Cao ốc chọc trời, dòng xe đông đúc, dưới những nhà lầu hai bên đường là những biển quảng cáo lớn với màu sắc sặc sỡ. Giáng sinh sắp đến, đám người hối hả hai bên ngã tư đường đều đã mặc thêm áo khoác dày. Mặc đồ tây dày cộm, nhân viên văn phòng cầm theo cặp công văn có vẻ rất vội vàng, mỹ nữ ăn mặc hợp thời trang kết bạn đi dạo phố, người mặc trang phục hip hop, thiếu niên đội mũ vận động viên, thành phần tri thức bưng cafe đừng lại trước quầy báo mua một tờ báo, trả tiền rồi lại vội vã bước đi, da trắng, đa đen, đa vàng, tóc đen, tóc vàng, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, ặc, còn cả đầu hói... Dòng người dừng lại ở ngã tư đường chật chội, đến khi dòng xe như nước thuỷ triều đi qua, đèn xanh cho người đi bộ sáng lên liền vội vàng sang đường, sau một lát lại bị dòng xe tách ra.
Các cửa hàng xa gần cũng bắt đầu sửa chữa và trang hoàng cho lễ giáng sinh, đối điện với ngã tư đường, một tấm biển khổng lồ dành cho lễ giáng sinh đang được chậm rãi kéo lên, màu sắc sặc sỡ khiến người ta đặc biệt chú ý. Bầu trời sáng rỡ, từ bên cạnh nhìn sang, từng toà cao ốc chót vót như đao dường như cắt bầu trời thành hình thang dài mảnh, vây quanh tấm biển quảng cáo này tạo thành một không gian hẹp hòi, trăm vạn người chen chúc trong ngã tư đường tựa như một thung lũng, đợi chờ, ghé qua, dừng lại, tựa như từng tế bào chắp nối từng đồ vật, từng đoạn cuộc đời lại với nhau, duy trì sức sống đạt dào cho thành phố tựa như một con thú khổng lồ này.
Ngày 19 tháng 12 năm 1998, nước Mỹ, New York, Manhattan, một trong những nơi phồn hoa nhất trên thế giới.
Mặc y phục bệnh nhân trắng noãn mà mỏng manh, chân đi một đôi dép lê, khuôn mặt trái xoan, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa đơn giản ở sau đầu, cô gái có khuôn mặt tiêu chuẩn của một mỹ nhân phương đông đang đứng bên hành lang, đôi tay nhẹ nhàng đụng vào cửa sổ thủy tinh trong suốt ngăn cách toàn bộ không gian này với bên ngoài, nhìn tất cả mọi thứ diễn ra ở dưới ngã tư đường. Bởi vì bệnh tình trong thời gian này, vẻ mặt vốn đã suy yếu của nàng càng trở nên tái nhợt hơn, nhưng đôi mắt có vẻ lại linh động hơn một chút, trên người nàng đã không còn sưng phù, gầy đi như vậy càng khiến nàng có vẻ thon thả và mỏng manh hơn trước đây.
Đây là một bệnh viện nằm trong khu vực phồn hoa nhất của Manhattan, nói là bệnh viện, không bằng nói là trung tâm nghiên cứu lại càng chuẩn xác hơn. Sở nghiên cứu kiêm chữa bệnh này đã nổi danh từ lâu, nhưng không giống những bệnh viện bình thường, càng nhiều thời gian bọn họ chỉ phụ trách nghiên cứu và phát triển, nếu bệnh nhân muốn được vào đây chữa bệnh thì ngoài việc phải trả rất nhiều tiền ra, hơn nữa còn phải có được gia thế không tệ. Cũng vì như vậy nên mặc dù bệnh viện này không tiếp nhận nhiều người đến trị liệu nhưng lại có thể xây dựng ở một nơi đắt đỏ nhất trên thế giới, có được thiết bị tốt nhất và hoàn cảnh chữa bệnh hoàn mỹ nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnNàng đến đây từ hai ngày trước, thực ra, trước khi đến đây thì bệnh tình của nàng cũng đã khống chế được, thân thể đã không còn sưng phù, đang tiến vào giai đoạn khôi phục. Chỉ là bệnh thận tổng hợp vốn là một trong những bệnh ngoan cố nhất, một lần chuyển biến tốt đẹp cũng không có ý nghĩa là bao, bởi vì không bao lâu sau nó có thể tái phát chỉ vì một nguyên nhân nhỏ nhỏ, chẳng hạn như cảm lạnh - đây là bệnh khó có thể tránh khỏi của những bệnh nhân vốn có sức đề kháng kém. Trương Kính An vội vàng đưa nàng đến đây cũng vì tìm kiếm phương pháp trị liệu tận gốc.
Hành trình lần này thực sự hơi vội vàng với nàng, trước đó cha nàng đã liên lạc với phía New York, sau đó liền kiên quyết đưa nàng lên máy bay. Cũng không phải nàng oán trách gì với sắp xếp như vậy, chỉ là trước đó... Nàng còn đang chờ người kia.
Thôi được, thôi được, chữa trị xong lại gặp hắn sau...
Quan hệ giữa Nhã Hàm và cha mình, kể từ sau khi lâm vào chiến tranh lạnh từ mấy năm trước, đến bây giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù hiểu cha rất quan tâm đến mình nhưng qua chuyện về Lưu Văn Lý mấy năm trước, nàng cũng biết rõ ràng một điều, đến lúc cần thiết, lấy lợi ích của gia tộc làm đầu, cha mình vẫn có thể ép mình phải gả ra ngoài. Cũng vì biết quan hệ trong đoạn thời gian này không hài hoà nên lần này chỉ có mẹ hai đến New York với nàng, Trương Kính An thì vẫn ở Giang Hải, mỗi ngày đều gọi điện thoại sang hỏi thăm tình hình.
Nhã Hàm đã ở Anh ba năm nên cũng không có gì là không thích ứng với hoàn cảnh ở Mỹ, hơn nữa hai ngay qua đều ở trong bệnh viện làm kiểm tra, tiêm thuốc, căn bản không hề ra bên ngoài. Trong thời gian này, mẹ hai đã chuẩn bị xong kế hoạch mua sắm và du lịch tại Mỹ nhân dịp Giáng Sinh, nàng cũng dự định tạm thời quên đi phiền não để thoải mái vui vẻ tại New York một lần, làm đúng như lời mẹ hai nói, mua sắm và dạo phố mới là linh đan diệu dược tốt nhất để chữa trị hết thảy mọi bệnh cho phụ nữ.
Nhìn cảnh tượng dưới ngã tư đường một hồi, nàng lại bước đi đọc theo hành lang. Trên tầng lầu này quá nửa đều là phòng nghiên cứu, gần một nửa còn lại là phòng bệnh, tuy ít người nhưng vẫn coi như là có, dọc cả hành lang, tính cả y tá vừa mới đi qua bên người, có khoảng bốn, năm người. Đi qua một cửa phòng, nàng loáng thoáng nghe thấy có người ở bên trong dùng tiếng Anh nói gì đó, khẩu âm hơi khác so với người Anh nên trong chốc lát nàng cũng không nghe rõ lắm. Đúng lúc này, phịch một tiếng, cánh cửa kia bị đẩy ra khiến nàng ngã xuống đất.
Đi ra khỏi phòng là hai thanh niên vẻ mặt khá bất thiện, đang kích động đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa thấy Nhã Hàm bị đụng ngã xuống đất, bọn họ không khỏi sững sờ, sau đó hai người quay sang nhìn nhau, một người trong đó dùng tiếng Anh chất vấn. Lần này Nhã Hàm nghe được rõ ràng, hai người này cho rằng nàng đứng bên cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, người nọ vừa nói vừa nắm lấy vạt áo của Nhã Hàm kéo nàng lên.
"Nói, rốt cuộc cô là ai!""Tại sao lại nghe lén...""Là ai sai cô đến, người của gia tộc Gambino? Hay gia tộc Profaci...""Các người... Đang nói gì vậy! Buông ra!"Đại khái là hai người này đã quen thói ngang ngược, nhưng Nhã Hàm cũng không phải một cô gái có thể mặc cho người khác bắt nạt, lúc này không dẫn theo vệ sĩ, nàng chắp hai tay lại đánh mạnh vào khuỷu tay người nọ, đến khi người nọ buông tay ra nàng liền chộp lấy bả vai và cổ áo của hắn, bàn chân quét qua, hai tay kéo mạnh quật ngã hắn xuống đất.
Chuỗi chiêu thức đơn giản này rất lưu loát, nhưng vì mới khỏi bệnh nên toàn thân thực sự không có chút sức lực nào, nàng lùi về phía sau một bước, đầu óc hơi choáng váng. Một người khác thấy đồng bạn mình bị đánh ngã liên muốn xông lên, nhưng đúng lúc này, một người khác chen lại vào giữa hai bên.
"Này này... Rốt cuộc có chuyệngì, có gì từ từnói, có gì từ từ nói..."Người kia giang tay chặn hai người sắp xông lên lại, vóc người hắn cũng không cao lớn, chỉ khoảng một mét bảy, đầu đội mũ thể thao màu vàng, nhưng trong chốc lát lại ngăn cản được cả hai người kia lại, luôn miệng nói:
"Có gì từ từnói, là hiểu lầm, là hiểu lầm, có gì từ từ nói. Đừng đánh tôi..."