:

"
Xuống xe!"

Bởi vì khoảng cách hơi xa, người mập mạp ở trên xe vừa thấy vậy liền hoảng sợ đóng chặt cửa xe, điên cuồng nổ máy lao ra ngoài, mà sát thủ kia cuối cùng vẫn không nổ súng. Mắt thấy nơi này có nhiều người, hắn cất khẩu súng vào trong ngực, động tác của hắn rất nhanh nên cũng không có ai khác thấy được, đi đến ven đường, hắn oán hận mắng một câu:

Nhưng ngay sau đó một tiếng ầm vang lên, chiếc xe vừa rồi điên cuồng bỏ chạy ngược chiều nên đâm nhau với một chiếc xe tải khác. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Mắt thấy bên này có nhiều người, một chiếc taxi tà tà chạy tới rồi dừng lại cách chỗ ba người khoảng hai mươi mét. Ba người vội vàng chạy tới, sát thủ kia mở cửa xe ra rồi vọt vào ghế lái phụ, hai tên người Nhật ngồi ở ghế sau. Cũng vào lúc này, một người đàn bà béo vừa trốn ra từ trong sân bay đang đứng vẫy tay ở cách đó khoảng mười mét:

"Chờ một chút chờ đã, cho tôi đi cùng với, cho tôi lên, cảm ơn..."

"
Trong sân bay xảy ra chuyện gì vậy, thế nào rồi?"

Thấy người đàn bà béo gọi ầm ĩ, lái xe taxi tò mò nhìn vào sân bay. Tên sát thủ ngồi bên ghế lái phụ quan sát xem FBI có đuổi theo không, sau đó vung tay lên:

"
Tôi không biết trong sân bay xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết hôm nay là ngày may mắn của anh... Mau lái xe!"

"
Được rồi."

Không để ý lắm đến tài xế, ánh mắt sát thủ kia vẫn đang nhìn về phía đại sảnh của sân bay. Song cùng với tiếng đáp lời của tài xế, sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy cánh tay cầm súng của mình bị kéo mạnh, thân thể cũng nhào về phía ghế bên cạnh. Siết cò theo bản năng, đầu đạn qua ống giảm thanh bắn thủng một lỗ trên cửa sổ, hắn nhanh chóng quay đầu lại, trong lúc gấp gáp cũng chỉ thấy nửa khuôn mặt của người đàn ông đội mũ kia và tia sáng phản xạ lại từ cây đao dài vừa được rút ra từ dưới ghế ngồi, lưỡi đao sắc bén không chút lưu tình chém xuống cánh tay hắn.

"... Hôm nay đích xác là ngày may mắn của ta."

"
A..."

Tiếng hét thảm chỉ quanh quẩn ở trong xe mà không truyền ra ngoài được. Người đàn bà béo đã chạy đến bên taxi, vươn tay lên gõ cửa xe:

"
Xin cho tôi vào, xin cho tôi vào, xin…"

Bỗng nhiên, đôi tay đang đập cửa xe của bà ta cứng lại trên không trung, vẻ mặt vô cùng kinh khủng, lui về phía sau hai bước rồi ngã xuống đất, há to miệng.

"
Ách... A..."

Tiếng thét kinh hãi của người đàn bà vang lên, mọi người ở gần đó đều nhìn sang, chiếc taxi dừng lại ven đường lắc lư điên cuồng làm phát ra những tiếng rầm rầm. Bởi vì là ban đêm, những người đứng hơi xa một chút thì không thể thấy rõ trong xe xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn bà béo ở ngay bên cạnh lại thấy vô cùng rõ ràng, trong chiếc xe đóng kín cửa này, một người đàn ông đang cầm đao không ngừng chém vào ba người còn lại, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của người đàn ông Nhật Bản dán lên cửa kính, bàn tay không ngừng cào lên cửa. Máu tươi vung vẩy khắp trong xe, khuôn mặt vặn vẹo đán sát vào cửa sổ trong suốt, từ bên ngoài nhìn vào, tất cả đều tựa như địa ngục đầy máu tanh...